- Tiểu công chúa! Lần sau vào từ của chính, gọi ta một tiếng ta đón cô. Việc gì phải khổ sở thế này?
Thời Nghi cáu giận, đấm thụi thụi chàng:
- Ta thành ra nông nỗi này là tại ai? Không vào được từ cửa chính nên ta phải leo bờ tường vào. Ai bảo bờ tường ngài cao quá làm gì?
- Được được, lần sau ta sẽ đập đi xây lại để cô dễ leo vào.
Cả hai buôn từ ngoài hoa viên vào đến tận bàn. Hàn Dung bây giờ mới thấy rõ dung mạo này. Cô kinh ngạc mà buộc miệng nói:
- Là cô!?
Thời Nghi quay đầu nhìn lại vẻ mặt khó hiểu:
- Chunga ta quen biết sao?
Thị nữ bên cạnh nhanh mồm tranh thoại:
- Tiểu thư nhà ta thân phận tôn quý, sao có thể quen biết với loại không biết phép tắc như cô? Lại còn trèo tường vào nữa, thật chẳng ra thể thống gì?
Nói rồi còn liếc xéo cô, ánh mắt như thể chẳng ưa nổi.
- Không được vô lễ! - Hàn Dung ngắt lời
Thời Nghi cũng chẳng nghĩ nhiều, cả người cô đang rất đau. Bát Vương nhanh tay đến rót cho cô li nước, quan tâm nói:
- Uống chút nước cho đỡ khát
- Cảm ơn!
Cô nhận lấy li trà rồi uống một hớp hết sạch, tay vuốt vuốt ngực, thở hổn hển. Trên mặt còn dính một chút ít bột.
- Ấy, trên mặt cô dính cái gì này..!
Tử Lâm nhẹ nhàng lấy tay lau cho cô, cử chỉ hết sức ân cần. Chưa kịp cảm động đã bị chàng ta trêu ghẹo:
- Cô còn là nữ nhân không vậy? Nhìn xem dáng vẻ của cô bây giờ đi, thật là hết nói nổi.
Tử Lâm lắc đầu ngán ngẩm. Dứt lời, ngay lập tức bị ăn cú đạp đau điếng vào chân phải.
- Aaaa, đau đấy! Nữ nhân cô đúng thật là hung dữ. Sau này cẩn thận không có phu quân.
Thời Nghi cũng đâu vừa, lập tức đáp trả:
- Không phải còn có ngài sao? Không ai lấy thì ngài lấy, lúc trước ngài còn bảo muốn cưới ta. Đừng nói là hối hận rồi nhé?
Hàn Dung nghe thấy những lời ấy thì không khỏi kinh ngạc. Tại sao nữ nhân xinh đẹp trước mặt lại có thể thốt ra những lời như vậy? Phận nữ nhi nếu đổi lại là nàng dù cho mười lá gan cũng không dám nói vậy.
- Thật chẳng ra làm sao! Đúng là không biết phép tắc. Một vương gia cao quý, sao có thể lấy một người thô lỗ như cô. Nếu có cũng phải là tiểu thư nhà ta!
Tì nữ bên cạnh lại chen ngang vào. Tử Lâm như không để ý đến lời vừa rồi, thản nhiên đáp:
- Tất nhiên không hối hận, nếu cô đồng ý thì bản vương lập tức rước ngay về phủ.
Lời này lại là đùa hay là thật đây, Bát Vương trước giờ vẫn rất tao nhã, nói ra câu nào đều là suy trước nghĩ sau. Luôn toát lên vẻ khí chất hơn người. Mà hôm nay lại có thể nói đùa thản nhiên như vậy, còn không giữ chuẩn mực,dáng vẻ này thật là hiếm thấy! Không! Là nói chỉ có ở cạnh cô mới có dáng vẻ này.
Hàn Dung ngồi đó, bỗng chốc rơi vào trầm tư:” Đúng là đối với mình và vị cô nương kia quả thực cách biệt rất lớn. Ngài ấy còn chưa bao giờ cười tươi như vậy với ta “
Bát Vương thấy Hàn Dung hôm nay có vẻ hơi trầm tĩnh, nhớ lại chuyện đã nói liền quay sabg chỗ Hàn Dung:
- Hàn tiểu thư! Giới thiệu với tiểu thư, đây là Thời Nghi, bằng hữu tốt của ta. Cũng là người bản vương vừa nhắc đến.
Rồi quay sang nói với Thời Nghi:
- Đây là Hàn Dung, nhi nữ của Hàn Thái Phó.
Cả hai cúi chào nhau:
- Thời cô nương, xin chào cô!
- Hàn tiểu thư! Từ lâu đã nghe nói Hàn tiểu thư thục nữ, đoan trang. Vừa xinh đẹp lại thông minh, cầm kì thi hoạ đều thông thạo. Hôm nay ta thật có diễm phúc mới gặp được tiểu thư!
Hàn Dung chỉ cười, không đáp lại gì thêm. Cũng đúng, câu này của cô, nàng đã nghe đi nghe lại đến phát chán. Bỗng, Thời Nghi nhìn thấy bức hoạ dở dang kia trầm trồ hỏi:
- Hể!? Đây không phải ta sao? Trông cũng được phết đấy!
- Thích không? Đợi ta vẽ xong nhất định sẽ tặng cô!
- Thôi khỏi, ngài có thời gian rảnh rỗi ngồi đây vẽ vời linh tinh thì chi bằng đến Hoàng Cung phụ hoàng thượng việc triều chính như An Vương đi.
- Đừng so sánh ta với An Vương. Điện hạ người ta đa mưu túc trí, mưu lược hơn người. Ta đây đâu sánh được chứ. Vẫn là ngồi đây thưởng trà vẽ tranh thích hơn!
Thấy hai người hòa hợp, Hàn Dung lập tức bị vứt ngoài rìa đường. Nàng chỉ lặng lẽ ngồi đấy, nhìn người mình yêu và nữ nhân xa lạ kia cười đùa vui vẻ.Cảm xúc lúc này lẫn lộn. Buồn có, ghen tị có, ngưỡng mộ có. Giá mà chàng có thể dành cho nàng sự dịu dàng, ân cần chu đáo kia, dù chỉ một chút thôi cũng được...
Không thể tiếp tục xem nữa, Hàn Dung đứng dậy, vẻ mặt vẫn giữ bình tĩnh nói:
- Vương gí, hôm nay đến đây thôi. Tiểu nữ còn có chút việc, xin phép về trước.
Nói xong nàng cúi đầu hành lễ, mỉm cười quay người rời đi. Tử Lâm cũng đứng lên, hành lễ lại, chào nàng:
- Nếu vậy bản vương không tiễn. Tiểu thư về cẩn thận.
Vừa quay người, nét cười gượng gạo kia biến mất. Thay vào đó là ánh mắt thẫn thờ, vô vọng nhìn vào khoảng không. Cảm xúc không kìm nén được như thể chỉ chực chờ mà trào ra. Hàn Dung cố gắng để cho nước mắt không tuôn ra, dốc ngược vào trong. Ngày hôm nay nàng đã hiểu, người đó vốn dĩ không thuộc về mình:" Bát Vương... lòng này của ta đã theo chàng tận mười mấy năm, vậy mà lại không bằng một vị bằng hữu chàng quen mấy ngày?"
Câu ỏi như dấy lên nỗi buồn man mác, dài liên miên. Tì nữ Minh Hương bên cạnh bỗng nhiên lên tiếng, bĩu môi mà bình phẩm:
- Tiểu thư, cái cô nương Thời Nghi gì đó đúng thật chẳng ra làm sao. Nói năng thì tùy tiện, dáng vẻ nhếch nhác. Rõ ràng là một kẻ tầm thường, vô học, còn rất tùy tiện. Sao có thể sánh bằng tiểu thư, xinh đẹp thông minh, giỏi giang, khí chất sang quý, hiểu lễ, giữ phép chứ? Không nhìn ra được cô ta có gì tốt hơn người! Bát Vương nhất định sẽ không thích cô ta đâu.
Hàn Dung cười lạnh lẽo:
- Không... là ta không bằng cô nương kia. Ta nhìn rõ rồi, cũng hiểu rõ rồi. Trong mắt chàng ấy vốn dĩ không có ta...