“Minh bị điên rôi. Sao chí toàn nghĩ đến cô ta? Không được, không được quên chuyện tôi qua đi đó chỉ là sự cô ngoài ý muôn.”
Bên ngoài một nhân viên nữ vừa nhìn thây nụ cười trên gưong mặt lạnh tanh cúa Châu tổng thẫn thờ không tin vào mât minh nữa. Ngay lập tức tin hót lẽn trang nhất của nhóm Chat công ty. Bởi sổ lần Châu Gia Việt nở nụ cười chăc chỉ đếm ốâu ngón tay. Tiếng chuông tin nhắn từ mọi người reo lên liên tục, không khí bàn tán ầm ĩ.
Ôn Gia Long vừa vào đã cảm thây lạ tiến lại gần hỏi một cô nhân viên gần đó. Sau khi đọc xong dòng tin nhắn trong nhóm chát anh còn nở một nụ cười nhạt vẻ không tin. Nhưng khi mở cửa bước vào phòng làm việc thấy Châu Gia Việt thẳn thờ suy nghĩ lâu lâu lại cười lên mấy tiếng thì thật sự khiến Gia Long sốc tận tim.
“Lúc nãy nhân viên ngoài kia bàn tán cậu đang ngồi cười một mình tôi còn không tin bây giờ xem như là sự thật rồi.”
Nụ cười vội tát, còn lại là bộ mặt lạnh lùng, Châu Gia Việt cứng miệng phù nhận: “mât nào của cậu thấy tôi cười nhanh đi khám đi. Đế lâu không chữa nổi đâu.”
Ôn Gia Long cười một tiếng đ’ãy nhạt nhẽo, ngồi bệt bên ghẽ sofa thoải mái đáp lại: “cậu nói đúng, gì cũng đúng. Tôi không cãi nối cậu.”
Không khí trong căn phòng nhỏ im lặng một lúc lâu thật lâu. Mãi đến khi Châu Gia Việt đi đến bên bàn ngồi xuống ghẽ sofa uống cạn một ly trà rồi hỏi: “này…cậu nói xem nếu như gằn một người mà cảm giác hơi bối rối và tim đập nhanh thì làm sao nhí?”
Ôn Gia Long lại tròn xoe mât thêm phần ngạc nhiên: “cậu với chị dâu có tiến triến gì mới sao?”
Châu Gia Việt lạnh lùng nói: “không có”. – sau mấy lần ngập ngừng rồi anh hỏi tiếp: “tôi chí là ví dụ. Nếu như khoáng cách gàn chạm vào nhau tuy cậu không có hứng thú gì nhưng sao tim vản đập nhanh?”
òn Gia Long ít nhiều cũng đoán ra được có biến xáy ra. Bởi từ trước tới giờ chưa bao giờ nghe anh hỏi những điều kì lạ như thế.
“Xem ra lần này quân sư tình yêu ỏn Gia Long đây phái phân tích giúp cậu hiếu ra mới được. Tim đập nhanh có thế là do căng thấng. Lí do vì sao cãng tháng cỏ thế là thích đối phương hoặc gặp phái trường hợp đặc biệt nào mà cậu không xử lí được.”
Châu Gia Việt ngẳm nghĩ một lúc lâu sau rồi tự lấm bấm: “châc do trường hợp đặc biệt không xứ lí kịp. Phái rỏi. Làm sao có thế là mình thích cô ta được. Không thế nào.”
Trong quán cà phê “vui vé” Hạ Như Yên mặt đay giận giữ, cau mày vẻ khó chịu, uống ly nước ực ực, không lên một tiếng nào. Đoàn Mẫn Nhi thấy vậy âp úng hỏi: “Yên Nhi cậu làm sao thế?”
Tiếng thở dài lớn buông xuống, hai tay chông cằm, mắt nhìn xa xa, mặt u sâu, Hạ Như Yên bât đầu kể: “tôi qua đáng lẽ là tớ cho anh ta một vố không ngờ chính tớ bị anh ta chơi lại. Đúng thật là tức điên mà. Đồ ác ma biến thái.”
Đoàn Mẫn Nhi thây gương mặt đáng sợ đó của cô bạn thân cũng chả gượng hỏi thêm gl nữa. Nở một nụ cười nhạt, bưng ly nước cam lại gân an úi: “bớt giận, bớt giận. Nêu để tớ gặp tên ác ma đó thì chắc chắn sẽ xử lí giúp cậu.”- Ánh mât cô Mẳn Nhi sầc bén lên, mặt vênh nhẹ.
Điệu bộ đó của Mẫn Nhi khiến Như Yên phì cười. Nụ cười bất chợt tươi rói. Chắc rằng đây chỉ ở Mẫn Nhi mới khiến cô vui vẻ hồn nhiên đến vậy. Không cần câu lệ hình thức, không cần ý tứ nhỏ nhẹ, không phải gượng cười dù lòng không vui như ở nhà họ Châu.
Vô tình quan tâm nhau
Trước cửa biệt thự nhà họ Châu ánh đèn pha rọi sáng, Châu Gia Luân vừa xi nhan lái xe tấp vào gara dưới tầng hầm. Trên làu hai căn biệt thự, chiếc rèm bên cửa số vén nhẹ lên. Ánh mât Châu Gia Việt chăm chãm nhìn xuống dưới vé mặt vô cùng tức giận khi nhìn thây Gia Luân và Như Yên đi cùng nhau. Và thêm nữa cười nói rất vui vé. Nụ cười trên bờ môi cô tươi rói, trước nay anh chưa thây qua bao giờ. Lòng đay tức giận lẩm bẩm: “đi với người khác vui tới vậy sao?”
Đèn pha vụt tât, hai cánh cứa đông mở ra cá Như Yên và Gia Luân cùng bước xuống xe cùng đi vào nhà. Hạ Như Yên vừa mở cánh cửa thì giật bân người khi gặp phải bộ mặt lạnh như phiến băng đang khoanh tay chở sằn. Ánh mắt đây phần nộ nhln vè hai người vừa tới nhưng không hê nói một tiếng nào.