- Bên đó, bắt lấy cô ta!
Cô đang lơ mơ chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì Bắc cận vệ đã cho người vây kín cô, chĩa những lưỡi kiếm sắc nhọn về phía cô
- Đầu hàng đi, ngươi đã không còn đường lui rồi. Đừng tưởng thay đổi y phục là có thể lừa được chúng ta
Và cứ như thế, cô bị bắt đến An vương phủ.
Sáng hôm sau...
- Ta đã nói rồi, ta không phải là thích khách gì hết. Ta chỉ là một cô nương bình thường mà thôi, ta căn bản ta không biết đến cái thứ gọi là binh phù gì đó!!
Thời Nghi tỏ ra phẫn nộ và cố gắng giải thích. Bắc Trân Thành không tin, anh ta đi đi lại lai xung quanh cô và tiếp tục tra hỏi:
- Nếu cô không phải là thích khách vậy tại sao cô lại ở đó? Đường lớn không đi lại thích chui vô hẻm nhỏ?
- Có một tên trộm đã giật lấy túi tiền của ta. Ta vì đuổi theo hắn nên mới ở đó. Đúng lúc các ngươi đi qua. Chỉ vậy thôi
- Vậy.. tên trộm đâu?
- Ta thả chi hắn đi rối – Thời Nghi đáp
Bắc Trấn Thành cười cợt, không tin những điều mà cô nói
- Thả rồi? Được, vậy cô giải thích thế nào khi chiếc hộp ở trong tay cô? Đừng nói với ta là cô nhặt được đấy nhé?
- Thì đúng là vậy mà, đột nhiên nó rớt xuống đầu ta
Thời Nghi thản nhiên đáp, còn Bắc Trấn Thành nghe xong thì ôm bụng mà phá lên cười
- Hahahahah.. Này, nếu cô muốn bịa thì có thể bịa chuyện gì đó đáng tin hơn được không? Cái này cũng quá hoang đường rồi đấy. Cô xem ta là gì? Con nít lên ba chắc?
Thời Nghi bị trói bằng giây thừng, trên một cột gỗ. Nhà giam này thật âm u và lạnh lẽo, xung quanh dều tối om. Ở đây không có chút ánh sáng nào. Duy chỉ có những ngọn nến là ánh sáng duy nhất. “ Cộc, cộc’’ Tiếng bước chân của ai đó đang ngày một gần. Theo tiếng bước chân, những ngọn nến bỗng nhiên được thắp sáng. Cả phòng giam tối tăm sáng rực lên. Từ đằng xa, một nam nhân với khuôn mặt anh tuấn, phong thái ung dung đang điềm tĩnh bước đến. Đôi mắt chàng lạnh lùng tựa băng, mang theo cả sựu chết chóc nhìn vào cũng khiến người khác rợn mình. Một thứ ma lực thật đáng sợ bao bọc lấy toàn thân. Không cần nghĩ nhiều, đó chính là An Vương
- Điện hạ! -Bắc Trấn Thành kính cẩn cúi đầu
- Thế nào rồi? –Chàng hỏi
Bắc Cận vệ lắc đầu, đáp rằng:
- Đã tra khảo cả buổi tối rồi nhưng vẫn chưa tra hỏi được gì cả, cô ta rất kín miệng, một mực phủ nhận.
An Vương ghim thẳng đôi mắt chết chóc vào người cô. Trong phút chốc cô cảm thấy lạnh gáy “ Con người này… trên người hắn tỏa ra một thứ ma lực kì lạ. Đặc biệt là đôi mắt ấy, vừa nhìn thôi cũng đã ớn lạnh. Hắn ta chắc chắn không tầm thường. Mình chưa gặp ai khiến mình cảm thấy bất an như vậy ’’
An Vương chậm rãi đi tới, ngồi vài bàn, điềm nhiên uống trà
- Không cần phải vội, bây giờ cô ta đang ở trong tay chúng ta, ắt sẽ có người muốn cứu cô ta ra. Chúng ta mai phục ở đây, đợi bọn chúng tự sa vào lưới
Nói là vậy, nhưng giây sau An Vương liếc nhìn cô rồi đột ngột hất li trà nóng đang cầm về phía cô. Ly trà cứ thế lao đến, nước nóng trong trà cũng bay tứ tung. May mà cô đã tinh ý uốn người né được. Quả là một phen hú hồn. Cô tức giận, đầu như muons bốc lửa hỏi hắn:
- Này!Tên khia, ngươi đang làm cái quái gì vậy hả
Chàng cười khểnh:
- Một cô nương bình thường mà thân thủ lại không tầm thường nhỉ? Cơ thể linh hoạt như vậy chắc là đã luyện tập không ít đây
Lời nói cùng lí luận chắc bén ấy khiến Thời Nghi phải cứng họng. Bởi sự thật cô đã làm sát thủ nhiều năm. Cơ thể đã được mài dũa, linh hoạt và dẻo dai là điều bình thường. Đây cũng chỉ là phản ứng hợp lý khi gặp sự cố bất ngờ mà thôi. Chàng lại nói tiếp:
- Cô nghĩ là nữ nhân thì bản vương sẽ không dùng hình hay sao? Bản vương trước nay chưa từng biết thương hoa tiếc ngọc. Phàm là phạm nhân, bất kể là ai ta đều sẽ đối xử rất công bằng. Ngoan ngoãn khai ra hoặc cô sẽ phải chịu đau đớn
Quả thực, chiến trường ác liệt đã tôi luyện cho An Vương trở thành một con người như bây giờ. Một con người lạnh lùng và tàn nhẫn.
- Ha, chỉ với những cực hình này sao? E là phải làm ngươi thất vọng rồi. Bổn cô nương không làm, vì vậy ta không biết gì hết
Hai người nhìn nhau chằm chằm, mặt đối mặt. Không ai chịu nhường ai "Những cực hình tra tấn dã man nhất đa đều đã từng nếm trải. Là một tổ chức cấp cao quốc tế, thứ dùng hình của các ngươi có đáng là gì?"
- Vậy chúng ta hãy thử xem
An vương cong môi, một đường cong thật ghê rợn. Trong mắt chàng bỗng loé lên một tia sáng thật rùng rợn. Từng đợt rồi quất vào người cô, máu túa ra trên cánh tay, trước ngực. Cô nghiến chặt răng, chịu đựng sự đau đớn dày vò mà không chút kêu ca. "Đáng ghét, rõ ràng mình không làm gì sai, sao có thể bị vu khống trắng trợn như vậy? Mình không cam tâm!Không cam tâm!!"
An vương khuôn mặt lạnh tựa băng, một chút xúc cảm cũng không có. Thấy cô bị đánh như vậy chàng cũng chẳng động lòng. Bỗng từ bên ngoài, một tên đầy tớ chạy đến. Truyện Khoa Huyễn
- Vương gia!
- Có chuyện gì? - Chàng hỏi
- Hoàng thượng triệu kiến ngài vào cùng
Chàng quay lại nhìn cô, rồi quay sang dặn dò Bắc Trấn Thành:
- Trông chừng cô ta cẩn thận
- Thuộc hạ đã rõ
An vương nói xong thì rời đi, cô cũng đau đớn mà nhất xỉu. Thấy cô bất tỉnh, Bắc Trấn Thành ra hiệu dừng tay, căn dặn thuộc hạ:
- Dùng hình vậy là đủ rồi, nhốt cô ta lại
Hai tên thuộc hạ nhanh tay đến cởi trói và kéo lê cô rời đi. Nhưng đúng lúc này, cô đột nhiên tỉnh dậy, mở tô mắt và quật ngã hai tên kia. Bắc Trấn Thành thấy vậy, rút kiếm ra tiến lên giao đấu với cô. Thời Nghi né đòn, thuận chân đá văng thanh kiếm ra xa. Mặc dù thân mang trọng thương nhưng cô vẫn chiếm thế thượng phong. Bắc Trấn Thành căn bản không phải đối thủ vì vậy mà dần dần bị yếu thế. Cô dồn hết sức đánh trọng thương vai phải anh ta. Và sau đó xoay người một đạp dứt khoát khiến Bắc cận vệ bay vào tường
Bức tường bị lõm thành một lỗ lớn, từ lỗ lớn nứt ra những vết nứt sâu. Bắc Trấn Thành bị cú đá trời giáng ấy đánh đến trọng thương,lê lệt nằm trên đất, nôn ra cả máu tươi.