Suy tư một lúc, An Vương nhìn Bắc Trấn Thành đang đứng đó rồi lại quay lại nhìn Thời Nghi. Lúc lâu chàng lên tiếng:
- Cô xuống phòng bếp lấy ít trà và mang ít điểm tâm lên đây cho ta
Thời Nghi cằn nhằn:
- Nghĩ ta là tì nữ của ngươi thật chắc? Phủ ngươi nhiều người như vậy sao không bảo họ đi đi?
Nhưng rồi cô vẫn ngoan ngoãn rời đi. Chính điện chỉ còn lại Bắc Cận vệ và An Vương. Chàng cất tiếng hỏi:
- Nội dung trong thư cô ta gửi viết những gì?
- Bẩm điện hạ, Thời Nghi cô nương viết là:" Chàng trai tân mới lớn, mấy ngày không gặp huynh sống thế nào? Chỗ ta có xảy ra một số chuyện, hiện tại ta đang ở An Vương phủ. Yên tâm ta không sao. Có điều hiện tại ta đang gặp một chút rắc rối. Ta biết ở Kinh Thành này thế lực Ngô gia rất rộng, ta muốn tìm một người tên Vũ Văn Hộ, hắn ta thường xuyên lui tới thanh lâu. Nhưng là thanh lâu nào thì ta không chắc. Vậy nên ta muốn nhờ huynh nghe ngóng thử."
An Vương nghe xong thì sững người:
- Cô ta dám ăn nói như vậy với Bát Vương sao? Khẩu khí cũng không nhỏ nhỉ?
Bắc Cận vệ nói thêm:
- Điện hạ, Bát Vương còn nhờ thuộc hạ chuyển lời đến người chăm sóc Thời Nghi cô nương cho tốt. Cô ấy mà mất miếng thịt nào thì ngài ấy sẽ hỏi tội người
Bắc Trấn Thành chuyển lời mà toàn thân không ngừng run lên bần bật, mồ hôi toát ra ướt cả trán. Không dám nhìn thẳng vào mặt của An Vương. Chàng nắm chặt tay cố nén cơm giận xuống nhưng xung quanh đã tỏa ra một luồng sát khí ngút trời. Ngô Tử Lâm nói câu này há chẳng phải là có ý muốn đối đầu với An Vương hay sao?
Cả hai tuy cùng phò tá hoàng thượng nhưng đã từ lâu An thị và Ngô gia có những lối đi riêng. Hai bên đều muốn lấn át đối phương. Bát Vương dặn dò như thế tất nhiên An Định Luân có chút không vui. Bầu không khí trở nên ngột thở và u ám. Cho đến lúc Thời Nghi bước vào nó mới có xu hướng dịu lại
Cô nhìn sắc mặt khó coi của chàng mà lắc đầu. Đặt đĩa điểm tâm lên bàn, cô nhẹ nhàng rót một li trà nóng mời chàng:
- Tâm trạng không tốt, trà thảo dược có thể giúp ngươi giải nhiệt.
An Vương ngước mắt lên nhìn:
- Ta thể hiện rõ ràng vậy sao?
Cô bật cười:
- Rõ, rất rõ. Nó dính lên trên mặt ngươi luôn
An Vương hậm hực đứng dậy, không thèm nhận lấy tách trà mà đi thẳng một mạch ra ngoài. Bắc Trấn Thành thấy cô chọc tức cả điện hạ thì cũng tâm phục khẩu phục:
- Thời Nghi cô nương, cô đúng là ăn gan hùm mật gấu mới dám chọc cho điện hạ không vui. Ta thật khâm phục bản lĩnh của cô. Có điều sau này cô sẽ rất thê thảm đấy
Cảnh báo xong thì Bắc Cận vệ cũng đi theo An Vương. Quả nhiên, chọc chàng không vui thì sẽ khó sống. Nguyên cả một ngày An Vương dày vò cô đủ kiểu. Nào là bưng trà, rót nước. Nào là mài mực tận mấy canh giờ. Nước trà quá nóng, thay cái mới. Nước trà quá nguội, đun ấm khác... Đi đi lại lại khiến chân cô như muốn ríu lại. Vào phòng bếp cô thét lớn:. Truyện Việt Nam
- An Định Luân ngươi đúng là ác ma! Đây là lần thứ mấy ngươi bắt ta dâng trà rồi? Đúng là khó hầu!!
Rồi cô bỗng thấy nắm muối trên bàn, trong đầu bỗng lóe lên một ý tưởng. Cô bốc một nắm muối thẳng tay bỏ vào trong li trad rồi mang lên cho An Vương. Như thường lệ, trà phải đủ độ ấm, không quá nguội cũng không quá nóng An Vương mới dùng. Lần này mang trà đạt chỉ tiêu, chàng cảm thấy rất hài lòng. Kết quả vừa uống một ngụm nhỏ chàng đã phun hết ra ngoài. Còn Thời Nghi đứng đó thì cười khoái chí, còn không quên làm trò:
- Đáng đời, ai bảo làm khó ta
An Vương nổi trận lôi đình, giận giữ như ngọn dung nhan đang sôi sùng sục sắp tuôn ra. Chàng đập mạnh xuống bàn, quát:
- Thời Nghi!! Cô đừng có làm càn! An Vương phủ có quy định của An Vương phủ, đừng nghĩ có Bát Vương chỗng đỡ thì cô muốn làm gì thì làm!!
Đối mặt với cơn giận dữ của An Vương cô không hề sợ hĩa, ngược lại còn phản kích quyết liệt:
- Là ngươi làm khó ta đủ điều trước. An Vương điện hạ, đừng có mà giận cá chém thớt. Việc tranh chấp quyền lực của hai nhà đừng có lôi ta vào chứ?
Cô nói xong liền tức giận rời đi. Cuối cùng An Vương lại bị giận ngược lại. Bắc Trấn Thành đứng ngoài cửa hoang mang tột độ. Chép miệng:
- Đây gọi là gậy ông đập lưng ông rồi!!
Thế là một ngày nữa cũng đã trôi qua. Thời Nghi nằm trên giường, cả người cô đau ê ẩm. Vai và cổ đều mỏi nhừ.
Bên này An Vương ở trong phòng, chàng suy nghĩ về chuyện sáng nay tự thấy mình có chút quá đáng. Lòng chàng hơi rối bời. Ngồi văn ve li sứ, người ở đây mà lòng đâu đâu. Bắc Trấn Thành đứng ngoài cửa nhìn vào thấy chủ nhân thất thần thì đoán ngay được nguyên do. Anh ta nhẹ nhàng tiến lại gần nói:
- Điện hạ, Thời Nghi cô nương...
- Cô ta làm sao?
- Ngài không biết đấy thôi, người ta là nữ tử, ngài lại bắt cô ấy hầu trà, rót nước, mài mực cả mấy cảnh giờ. Với thân thể nhỏ bé ấy làm sao mà chịu nổi? Đầu gối cô ấy sưng đỏ lên, lưng cô ấy cũng mỏi ê ẩm. Ngài nên đi xem thử cô ấy thế nào
- Không đi
Nói rồi chàng đứng dậy, với lấy lọ thuốc nhỏ trên bàn mà ném qua chỗ Bắc Cận vệ dặn dò:
- Mang lọ thuốc bôi này qua cho cô ấy
Bắc Trấn Thành gật đầu đi ngay nhưng khi đến cửa thì bị gọi lại:
- Đợi đã!
An Vương đúng là "Khẩu thị tâm phi", miệng thì nói không nhưng tâm thì rất thành thật. Đứng cả buổi trời chàng mới nói được câu:
- Vẫn là ta tự mang đi thì hơn
Nói rồi chàng tiến lại, giật lấy lọ thuốc trên tay Cận vệ của mình và thẳng tiến về phía hậu viện.
Đến nơi, An Vương gõ cửa "Cạch, Cạch " giây sau cô đã ở đó. Mở cửa ra cô thấy chàng khuôn mặt lập tức tỏ vẻ ghét bỏ. Chất giọng bố đời lên ngôi:
- Nhầm phòng rồi!!
Nói xong thì định đóng cửa lại nhưng An Vương đã nhanh chân luồn vào từ bao giờ. Chàng thong dong ngồi trên ghế, cười nói:
- Không nhầm, ta đến tìm cô