Sáng hôm sau khi mặt trời còn chưa tỉnh giấc, Ngân Hà một mình khẽ khàng nhón chân đi ra ngoài. Lúc đi xuống cầu thang cô còn đưa mắt xung quanh xem có nhìn thấy ai đó quen thuộc không, cũng vẫn là không thấy. Đang là mùa hè, nhưng buổi sớm mai bên hồ nước mênh mông có chút hơi lành lạnh, có lẽ do hơi nước còn đọng lại trong không khí. Khoác lên mình một chiếc áo choàng mỏng, Ngân Hà đi bộ hướng ra phía Hồ Then.
Không khí ban mai có cái gì đó thanh khiết, trong veo xực vào mũi, vỗ về mọi giác quan. Đúng như lời nhiều người đã nói, đứng trước thiên nhiên thì bao nhiêu điều phiền muộn đều bay biến, chuyện hôm qua dường như chỉ tồn tại trong dĩ vãng. Muốn cảm nhận được sự chân thật nhất của đất trời và vạn vật, cô tháo đôi dép lê, nhón chân trần trên mặt đất đầy cỏ dại. Mùi cỏ ngai ngái vương trong không khí, đậu trên vai, trên tóc cô. Mặt trời còn chưa mọc, hừng đông chỉ có một vài tia sáng lấp ló nhưng cũng đã báo hiệu một ngày hè tháng năm rực nắng. Vén vạt váy ngồi xuống một chiếc ghế đá dưới gốc cây nhìn ra hồ. Mặt hồ mênh mông nước, thi thoảng có chút gợn sóng lăn tăn, những con sóng êm ả, lấp lánh sáng.
“Cũng có nhã hứng ngắm bình minh sao?”.
Ngân Hà giật mình nhìn lên, chắc tại vì đêm qua toàn nhớ đến cậu ấy, chắc tại cô không ngủ được nhiều nên giờ đang xuất hiện ảo giác, hay tại bình minh thanh khiết khiến cho mọi thứ trở nên mơ hồ, Giang Nam từ đâu hiện ra trong tầm mắt như một chàng hoàng tử. Toàn thân cậu ấy phủ một màu trắng, quầng sáng ban mai đang tỏa ra những ánh sáng diệu kỳ xung quanh cậu ấy, như là thần tiên, như là phép màu. Ngân Hà đưa tay dụi mắt, cô muốn xác thực những gì trước mặt.
“Không sợ ở đây một mình bị bắt cóc sao?”. Cậu ấy nhìn cô cười, mặt trời còn chưa mọc sao cô đã thấy mặt trời ngay trước mắt, rạng rỡ và tinh khôi.
“Xì, ai mà thèm bắt cóc”. Cô có chút phụng phịu, hai má khẽ ửng hồng, chắc tại mấy tia nắng sớm.
Giang Nam nhìn cô, đột nhiên không nói gì thêm nữa. Cô cũng đột nhiên nhìn thấy bóng mình trong mắt cậu ấy, mái tóc lòa xòa hơi rối của người vừa bước xuống gường, khuôn mặt mộc không kịp trang điểm, chiếc váy ngủ lỏng lẻo phủ lên đôi chân trần. Chột dạ, cô đưa tay cào cào lại mái tóc.
Bỗng nhiên cậu ấy cầm lấy bàn tay đang chải tóc của cô, sự bất ngờ đó khiến tim cô đập vội vã, toàn thân như đông cứng không thể phản ứng nên để nguyên tay mình trong tay cậu ấy một hồi lâu.
“Không cần phải chải, để thế này cũng rất đẹp rồi”
Ngân Hà lúng túng.
“Cậu nói gì vậy, trông tớ chẳng ra sao cả”. Cô cười gượng.
Chợt cảm thấy bản thân đang có hành động hơi đi quá giới hạn, Giang Nam buông tay cô ra, mặt quay lại nhìn ánh sáng vàng đang dần ló phía xa.
“Cậu quen anh ấy à?”
“Cậu nói ai cơ?”
Ngân Hà ngạc nhiên, rồi chợt nhớ ra mọi chuyện tối qua.
“Ừ. Là con trai của bạn bố tớ, là con của người đã giúp gia đình tớ, vậy thôi!”
Giang Nam im lặng một hồi, cúi đầu xuống nhìn mặt đất, lúc sau lại ngẩng nhìn về phía bình minh.
“Anh ta cũng được, ngoại hình ổn, sự nghiệp tốt, còn tính cách… có lẽ cần thêm chút thời gian để hiểu”
Ngân Hà quay sang cậu ấy, mở to mắt, cậu ấy đang nói gì vậy? Đây là cậu ấy đang cố gả cô đi sao? Cô cũng hay xem phim, hay đọc tiểu thuyết ngôn tình, nam chính không đến được với nữ chính, nhưng vì yêu nữ chính mà có lòng đi tìm cho cô ấy một hôn phu tốt. Nhưng sao cô chán ghét những chi tiết ấy, cô thấy việc đó thật giả tạo. Làm như vậy có phải sẽ vô tình tạo ra nỗi đau cho ba người? Hạnh phúc đâu phải thứ người ta nhìn vào và thấy, hạnh phúc chính là cảm nhận của những người trong cuộc. Ở bên một người mà không hạnh phúc, chính là có lỗi với bản thân và có lỗi với cái người thế thân đó. Cô có cần cậu ấy làm vậy đâu, cậu ấy có quyền gì mà làm như vậy? Nếu có gả đi cũng là cô là người quyết định. Cô không phải là trái bóng mà thích đá đến chân ai thì đá. Có phải vì cô thích cậu ấy nên cậu ấy mới cho mình cái quyền đó, cái quyền chọn bạn trai cho cô. Có phải cậu ấy nắm cô ở trong tay, nên mới cho rằng bản thân có thể nắm giữ, hay trao tặng cho một ai đó khác. Một tiếng cười chua chát ở trong lòng. Giang Nam à, đừng tự cao, cả Minh Hải và cả cậu, rốt cuộc tớ cũng chẳng cần ai hết. Lòng tự ái đâu đó nổi lên như bão, má cô thoáng chốc đỏ bừng.
“À, cũng được, tớ sẽ cân nhắc”
Giang Nam quay sang nhìn cô, cũng ngạc nhiên không kém. Ánh mắt cậu ấy như muốn nói với cô điều gì đó, mà như không dám nói. Tại sao cô thấy trong ánh mắt ấy có một chút bi thương. À, chắc không phải vậy, sao lại là bi thương. Cô và cậu ấy thì có liên quan gì đến nhau. Cô và cậu ấy, mãi mãi là hai người nắm hai đầu sợi dây, sẽ không ai kéo lại gần vì lo sợi dây sẽ đứt.
Suốt chặng đường lái xe về Hà Nội hai người không nói với nhau lời nào. Ngân Hà khoanh tay trên bậu cửa xe, cô muốn tránh cậu ấy, cũng muốn dấu hai hàng mi đang long lanh, long lanh nước. Cô dường như không dám chớp mắt, cô sợ nếu chớp mắt rồi có cái gì đó nóng bỏng sẽ lăn xuống, và rồi ai kia sẽ biết. Vẫn đã luôn nghĩ rằng chỉ cần nhìn cậu ấy hạnh phúc, vẫn đã luôn biết rằng tình cảm đơn phương chỉ cần để trong lòng không mong cầu hồi đáp, mà tại sao hôm nay khi nghe cậu ấy nói ý muốn gả cô đi cô lại thấy tủi thân đến lạ. Cậu ấy không thích cô, cậu ấy không cần cô! Trước vẫn chỉ cần nhìn cậu ấy từ xa, nhưng khi cậu ấy đến gần cô lại mong cậu ấy đến gần hơn nữa, quan tâm cô hơn nữa. Là cô đã sai rồi đúng không? Là cô đã tham lam rồi đúng không? Cô muốn về nhà ngay lập tức, muốn vùi đầu vào chăn để khóc, để suy nghĩ, để điều chỉnh bản thân mình.
Giang Nam bên cạnh thì phấp phỏng trong lòng, kiểm điểm từ hôm qua đến giờ không biết bản thân đã làm gì sai, cô ấy dường như đang rất giận. Thấy Ngân Hà không nói gì anh cũng không dám lên tiếng, chỉ sợ nói thêm một vài điều sẽ càng làm cô ấy giận hơn. Lúc trên đường về thỉnh thoảng cũng liếc sang nhìn, cô ấy quay mặt ra phía cửa, nhưng trong sự phản chiếu của kính chắn gió anh có thể thấy dường như viền mắt cô ấy đỏ hoe, thỉnh thoảng những giọt nước trong veo lăn dài rồi rơi xuống. Hình như sợ anh biết nên cô ấy cũng không dám lau chúng. Khi xe đã đến dưới cổng chung cư, cô ấy mở cửa đi xuống, nói lí nhí câu chào rồi cũng không quay lại, phía cửa xe bên ấy đã thấm ướt một mảng. Giang Nam nhìn theo bóng dáng mảnh mai khuất dần sau những tán cây, sau dãy nhà. Ngồi một mình trong xe mà lòng nặng như đang treo ngàn tấn, tay chân thừa thãi mệt mỏi không buồn nhấc lên. Vô thức anh gục mặt xuống vô lăng, trái tim đang có ngàn mũi dao vò xé. Cô ấy xứng đáng được yêu, cô ấy xứng đáng nhận được một tình yêu trọn vẹn nhất. Giá mà có thể quay lại mười năm trước, khi còn là một cậu bé sôi nổi trẻ trung, anh sẽ không ngần ngại mà theo đuổi cô một cách say đắm và nhiệt tình. Nhưng giờ đã mười năm rồi, mọi thứ đã không còn như cũ! Nhắm mắt, trong đầu lại xuất hiện hình ảnh người con gái tinh khiết trong chiếc váy trắng và đôi chân trần dẫm lên thảm cỏ xanh, mái tóc dài trôi dạt trong ánh nhạt của buổi sớm mai. Đôi mắt cô ấy nhìn anh, vẫn là đôi mắt của mười năm trước, to tròn trong veo như mặt hồ buổi sớm.
Loảng xoảng, tiếng thủy tinh rơi vỡ khắp nơi, Giang Nam giật mỉnh ngẩng mặt lên nhìn quanh, âm thanh sắc nhọn và đau đớn khiến anh có chút sợ hãi.
Minh Thùy khuôn mặt đang đỏ như mặt trời, một tay chống eo, một tay vò mái tóc dài đang xõa xuống rũ rượi. Nước mắt đã nhòe nhoẹt khắp chốn. Cẳng chân bị một mảnh thủy tinh lớn bắn vào đã ri rỉ máu rơi xuống.
Giang Nam đi vội ra tủ thuốc, lấy ít băng gạc cá nhân và thuốc sát trùng.
“Anh hãy mặc kệ em!”
“Em làm sao vậy?”
“Anh băng bó chân cho em, thế còn chỗ này, chỗ này chảy máu rồi ai sẽ băng bó cho em đây?”
Minh Thùy lấy hai tay đập đập vào lồng ngực, rồi bưng mặt khóc hu hu. Giang Nam vẫn kiên nhẫn quỳ xuống, dùng bông thấm sạch máu, sau đó lấy thuốc sát trùng đổ lên miệng vết thương. Vết thương không rộng, nhưng vì bị cạnh nhọn cắm vào nên hơi sâu, sau khi lấy bông lau vết nước sát trùng loang vàng, anh lấy băng gạc bó lại. Minh Thùy vẫn đứng đó như trời trồng, nấc nghẹn ngào. Giang Nam đứng dậy nhìn cô ấy một hồi, rồi khẽ lấy tay lau đi những giọt nước mắt giàn giụa, rồi từ từ kéo cô ấy vào lòng, vỗ về tấm lưng đang run lên.
“Nói cho em biết, cô ta là ai?”
“Đừng nói linh tinh!”
Minh Thùy đẩy Giang Nam ra, ánh mắt đau đớn nhìn anh ấy.
“Em không nói linh tinh, rõ ràng luôn có một người giữa chúng ta”
“Anh quen em lâu như thế, nếu có ai khác, không phải em đã biết rồi sao?”
“Vậy…, vậy còn cái này, anh giải thích thế nào?”
Minh Thùy với tay cầm túi sách, lấy ra một cuốn sổ. Giang Nam giật mình, khuôn mặt chuyển dần sang đỏ bừng, giật cuốn sổ từ tay Minh Thùy, giật mạnh tới nỗi suýt làm cô ấy ngã.
“Ai cho em quyền động vào đồ đạc của anh?”
Rồi khuôn mặt anh lại chuyển từ giận dữ sang lo lắng, anh cầm cuốn sổ lật từng trang một, nắn nót từng chút giống như cuốn sổ đó chính là sinh mạng. Minh Thùy mặt cũng từ đỏ sang trắng bệch, những giọt nước mắt thi nhau lăn dài như mưa mùa hạ. Cô ấy như dần phát điên, thoáng chốc tiếng nấc đã hóa tiếng cười khiến Giang Nam hoảng hốt nhấc mắt lên nhìn trân trân.
“Như vậy mà bảo không phải sao?”
“Em đừng suy diễn!”
“Từ khi mới bắt đầu, tôi đã thấy không ổn rồi. Giờ nhìn anh thế này tôi càng thấy suy đoán của mình là đúng. Anh nói đi, cô ta là ai, là ai?”
Tiếng Minh Thùy gầm lên, vừa đúng lúc bên ngoài đột nhiên nổi cơn sấm sét, trời bỗng nhiên tối sầm. Là mùa hạ nên thời tiết luôn thất thường như thế, lúc nãy còn nắng hanh trong phút chốc bỗng chuyển mưa bão. Mưa kéo đến gõ vào cửa kính, như ngàn chú chim gõ kiến đang chõ những chiếc mỏ sừng gõ hối hả vào thân cây. Ở trong căn phòng nhỏ đang được trang trí thành phòng tân hôn cũng là một cơn bão, hai người đều giữ lập trường của riêng mình, dường như sẽ không có nhượng bộ.
“Anh thật hèn nhát, anh thích cô ta đến thế, sao không chạy đến nói cho cô ta biết đi? Hay cuộc đời anh chỉ dám yêu cô ta trong tưởng tượng? Nếu đã thích cô ta đến thế, sao anh lại bắt đầu với tôi? Anh không những hèn nhát, mà còn độc ác nữa, biết không?”
Giọng nói Minh Thùy rít lên lẫn trong tiếng cười cay đắng. Giang Nam im lặng, không thể phản ứng. Thực ra tim anh đang rối bời.
“Tôi không thể tiếp tục thêm nữa, ngày mai tôi sẽ sang Pháp, anh cứ ôm lấy cái mối tình mộng tưởng của anh đi, tôi chúc anh cô đơn đến hết đời!”
Minh Thùy gạt nước mắt, cầm túi xách đứng dậy lao ra khỏi phòng, để lại một mình Giang Nam ngồi lặng yên trên ghế. Mưa vẫn tiếp tục rơi ngoài cửa, mưa làm cho không khí dịu mát, nhưng không làm dịu nổi ngọn lửa đang cháy trong lòng. Cuốn sổ trên tay rơi xuống sàn, mở tung ra. Gió ở đâu luồn vào, gió thổi bung từng trang giấy. Trên mỗi trang giấy đang bay lộn xộn là những bức vẽ của cùng một gương mặt, một gương mặt dịu dàng ngây thơ, một gương mặt thuần khiết khiến cho người ta phải nhớ, và đôi mắt ấy, đôi mắt của người trong tranh đang nhìn chằm chằm vào anh, có chút buồn, có chút cô đơn, có chút nhớ nhung, và mơ hồ…
Tình hình bên khu đô thị An Nghĩa cũng phải mất đúng một đêm để giải quyết, đêm đó Bình An cùng khảo sát hiện trường với các chuyên gia và cơ quan chức năng. Phía công ty không có vấn đề, chỉ là người công nhân xây dựng đó bất ổn về tâm lý, gia đình anh ta vừa xảy ra biến cố lớn khiến anh ta không giữ được tỉnh táo khi làm việc. Giờ anh ta đang trong bệnh viện, cơn nguy kịch đã qua, vẫn giữ được tính mạng, chỉ có điều về sau không thể lao động.
“Anh, giờ đi đâu?”
Vừa thắt đai an toàn xong, Anh Tuân ngập ngừng hỏi.
“Về nhà”
Anh Tuân “Vâng” một tiếng, trên mặt vẫn hiện lên nét băn khoăn, nhưng vì quá mệt nên Bình An lười để ý, cũng lười hỏi.
Xe chạy đến khu chung cư cao cấp trong thành phố. Dừng xe, trước khi Bình An bước xuống Anh Tuân lại ngập ngừng.
“Anh, em sẽ chờ ở đây hay…”
“Sáng nay tôi làm việc ở nhà, chiều hãy đến đón tôi”
“Vậy còn…, vậy còn…cái này?”
Anh Tuân cầm hộp quà vẫn để ghế sau đưa cho Bình An. Bình Anh thoáng bất ngờ, sau đó liền trở lại trạng thái bình thản.
“Cầm lấy, có thể tặng cho ai thì tặng”
Anh Tuân ngạc nhiên, nhưng cũng không dám hỏi nhiều hay từ chối, đành vâng một tiếng rồi lái xe đi. Lại một lần nữa lỡ rồi, cậu không hiểu cảm giác của anh ấy, nhưng trong lòng cậu biết bao áy náy. Lần trước nếu cậu báo anh ấy liệu anh ấy có đi không? Lần này rõ ràng anh ấy muốn đi nhưng cuối cùng vẫn cứ lỡ một nhịp. Nếu hai người họ gặp nhau hai lần, không chừng quan hệ giờ đã tiến thêm một bước. Không có duyên, không có lẽ thật sự anh và chị ấy không có duyên?
Vừa đóng cửa phòng Bình An đã quăng cả thân hình cao ráo, rắn chắc xuống sô pha. Đêm qua mải miết công việc nên không có cảm giác, giờ cơ thể đã đòi hỏi phải nghỉ ngơi đôi chút. Mắt nhắm chuẩn bị lim dim thì một loạt âm thanh thông báo trong điện thoại kéo đến. Chậm dãi mở mắt, rồi lười biếng cầm điện thoại lên trước mặt.
“Cám ơn lớp trưởng vì đã tiếp đãi, chúng tớ rất vui!”
“Nhờ lớp trưởng là nhịp cầu kết nối lớp mình càng ngày càng gắn bó hơn”
“Ảnh tập thể đẹp lắm nhé, người đẹp cảnh đẹp!”
“Nói gì thì nói người hời nhất tối qua có phải bạn Ngân Hà không?”
“Phải rồi, tớ có video này, có nên up lên không?’
“Up đi, up đi. Chúng tớ không đi được nên rất tò mò, thấy bảo lãng mạn lắm phải không?”
“Ngân Hà đâu rồi, tớ xin phép up video nhé?”
“Ngân Hà giờ chắc không online được rồi, cậu ấy còn đang bận cân nhắc. Cứ đăng đi, cậu í có phàn nàn gì để tớ chịu trách nhiệm cho”
Một đoạn video ngắn tải lên. Góc quay từ phía sau lưng nên không thật rõ khuôn mặt người đàn ông, anh ta không quá trẻ, nét góc cạnh trên sườn mặt có thể thấy anh ta cũng đã chững chạc, tầm ngoài 30, quần áo lịch sự, tóc rậm vuốt keo ngược ra sau đang cầm một ly rượu đi về phía Ngân Hà. Hình ảnh Ngân Hà thì hiện ra khá rõ. Cô ấy mặc một bộ đầm màu trắng không quá cầu kỳ nhưng lại nổi bật trong khung cảnh nửa tối nửa sáng, mái tóc xoăn nhẹ xõa xuống ngang eo, khuôn mặt trang điểm vừa phải toát lên một nét đẹp thanh tao nhẹ nhàng. Bao nhiêu tiếng “Ồ” đầy ngạc nhiên. Trong tiếng vỗ tay là lời người đàn ông tỏ tình với cô ấy. Có thể thấy rõ cô ấy rất bối rối, mắt cô ấy ngước nhìn một hướng nào đó, rồi quay lại nhìn người đàn ông trước mặt. Không có lời nào có thể miêu tả nét ngượng ngùng trên khuôn mặt, hình như lúc bối rối trông cô ấy càng đẹp hơn. Cô ấy không đồng ý, cũng không trực tiếp từ chối, có lẽ là quá bất ngờ nên chưa thể tìm ra lời thích hợp, nhưng xung quanh đã tám chín mươi phần ủng hộ.
Cũng không có lời nào để mô tả tâm trạng phức tạp của Bình An. Anh Tuân nói đúng, trong chuyện tình cảm chậm vài nhịp có thể sẽ chậm cả đời. Người đàn ông trưởng thành có thể làm ra những việc to lớn, có thể hô mưa gọi gió bốn phương, nhưng đứng trước chuyện tình cảm lại trở nên rất bình thường, rất đỗi tầm thường, sự tầm thường đó gồm cả nhớ nhung, đau khổ, mong đợi, hạnh phúc, ghen tuông, và thiếu tự tin… Bình An đứng dậy, đi đi lại lại, bước chân dường như rất sốt ruột, một lúc sau cầm điện thoại bấm số.
“Tìm hiểu cho tôi Tạp chí kinh tế Hoàn Cầu”
“À…, vâng. Có điểm gì cần đặc biệt lưu ý không anh?”. Đầu dây bên kia có lời đáp.
“Không hẳn…À… Chú ý xem họ đã từng viết về chúng ta chưa”.
Lại nghe được một tiếng “Vâng” rõ ràng rồi Bình An cúp máy. Bình An ngồi xuống tựa lưng vào sô pha, mắt hướng ra khung rèm cửa đang che chắn thứ ánh sáng tinh khôi của buổi sáng sớm.