Lão Hạ có chút e dè nói tiếp: “cháu gái tôi từ nhỏ đã sống cuộc sống tự do tự tại nên e là không thích hợp lắm!”
Lão Châu vẫn không từ bỏ, cô’ gắng thuyết phục tiếp: “không sao, lề nghi do con người đặt ra thì cũng có thế thay đổi và học cách thích nghi mà.”
Cứ như thế Hạ Nhất Đông khõng thế nào không đông ý hôn sự này bởi sự thành khấn từ người bạn già. Một cái gật đầu, hai nụ cười rạng rỡ đánh giấu một hôn sự sâp sửa diễn ra.
Thông báo hôn ước từ nhỏ của hai nhà Châu-Hạ
Người đến rồi người đi, có gặp gỡ ắt có chia tay thế nhưng sao trong lòng ai cũng thấy buồn đến lạ. Người ra đi thì chân bước nhưng lòng quyến luyến, người ở lại thì không nỡ rời xa, họ vần đứng vầy tay đến lúc hai ông cháu đi khuất bóng. Khoảnh khắc đó rồi cũng qua, mọi người lại quay về cuộc sống như thường lệ.
Một ngày nữa lại trôi qua, Hạ Như Yên trên đường trở về nhà vừa đúng lúc cả gia đình ngồi ở phòng khách.
Hạ Nhất Đông gọi cháu gái: “Như Yên cháu vào đây một lát.”
“Dạ vầng thưa ông nội.”
Hạ Nhất Đông khuôn mặt có chút u sầu chậm rãi thông báo: “Hôm nay gia đình mình đông đủ ông có chuyện muốn thông báo. ông Châu Gia Thành íân này đến thãm gia đình chúng ta trước là đế thăm ông sau là để bàn về hôn ước hồi nhỏ của hai gia đình Châu- Hạ.”
Tất cá mọi người đều sững sờ, há hốc miệng ngạc nhiên. Mọi thứ xảy đến thật sự đột ngột.
Hạ Nhất Đỏng đưa mắt nhìn tất cả con cháu một lượt, buông tiếng thớ dài nhẹ rồi nói tiếp: “Đây là hôn sự đã hứa hôn từ lúc bé với lại nhà họ Châu đã đích thán tới chúng ta không thê’ từ chối được. Như Kiều nên chuẩn bị đi nhé!”
Hạ Như Kiều khóc than ầm ĩ hết cả lên. Hạ Như Yên và Lý Thanh Hoa cũng khá ngạc nhiên, không thốt thành lời. Không khí trở nên nặng nề, ngột ngạt.
Lý Thanh Hoa thương con gái nên vội vàng nói: “Như Kiều chưa từng gặp mặt cậu gì gì nhà họ Châu đó sao mà kết hôn được thưa bố. Mình nói gì đi chứ không lẽ cứ ngồi nhìn con gái chịu thiệt thòi hay sao?”
Hạ Như Kiều khóc lóc tỏ vé đáng thương nói trong nghẹn ngào:
“Có chết con cũng không muốn lấy tên Châu Gia Việt đó. Anh ta nối tiếng “hổ băng giá” ai ai cũng biết. Không lẽ ông nội, bố, mẹ muốn nhìn con chết cô đơn ờ đó hay sao?”
Hạ Nhất Đông cũng buông tiếng thở dài, ông cũng không đành nhìn cháu gái chịu khổ nhưng cũng không biết làm sao để từ chối nhà họ Châu. Không gian yên tĩnh, con người cũng im lặng, cảnh vật cũng trở nên buồn. Căn nhà nhỏ của Hạ Nhất Đông trở nên ảm đạm.
Tại biệt thự nhà họ Châu, tiếng chuông cửa, cô giúp việc chạy ra, cúi đầu nhẹ: “thưa ông mới về.”
Châu Gia Luân đỡ ông nội ngồi xuống ghế soía rót một ly trà cho ông.
Châu Gia Minh từ trong phòng vừa bước ra, ngồi xuống ghế đối diện, hai tay chắp đặt trên đầu gối, nhìn qua gương mặt bố rồi hỏi:
“Bố đi đường xa về có mệt không ạ?”
Châu Gia Thành mím cười nhẹ, lắc đầu trá lời: “bố không sao, mau gọi mấy đứa xuống đây bố có chuyện cần nói.”
Không khí trong căn biệt thự im lặng trong chốc lát, mấy tiếng bước chân trên cầu thang đi xuống đang dần tiến lại gần. Đó là hai đứa cháu trai của Châu Gia Thành, lần lượt ngồi xuống bên ghế. cả hai đều khá ngạc nhiên khi thấy sầc mặt ỏng nội sau chuyến đi xa về có vẻ tốt hơn mọi ngày. Đúng ra mà nói không phải là do được đi xa mà là gặp được người muốn gặp.
Sau khi đầy đủ các thành viên Châu Gia Thành trang trọng thông báo: “hôm nay ông đã gặp được bác Hạ, nhân tiện đê’ bàn bạc về hôn sự của hai nhà Hạ-Châu ”
Nhìn lên gương mặt con cháu đứa nào đứa nấy đều sửng sốt ngạc nhiên không nói nên lời. Ngay đến cả gương mặt tản băng của Châu Gia Việt còn phải biến sâc thì có thể thấy thông báo này có uy lực đến như nào.
Châu Gia Kiệt ấp úng hỏi ông nội: “hõn…hôn ƯỚC nào vậy ông nội?”
Châu Gia Thành sớm đoán trước mọi người sẽ ngạc nhiên hết sức khi nghe thông báo này nên không lấy làm lạ. ông từ từ giái thích:
“Hồi còn trẻ ông và Hạ Nhất Đông có giao hẹn một đính ước sau này hai nhà Châu-Hạ sẽ kết thông gia. Nhưng ta chí có một đứa con trai là bố các cháu lão Hạ cũng vậy nên hôn ước được chuyến sang đời cháu. Nay các cháu đều đến tuối thành lập gia đình cũng nên thực hiện hôn ước này rồi. Gia Việt con là cháu trai trưởng thì hỏn sự này ta hi vọng cháu sẽ đồng ý.”