- Có phải huynh thấy ta rất ngốc không? Có phải huynh cho rằng ta là trò đùa không?
Thì Mộ Dung Khanh cười dịu dàng, xoa đầu cô nói:
- Làm gì có, Thái Bình là đáng yêu nhất! Không có ngốc.
Hai người cùng nhau đón thất tịch trong cấm cung, cùng nhau ngắm sao trời, cùng thả đèn...vv Cùng nhau làm càn, rồi cùng nhau bị trách phạt lúc còn nhỏ. Khoảng thời gian ấy thật vui biết mấy!
Trong thâm tâm của nguyên chủ, Thái Bình công chúa đã yêu sâu đậm người ca ca này. Muốn được cùng vị ca ca sống đến đầu bạc giang long. Nhưng Thế Tử từ đầu đến cuối chỉ xem nàng là muội muội ngốc, muốn làm một ca ca tốt, chăm sóc nàng cả đời. Trước giờ chưa hề nghĩ đến sẽ cưới nàng. Suy cho cùng đoạn tình cảm này chỉ đến từ một phía.
Một đoạn kí ức lại loé sáng trong đầu cô.
Trái ngược với sự dịu dàng, ôn nhu bên ngoài của Thế Tử, bên trong là một tâm địa độc ác, thâm sâu khó lường, đầy rẫy những âm mưu.
Hôm đó, nguyên chủ - Thái Bình công chúa (Tức chủ nhân cơ thể trước) vô tình phát hiện ra bí mật động trời của Mộ Dung Khanh. Cô nép sau góc, nghe trộm được cuộc nói chuyện giữ chàng ta và Thái Hậu.
Hôm đấy, nguyên chủ đang đi dạo quanh Ngự Hoa Viên. Công chúa đi đi lại lại vài vòng liền cảm thấy chán chường, ngồi nghỉ ngơi một xíu bên gốc cây anh đào.
Nàng đưa mắt nhìn quanh, ánh mắt chợt dừng lại bên phía đối diện. Một bóng lưng quen thuộc làm nàng chú ý." Kia chẳng phải là Mộ Dung ca ca hay sao? Lâu lắm rồi mới thấy huynh ấy.". Mắt nàng nhìn Mộ Dung Khanh như phát sáng. Thế là nàng quyết định qua bên đó xem thử, tạo bất ngờ cho vị ca ca này.
Thái Bình đi vòng từ phía sau, nép mình vào tảng đá to gần đấy. Mộ Dung Khanh hành vi lén lút, như đang đợi ai đó.Chàng ta liếc ngang, ngó dọc nhìn xem xung quanh có người không. Nàng có chút nghi hoặc: " Huynh ấy làm gì ở đây vậy? Trông rất thần bí. Lát nữa mình sẽ hù Mộ Dung ca ca một phen. chắc huynh ấy sẽ bất ngờ lắm đây. "
Nàng khuôn mặt háo hức,lấy tay che miệng, cố không gây ra tiếng động. Nhưng những gì tiếp theo lại khiến công chúa kinh ngạc. Một cung nữ từ xa xuất hiện, rảo bước nhanh đến chỗ Mộ Dung Khanh. Cung nữ kia kính cẩn:
- Thế Tử!
- Thế nào rồi?
- Thái Hậu nhờ nô tì chuyển lời cho người rằng mọi chuyện đã xử lí ổn thỏa.
" Ổn thỏa? Từ khi nào huynh ấy lại thân thiết với Thái Hậu đến vậy?" Thái Bình công chúa ngờ vực chưa hiểu chuyện gì thì Mộ Dung Khanh lại lên tiếng:
- Tốt. Mấy năm nay Lệ Từ Quang luôn chống đối ta, đến lúc bắt ông ta phải trả giá rồi. Mặc dù ông ta nắm chức Thượng thư nhưng nếu như nhận tiền đút lót, tham ô công quỹ thì sẽ thế nào nhỉ? Ta đã ngụy tạo chứng cứ giả, hôm nay ở đại điện sẽ vạch tội ông ta. Phải đa tạ Thái Hậu đã giúp ta chuyện lớn thế này.
- Thái Hậu có căn dặn, Thế Tử không cần khách sáo. Đều là người một nhà cả. Chỉ cần Thế Tử làm theo căn dặn của Thái Hậu Nương nương là được. Đôi bên cùng vui vẻ.
Thái Bình công chúa không thể tin vào những gì mình nghe được. Nàng không khỏi bàng hoàng về sự thật trước mắt. Trước đây, khi Tiên Đế còn tại thế, bà ta làm nhiều việc ác, trời đất khó dung tha. Thái Hậu mua chuộc quần thần, ép cái trung thần phải làm việc cho bà ta. Âm mưu muốn con trai mình là Thời Quang Minh lên ngôi. Trớ trêu thay, Thời Quang Minh đột nhiên bến mất không rõ tung tích. Ngôi vị đã được truyền lại cho Tam hoàng tử là Thời Đông ( Cũng tức hoàng đế bây giờ)
Nàng ngây người ra một lúc:" Thái Hậu độc ác tàn nhẫn, tại sao Mộ Dung ca ca lại bắt tay với bà ta? Chuyện này rốt cuộc là thế nào? Huynh ấy còn muốn hãm hại quan Thượng thư? Không, nhất định là có hiểu lầm "
Rồi chuyện gì đến cũng sẽ đến, Lê Từ Quang bị quy vào tội tham ô công quỹ,từ nhị phẩm bị giáng xuống tứ phẩm. Thế Tử khuôn lộ ra nụ cười đắc ý.
Bên này Thái Bình không tài nào hiểu được hành động của Mộ Dung Khanh, vì vậy quyết định đến hỏi cho rõ ràng. Nàng ở chính điện, nép vào một phía, chờ chàng ta đi ra. Cuối cùng cũng đợi được hắn xuất hiện. Công chúa vội chạy đến, kéo vào một góc. Chưa kịp để chàng ta mở lời nàng đã chất vấn:
- Mộ Dung ca ca, huynh nói cho muội nghe, rốt cuộc chuyện này là sao?
- Chuyện gì? Muội đang nói về cái gì?
- Huynh còn hỏi nữa, tất nhiên là chuyện quan Thượng thư rồi. Lúc nãy muội ở Hoa Viên nhìn thấy huynh và tì nữ bên cạnh của Thái Hậu gặp riêng với nhau. Còn nói âm mưu gì đấy để hãm hại Lê Từ Quang....
Nàng định nói thêm nhưng đã bị Thế Tử ngăn lại. Chàng ta vội vàng tìm lí do thoái thác:
- Thái Bình, chuyện này không giống như muội nghĩ đâu. Lê Từ Quang vốn dĩ chẳng phải người tốt đẹp gì, ông ta lôi kéo những triều thần khác, tâm tư không hề nhỏ. Vì vậy huynh mới làm giả chứng cứ để phá hỏng ý đồ mưu phản của ông ta. Muội tin huynh đi, huynh và Thái Hậu thật sự không giống như muội nghĩ đâu. Bây giờ bà ấy đã thay đổi rồi, muốn giúp hoàng thượng yên ổn triều chính.
- Điều huynh nói là thật chứ?
- Tất nhiên rồi. Không lẽ muội không tin huynh?
Ai cũng biết Thái Bình công chúa là một người đơn thuần và có phần hơi ngốc nghếch. Vài câu nói của Thế Tử đã thành công đánh bay nghi ngờ của nàng. Nhìn vị thanh mai trúc mã đã lớn lên bên mình nhiều năm, nàng đã tin tưởng những lời chàng ta nói là thật.
- Đương nhiên là ta tin huynh rồi.
Thế Tử ghé vào tai nàng hỏi nhỏ:
- Chuyện này còn ai biết nữa không?
Nàng lắc đầu, đáp:
- Không có, huynh yên tâm. Muội nhất định sẽ giữ bí mật.
Thế Tử xoa đầu nàng dịu dàng nói:
- Ngoan, muội phải nhớ cho kĩ, chuyện này chỉ có ta biết, muội biết. Tuyệt đối không thể có người thứ ba.
Thái Bình gật đầu đồng ý. Ngây ngốc mà tin theo lời của Mộ Dung Khanh. Chàng ta nở nụ cười giả tạo, ánh mắt lại sắc bén đến khó lường