Anh bỏ tập tài liệu xuống bàn, xoa nhẹ lên mi tâm, vẻ mặt thể hiện sự mỏi mệt.
Ánh mắt anh lơ đãng lướt lên chiếc điện thoại di động của mình. Minh Lâm mở điện thoại, đến thư viện, mở ra hình ảnh mà anh vừa chụp được vài ngày trước.
Trong hình là An Nhiên, cô đang ngồi bên cạnh một tán cây lớn đầu hơi ngước lên, cô đang nhắm mắt lại, trên môi là một nụ cười. Đây là hình anh chụp lại được từ một buổi điều trị của cô gần đây. Lúc ấy cô đang ngồi cảm nhận phong cảnh trong khuôn viên bệnh viện, dáng vẻ cô lúc đó thật sự rất đẹp, anh đã từng nghĩ, ước gì khoảnh khắc ấy dừng lại mãi ở giờ phút ấy.
Thế nhưng, chuyện đó không thể xảy ra.
Anh ngắm nhìn hình ảnh cô một lúc lâu, sau đó đứng dậy, cầm lấy chiếc áo khoác rồi ra ngoài.
Chuyện tung sản phẩm sắp tới còn cần phải chuẩn bị thêm, anh không muốn xảy ra một chút sai sót nào cả.
Đợi đến khi cô có thể nhìn thấy, anh muốn tặng cho cô một món quà bất ngờ.
Chiếc xe Mercedes màu đen chạy vào trong một căn biệt thự lớn, đợi đến khi xe dừng hẳn, những người làm trong nhà đã vội vã nghênh đón.
-Phu nhân, cậu chủ, hai người đã về.
-Ừ, mọi người đã dọn dẹp phòng của Thanh Khanh chưa?- Người phụ nữ gật đầu hỏi.
-Đã chuẩn bị xong rồi ạ.- Người quản gia cung kính.
-Được rồi, mọi người cứ làm việc bình thường đi, cho hai người đem đồ đạc của Thanh Khanh lên phòng là được rồi.
-Vâng ạ.
Quản gia quay lại phân phó người làm rồi theo sau hai người vào nhà.
-Ông chủ đâu?
-Ông chủ đang ở trên phòng sách ạ.
-Được rồi, chú cứ đi làm việc đi.
-Vâng.
Bà quay sang Thanh Khanh.
-Con lên chào bố một tiếng đi.
-Vâng ạ.
Thanh Khanh bước lên cầu thang.
Mọi thứ vẫn như cũ khi anh rời đi, khi đặt chân vào căn nhà này lần nữa, cảm xúc quả thật có chút khó nói, cứ như mình đã đánh mất thứ gì đó mà may mắn có thể tìm lại được.
Đứng trước cửa phòng sách, cậu có chút tần ngần.
Trước khi rời đi, cậu đã từng cãi nhau với ba ở trong này, cũng có rất nhiều lần, ở trong căn phòng ấy, cậu bị bố trách mắng, chỉ trích.
Bây giờ nghĩ lại, hóa ra điều đó cũng không tệ
Cậu hít một hơi thật sâu, sau đó đưa tay lên gõ cửa.
-Vào đi.- Bên trong có một giọng nói truyền ra.
Cậu đẩy nhẹ cửa ra, thấy ba mình đang ngồi trên ghế, ngước mắt nhìn cậu.
-Ba, con đã về.
Nói câu này xong, cả hai người đều có cảm xúc riêng, giống như đã trải qua nhiều năm, cậu đã từng đi rất xa, bây giờ lại quay trở về mái nhà của mình, giống như ngày còn bé, dù xảy ra chuyện gì cũng sẽ rở về trong vòng tay gia đình.
-Đã quyết định?
-Vâng ạ, trước kia…
-Chuyện gì đã qua thì đừng nên nhắc lại. Con tự hiểu là được.- Ông cắt ngang lời cậu.
-Vâng ạ.- Cậu cúi đầu.
-Con vừa mới về, đi nghỉ đi.
-Vâng ạ, con xin phép.
Cậu vừa đi thì thấy người thư kí luôn đi theo ba mình vào trong phòng ông.
Cậu cũng chẳng quan tâm nhiều, mặc dù cậu đã tiếp quản công ty nhưng thỉnh thoảng, ba cậu cũng sẽ kiểm tra về tình hình hoạt động.
Cậu trở lại phòng mình trước kia, mọi thứ vẫn nguyên như lúc trước, không thay đổi chút nào cả, tựa như không có khoảng thời gian kia, cậu vẫn luôn ở đây.
Thanh Khanh nằm vật xuống giường, trong lòng cảm thấy bình yên vô cùng.
Ở trong phòng sách.
-Anh đã tìm được cô gái kia rồi?
-Vâng ạ, gia đình họ chuyển về vùng ngoại ô sống.
-Vậy sao?
-Vâng ạ, nghe nói sức khỏe của cô gái kia không tốt nên chuyển về đó, hiện tại cô ấy đang điều trị tại bệnh viện trung ương.
-Có thể điều trị ở bệnh viện trung ương? Xem ra quan hệ của cô ta với Minh Lâm không phải bình thường.
-Theo điều tra thì Cậu Minh Lâm rất quan tâm đến cô ấy, nhưng hình như phí ba của cậu ấy thì không.
-Chẳng ai muốn con trai mình vì một người phụ nữ mà phải hi sinh nhều thứ, trừ khi người đó xứng đáng.
-Tiếp theo ngài định như thế nào ạ?
-Anh nghĩ cô gái đó à người như thế nào?
-Tôi đã gặp qua cô ấy, có vẻ như khá tốt.
-Tôi cũng cảm thấy thế, nhưng về sức khỏe…
-Nghe nói là bị di chứng của tai nạn nên không thể nhìn thấy, nhưng nếu điều trị tốt thì sẽ không sao.
-Vậy sao? Xem ra cũng không có gì đáng ngại lắm.
-Vâng ạ.
-Anh hãy…- Ông ghé vào tai người thư kí nói nhỏ.