Lúc trước, noi này đã từng là mái nhà của cô.
Cũng tại nơi này, cô và cậu đã có những kỉ niệm vui vẻ cùng ấm áp.
Nhưng khi cô biết mọi chuyện, việc cô ở đây lại trở nên thật nực cười.
Nó vẫn mãi nhắc nhở cô, cô chỉ là một người thế thân, không phải là người mà cậu cần.
Ngày rời đi, chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có một ngày quay trở lại, cũng không ngờ được rằng trở lại trong hoàn cảnh này.
Cô nhìn Thanh Khanh vào trước, bước chân lại có chút chần chừ.
-Sao vậy?- Thanh Khanh ngoảnh đầu lại nhìn cô.
An Nhiên không trả lời, vẫn đứng đó nhìn cậu, trước kia, chưa bao giờ cậu quay đầu lại nhìn cô như vậy, lúc nào cũng là cô chờ cậu ở phía sau, chăm sóc, lo lắng cho cậu.
Mọi chuyện cứ ngỡ như một giấc mơ.
-An Nhiên?- Thanh Khanh gọi một lần nữa.
-A.- An Nhiên giật mình.- Có chuyện gì?
-Em làm sao vậy?
-Tôi không sao.- Cô lắc đầu.
-Vậy vào trong đi, anh sẽ nấu cho em ăn.- Thanh Khanh mỉm cười.
-Được.- Cô miễn cưỡng gật đầu. đã đến đây rồi, không thể quay lại.
Thanh Khanh lấy chìa khóa mở cửa ra, xách đồ ăn đi thẳng vào trong phòng bếp.
-Trong tủ lạnh có nước đấy,em muốn uống gì thì cứ lấy.
Thanh Khanh tự nhiên nói, sau đó biến mất nơi cửa bếp.
An Nhiên đưa mắt nhìn quanh, vì có thuê người dọn dẹp theo thời gian nên căn biệt thự trông rất sạch sẽ,cô cũng không chắc là thời gian qua Thanh Khanh ở đây hay ở chỗ khác, nhưng căn biệt thự này vẫn được dọn dẹp tốt lắm. Mọi đồ đạc vẫn như lúc cô rời đi, không có chút thay đổi nào.
An Nhiên cảm thấy lạ, không phải Gia Gia và Thanh Khanh ở cùng nhau sao? Vậy đồ đạc sao lại như không có ai đụng vào, còn Gia Gia đâu? Thái độ của Thanh Khanh đối với cô cũng rất kì lạ, cô thật không thể nào hiểu được.
An Nhiên liếc mắt nhìn lên bàn trà, ngạc nhiên nhìn chậu cây xương rồng.
Cái cây này là cô chăm sóc từ khi cô ra viện, bây giờ nó đã lớn hơn, còn mọc thêm nhiều cây nhỏ, xem ra, nó đã được chăm sóc rất tốt.
-Chậu xương rồng đó lúc trước đã ra hoa, tiếc là em không được nhìn thấy, thật sự rất đẹp.- Thanh Khanh bước ra, nhìn thấy cô đang nâng niu chậu xương rồng liền nói.
-À.- Cô thờ ơ đáp.
Thấy Thanh Khanh trở lại phòng bếp, cô cũng đi theo. An Nhiên tựa người vào tủ lạnh, nhìn cậu sơ chế thức ăn, có chút không tin.
-Anh thật sự có thể nấu được?
-Có thể.
-Thật không thể tin được.- Cô cảm thán.
-Anh đã từng hứa sẽ nấu một bữa ăn cho em, anh chưa bao giờ quên, luôn muốn thực hiện lời hứa đó, cuối cùng thì hôm nay cũng có thể làm được.- Cậu nói.
An Nhiên lại rơi vào trầm mặc.
Không ngò cậu vẫn còn nhớ những lời nói đó.
Cô quay người bước ra ngoài, tâm tình có chút hỗn loạn.
Thanh Khanh cảm nhận được An Nhiên rời đi, khẽ thở dài. Đúng vậy, là cậu đang cố ý, cậu cố ý muốn cô cảm động, muốn cô hiểu được những tình cảm cậu dành cho cô là chân thật.
Cậu thu lại tâm tình, cẩn thận chế bến món ăn.
Để có thể làm được như bây giờ, cậu đã không biết bao nhiêu lần bị thương. Không cẩn thận cắt vào tay, bị bỏng dầu, thức ăn nửa chín nửa sống, có khi bị cháy khét, nấu thành công thì lại nêm gia vị quá tồi.
Thế nhưng những vết thương, những thất bại đó, cậu không ngại, e rằng, chúng chỉ là những điều nhỏ, không bằng những gì mà cô đã phải chịu đựng.
Cậu muốn từ từ, có thể tiến gần đến cô, có thể chăm sóc, bảo vệ cô.
Cậu tin, cậu nhất định sẽ làm được.
An Nhiên ngồi xuống ghế, lặng nhìn xung quanh rồi ngẫm nghĩ.
Cô đang dao động sao?
Cô đang cảm động sao?
Cô không biết nữa, nghĩ đến khoảng không gian trước kia của hai người, cô thực sự luyến tiếc.
Nghĩ đến những gì mà cậu nói, những hành động mà cậu làm, cô có chút xót xa.
Cô có thể vô dụng như vậy sao?
Tại sao đối với những gì Minh Lâm làm cho cô, mặc dù có cảm động, nhưng đó chỉ đơn thuần là cảm mến, chẳng thể nào cho anh những gì anh muốn. Còn đối với Thanh Khanh chỉ cần một cử chỉ thể hiện sự quan tâm, cô điều sẽ day dứt, để ở trong tim.
Cô có phải đã quá mù quáng rồi hay không?
Đã đau một lần rồi, chẳng lẽ lại muốn đau lần nữa?
Bữa ăn hôm đó, mặc dù thanh Khanh tỏ ra rất săn sóc, nhưng tâm tình An Nhiên vẫn không thể tốt được.
Không khí bữa ăn vô cùng ngượng ngập.