Thanh âm của y gắt gao vang lên, đủ lớn để trên dưới đều nghe thấy.Tức thì, mọi người đều bị một luồng khí tức mạnh mẽ trấn áp mà câm nín, tinh thần có chút hoảng loạn. Khi mọi chuyện đã ổn định, lại thấy An Vương trước giờ im lặng bỗng nhiên lên tiếng:
- Khởi bẩm hoàng thượng, dù là thư phòng của vi thần đã bị cháy, có điều vẫn may rằng số tấu chương kia đã được vi thần kịp thời di dời, vẫn còn nguyên vẹn...
Mã Thế Hoan nghe vậy không khỏi khinh thường, uốn lưỡi mà kích:
- An Vương điện hạ, chuyện này sao có thể? Rõ ràng lúc nãy ngài bảo tấu chương đã bị đốt. Sao có thể...?
- Mã đại nhân nghe nhầm rồi. Lúc nãy ta chỉ nói thư phòng đã bị đốt, chưa hề nhận rằng tấu chương đã bị hủy. Mọi người ở đây đều nghe thấy.
Nói đến thế mà Mã Thế Hoan ngu xuẩn kia vẫn không tin. Mọi chuyện đều được ông ta sắp xếp ổn thỏa, lấy đâu ra tấu sớ để dâng lên chứ? Ông ta vẫn đang tự cho là mình giỏi. Ngạo mạn và khinh thường, ông ta hừ lạnh một tiếng:
- Hừ, nếu điện hạ đã nói đến thế, vậy xin hỏi tấu chương đâu?
Mã Thế Hoan đưa con mắt đầy thách thức về phía An Vương, cái cổ cao của ông ta hếch hếch lên. Khuôn mặt trông thật bặm trợn với những chỏm râu đen trắng lởm chởm quanh cằm làn da nâu đen đã gần như nhăn nheo. Còn Định Luân, chàng chỉ cười nhạt một tiếng, không thèm để ý tới thái độ của ông ta.
Trong chốc lát, người ta thấy từ ngoài điện có hai cung nhân đang đi vào. Chính giữa họ là một cái kệ làm bằng gỗ, trên kệ đã đặt sẵn những cuốn tấu chương sắp xếp gọn gàng nằm im trên kệ. Nhìn thoáng qua cũng có thế dễ dang nhận thấy, từ chất liệu giấy đến kích cỡ đều là giấy để viết tấu. Nhìn những cuốn tấu sớ đang dần được đưa lên điện chính, mặt ông ta lúc này mới biến sắc, lòng gợi phong ba, cả người run lẩy bẩy " Cái gì!? Đây... đây, sao có thế!?"
- Hồi hoàng thượng, đây là toàn bộ tấu sớ người giao cho thần. Vi thần đã duyệt qua, tổng cộng có 20 cuốn, không thiếu một quyển. Mời hoàng thượng xem qua.
Hoàng thượng vẫy tay ra hiệu, lập tức,Tô công công từ trên bậc bước xuống. Công công với cái lưng gù chậm rãi đi đến, nhìn qua một lượt hết thảy, sau đó mở vài cuốn tấu ra thì thấy ở sau mỗi cuốn đều có ấn đỏ, ghi tên từng quan huyện, tri phủ đã dâng sớ rõ ràng. sau khi điểm diện hết một lượt, công công lại lẳng lặng, chậm rãi bước lên. Vị công công già thì thầm vào tai hoàng thượng điều gì đó, nghe xong, lập tức y lộ ra một nụ cười hài lòng.
- An Vương điện hạ suy nghĩ thấu đáo, làm việc chu toàn. Thật khiến trẫm hài lòng!
Mã đê sứ nghe xong hai mắt trợn ngược, mặt mày xanh mét như tàu lá chuối. Mọi người nghe xong thì ai nấy đều không khỏi kinh ngạc tự hỏi An Vương rốt cuộc là lợi hại thế nào lại có thể biến nguy thành nan? Thật không thể tin được! Nhưng, đối với Mã Thế Hoan, điều đáng sợ hơn đang đón đợi ông ta ở phía sau. Nghĩ đến đây thôi, bất giác, lông gáy ông ta dựng đứng, sống lưng toát lạnh, rùn mình mà kinh hãi.
Việc gì đến cũng sẽ đến. An Vương đứng ra, dâng lên cho hoàng thượng vài cuốn tấu:
- Hoàng thượng, xin người hãi xem qua thứ này.
Y nhìn một cung nhân trong đám. Hắn hiểu ý, nhanh nhẹn nhận lấy từ chỗ An Vương rồi vội vàng đưa lên cho hoàng thượng. Hoàng thượng mở từng cuốn, tỉ mỉ xem xét. Tấu thứ nhất đọc xong, bàn tay hoàng thượng nổi gân, giật giật, vô thức nắm lấy long bào trên người vo thành nắm. Tấu thứ hai đọc xong, hai mắt y như rực lửa đồng tử sâu thẳm, ánh nhìn căm phẫn và chết chóc khiến sát khí lan tỏa ra không trung. Tấu thứ ba, y không xem nổi nữa, cơn giận đã lên dến đỉnh điểm. Ném một phát, "Bịch ", tấu rơi ngay xuống cạnh chân Mã đê sứ.
- Mã Thế Hoan, ngươi được lắm! Trẫm phong ngươi chức Mã đê sứ là để ngươi giúp dân giúp nước, cứu khổ cứu nạn cho bách tích. Vậy mà người chỉ lo ăn chơi trụy lạc, đê vỡ không lo. Ngươi đáng tội gì đây?
Mã Thế Hoan nghe vậy thì bủn rủn tay chân, toát mồ hôi lạnh, rén đến run người, quỳ rạp xuống đất, khấu đầu thật mạnh:
- Thần, tội đáng muôn chết!
- Hừ! Kẻ như ngươi chết ngàn lần cũng không hết tội!
Lục đại nhân, người đứng đầu của Lục Phiến Môn (ngang với Cẩm Y Vệ) bỗng lên tiếng:
- Vậy xin hỏi điện hạ, ngài có tận mắt chứng kiến Mã đại nhân làm những việc này? Chỉ dựa vào lời nói một phía, sao có thể vội vàng kết luận như vậy?
Có lí, trong đám quần thần lại có kẻ hùa theo:
- Đúng đấy, bằng chứng đâu?
Mã Thế Hoan như bám được thuyền lớn giữa dòng nước lũ, thấy triều thần có người đứng về phía mình thì lập tức thay đổi thái độ, chuyển hướng công kích An Vương:
- Hoàng thượng, vi thần đúng là có tội. Vi thần hộ đê không kịp thời, để lũ tràn vào làm lúa nương của nhân dân ngập úng, hoa màu hư hại. Nhưng ngay cả khi như vậy, vi thần đã quyết tâm sửa lỗi, phân phát lương thực cho những nạn dân, bách tính gặp nạn. Vậy mà giờ lại có kẻ vu khống, nói thần cắt xem ngân diệp thu làm của riêng, tham lam tài của, thật đúng là oan uổng! Khẩn xin hoàng thượng minh xét!
Hoàng thượng ngồi trên ngai vàng sờ đầu, nhắn trán, ở giữa cặp lông mày ẩn chứa một nỗi thở dài, đôi mí khẽ động. Dù rằng trong lòng biết được thực hư nhưng vẫn không thể nào kết tội Mã Thế Hoan ngay lúc này. Y biết ông ta là người của Thái Hậu, phân nửa quần thần ở đây lại lên tiếng bảo vệ ông ta,số lượng đông áp đảo. Hơn nữa quả thực chỉ dựa vào những thứ này vẫn là không thể nghiêm trị Mã Thế Hoan. Dưới sự bức bách thê này, e là không thể. Nhưng mối nguy đang ở trước mắt, hà cớ để ông ta tắc quai tắc quoái đến vậy? Làm vậy sau này người chịu khổ lại là bách tính.