• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bắc Cận Vệ chạy đến kiểm tra thì phát hiện ra Vũ Văn Hộ đã chết, lập tức đem chuyện này báo lên An Vương. Lát sau, An Vương đến tìm Thời Nghi.



Bước vào phòng, chàng thấy cô đang ăn uống rất say mê. Tay cầm miếng đùi gà mà cắn xé. Cô giật mình, nuốt vội miếng thịt đang ăn vào miệng rồi hỏi:



- Sao ngươi lại đến đây?



An Vương nhìn nàng, khé thở dài:



- Vũ Văn Hộ chết rồi!



Thời Nghi kinh ngạc đứng phắt dậy:



- Cái gì!?



Như chợt nhớ ra gì đó, cô thả vội miếng đùi gà xuống bàn, chạy một mạch ra cửa. An Vương thấy thế mặc dù không hiểu nhưng vẫn đuổi theo phía sau cô.



Thời Nghi chạy như bay giữa đường phố, không ngoảnh lại phía sau. Dáng vẻ nom rất vội vã. Cô băng qua chướng ngại vậy trên đường, thấy chiếc xe ngựa đang lao nhanh về phía cô, Thời Nghi không kịp dừng lại, lấy đà, một phát nhảy vọt lên không trung. Cô tiếp tục phóng như bay về phía trước



Định Luân phía sau cũng bám theo rất sát. Mọi người trên phố đều ngỡ ngàng, còn tưởng hai người đang rệt đuổi nhau. Chốc lát, An Vương đã đuổi kịp cô. Chàng vừa chạy vừa hỏi:



- Cô đang đi đâu vậy? Rốt cuộc cô muốn làm gì?



- Ta đến Hoa Vũ Lâu, đối phương đã bắt đầu hành động rồi, chắc chắn hắn sẽ thủ tiêu chứng cứ. Bây giờ Vũ Văn Hộ đã chết, hi vọng duy nhất có thể tìm thấy chút ít manh mối chỉ có thể ở Hoa Vũ Lâu thôi. Chúng ta đến muộn một bước chắc chắn sẽ không còn gì. Vất vả bao nhiêu ngày, không thể để chút manh mối duy nhất bị đứt đoạn được.



Định Luân đã hiểu ra vấn đề, bất chợt lóe lên một tia sáng. Chàng nói:



- Chạy bộ thế này e là không kịp.



- Hả? Vậy sao? Thế ngươi có cách gì không?



- Có. Ta có ý này.



Thế rồi Định Luân bế lấy cô. Thời Nghi hoảng hốt hỏi:



- Này, làm gì vậy?



- Dùng khinh công chắc chắn sẽ rút ngắn được thời gian hơn nhiều.



Định Luân chỉ mỉm cười. Chàng nhún chân, vọt lên không trung. Cả hai cứ thế bay lên, trông thật giống một đôi uyên ương giữ bầu trời. An Vương ôm chặt lấy cô khiến cô cảm thấy ngượng ngùng, cô cố trấn tĩnh bản thân:" Xấu hổ gì chứ? Cũng đâu phải lần đầu. "



Do vận tốc quá nhanh, cô vô tình ngả người về phía sau. Phản xạ tự nhiên, cô vòng tay ôm lấy người chàng. An Vương ngớ người, suýt nữa thì bay không vững. Mặt chàng bất giác mà đỏ ửng lên. Cô không biết gì, còn tưởng là chàng uống rượu bèn hỏi:



- An Vương điện hạ, sao mặt ngươi lại đỏ thế? Uống rượu quá chén sao?



Định Luân xấu hổ, vội vàng chuyển chủ đề:



- Ngồi cho chắc, đừng quậy nữa. Bằng không ta sẽ thả cô xuống.



Thời Nghi nghe vậy nên cũng im lặng, không dám hỏi nhiều.



Quả nhiên, dùng khinh công tiết kiệm được thời gian hẳn. Trong tích tắc, cả hai đã đến nơi. Chàng đặt cô xuống đất. Thời Nghi vừa đáp đất đã đi vòng lối sau của thanh lâu, trèo qua cửa sổ đến phòng của Vũ Văn Hộ đã ở. Khi trèo vào, cô phát hiện bên trong còn có người.



Một kĩ nữ gương mặt thanh toát, trang sức lộng lẫy đang ngồi đó. Kĩ nữ kinh ngạc mở to mắt, định hét lên thì đã bị An Vương từ sau đánh ngất. Cô vỗ tay khen ngợi:



- Waw, ngươi lợi hại đấy. Ta còn chưa kịp phản ứng gì.



Định Luân lạnh lùng đáp:



- Mau tìm đi, đừng ở đây nói nhảm.



- Ỏhh. Biết rồi.



Vậy là hai người bắt đầu công cuộc tìm kiếm của mình. Cô bên trái, chàng bên phải, lục tung mọi ngóc ngách trong căn phòng. Từ đầu giường đến cuối giường, từ trên tủ đến dưới sàn, tất cả không sót một nơi nào. Bỗng nhiên, Thời Nghi phát hiện một cuốn sổ nhỏ, bên trong còn có một chiếc ngọc bội màu xanh ngọc rất đáng giá.



Lúc cô định lên tiếng, đưa cho chàng xem thì bên tai cô vang vỏng một tiếng nói nữ nhân:" Đừng mà... xin cô đừng hại chàng ấy ". Cô quay người nhìn lại nhưng ngoài ba người ra căn bản không còn người khác. Vậy giọng nói đấy là của ai? Giọng nói ấy lại tha thiết van xin:" Đừng làm đưa cho An Vương nhìn thấy, đừng để hắn thấy ". Cô lòng đầy nghi hoặc, bịt tai lại nhưng vẫn nghe tiếng nói vang vọng đâu đây.



Cô quay lưng nhìn lại thấy chàng vẫn đang mải mê lục soát kĩ càng. Giác quan thứ 6 mách bảo cô đừng làm thế, cuối cùng cô đã chọn nghe theo giọng nói kia, dấu hai thứ ấy vào tay áo. Bỗng có tiếng bước chân dồn dập tiến đến. Cả hai nhanh trí trèo lên phía trên nóc nhà.



Một đám người ăn mặc tối màu,hung hăng xông vào, dẫn đầu là Liễu Thanh Lam. Hắn bước vào, nhìn thấy kĩ nữ nằm trên sàn thì sai người kéo nàng ta ra. Đôi mắt sắc lạnh đảo mắt nhìn quanh tứ phía.



- Lục soát cho ta. Chủ nhân đã căn dặn, tuyệt đối không để lại sơ sót. Nhất định không để người của An Vương tìm được bất cứ thứ gì!!



Liễu thị vệ đứng uy nghiêm ở giữa, khuôn mặt sắc lạnh tựa băng. Sau một hồi ra soát, một tên chạy đến nói nhỏ:



- Đã tìm hết rồi, không phát hiện ra thứ gì cả.



Đến lúc này, hắn mới ra hiệu để đám người đó dừng lại, rồi cả đám rời khỏi phòng. Khi đã chắc chắn bọn chúng đi hết rồi, hai người mới từ trên nóc đáp xuống. Thời Nghi nhìn ra cửa, cảm thấy tên đó có chút quen mắt. Lục tìm kí ức, cô phát hiện hắn chính là tên thị vệ luôn theo sau Mộ Dung Khanh.



Rõ rồi! Mọi chuyện đã quá rõ ràng rồi. Đến đây thì cô đã nắm chắc được tám phần đó là do Thế Tử đứng sau. Nhưng kì lạ là cô lại không đem chuyện này nói ngay cho An Vương mà lại chọn cách im lặng. Lý do là thế nào?



Đang suy nghĩ đăm chiêu thì An Vương lên tiếng:



- Rốt cuộc kẻ đứng sau là ai? Sao đám người này có thể hung hăng đến vậy? Dám giết người trong địa phận An Vương phủ, quả là lá gan cũng không nhỏ.



Chàng cau mày, cả người tỏa ra sát khí. Cả hai nhìn nhau, lòng đầy nghi vấn. Bỗng chốc, từ bên ngoài, một mồi lửa thiêu rụi cả căn phòng. Lửa lan ra từ sàn nhà, cháy rực lên ngùn ngụt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK