Hạ Như Yên vốn thương bố, cô biết từ lúc bố không thế đi lại vần luôn tự trách bản thân với lại nếu Như Kiều xin tiền sẽ lại khiến ông lo lấng hơn. Nên đành nhâm mầt ngậm ngùi rút tờ hai trăm đồng duy nhất còn lại trong ví đưa cho em gái. Thế là từ giờ đến cuối tháng cô cũng không biết ăn gì nữa vì đó cũng là số tiền ít ỏi còn sót lại. Thôi cũng đành chịu đến đâu hay tới đó.
“Được rồi, đây, hai trăm, em tiêu tiết kiệm đi chị làm ra tiền không dễ đâu!”
Cô gái đó vần vênh mặt lên, lườm mẳt nhìn Như Yên rồi rời đi.
Cô ta là Hạ Như Kiều em gái Hạ Như Yên. Cũng không đúng cô ta là con gái duy nhất của nhà họ Hạ nên được nuông chiều quen thói sinh hư. Còn cô Hạ Như Yên chỉ là con nuôi, bô’ nuôi có từng là lính cứu hoá hai năm trước bị thưong nặng suýt mất mạng do cứu một gia đình trong vụ hoả hoạn lớn.
Bố ruột cô cũng là một lính cứu hoả đã hi sinh khi làm nhiệm vụ cứu người. Vì lời hứa ai hi sinh trước người còn lại sẽ giúp nuôi dạy con cái của người kia nên cô được bố nuôi hiện tại nhận về chăm sóc từ lúc hai tuổi cho tới bây giờ. Mẹ nuôi và Hạ Như Kiều vần không thích cô nên tìm mọi cách hành hạ, đánh đập cô. Còn óng nội với bố lại rất thương Hạ Như Yên.
Hạ Như Yên cúi sấp mặt xuống đất, gương mặt ủ rũ, đếm từng bước chân, lòng não n’ê bao nhiêu suy nghĩ. Một tiếng nói quen thuộc của một người đàn ông vang lên, cô cũng nhanh chóng rạng rỡ lên hần.
“Như Yên con về rồi à.”
Người đàn õng đó là bố nuôi cô Hạ Phi Dũng năm nay ngoài bốn mươi, thân hình gầy gò ốm yếu, gương mặt lộ rõ người nhiều tâm sự, đòi mắt u buồn ảm đạm, gương mặt xuất hiện nhiều nếp nhăn, đòi chán tê cứng không còn cảm giác ngồi trên chiếc xe lãn. Hai tay lăn bên bánh đi lại gần phía cô.
Hạ Như Yên chạy vội lại, quỳ gối xuống ngồi bên cạnh, nắm lấy bàn tay chai sạn, nhãn nheo nhẹ nhàng hỏi:
“Sao bố không vào nhà nghỉ? Trời bât đầu lạnh rồi.”
Tự nhiên giọt nước mắt khẽ rơi trên bàn tay cỏ, đôi mắt bô’ hoe hoe đỏ, trẽn bờ mi rưng rưng. Trước đây bố luôn là người tự tin mạnh mẽ nhưng từ lúc mất đi khả năng đi lại thì trở nên tự ti và yếu đuối, nhất là những lúc thấy thương con gái một mình lẻ bước làm về trong đêm khuya muộn. Bờ môi ỏng run run rồi mở lời lấp báp:
“Bố…xin…lỗi.”
Không hiếu sao lúc này cô cố kìm nước mắt thì nó lại càng tuôn ra, Hạ Như Yên đứng phẩt dậy, quay lưng, tay gạt nhẹ đi, môi gắng gượng một nụ cười thật tươi:
“Bố nói gì thê’ hả? Con không vất vả. Chỉ căn gia đình mình vui vẻ là được.”
Mệt mỏi lắm! Áp lực lâm chứ! Nhưng bây giờ cô yếu đuối thì bố sẽ như nào đây. Phải chăng số phận cô đã sớm được an bài, vần phải trả ơn nuôi dưỡng cúa nhà họ Hạ. Cô khẽ đấy nhẹ sau chiếc xe lãn vừa nhỏ nhẹ nói:
“Được rồi bố, khuya rồi, đi ngủ thôi! Lần sau bô’ cứ ngủ đi, đừng chờ con nữa.”
Vừa bước chân ra khỏi phòng bố cô lại giật mình khi thấy mẹ nuôi Lý Thanh Hoa đứng sững sờ ngay trước mặt. Cô lễ phép cúi chào: “con chào mẹ.”
Lý Thanh Hoa năm nay ngoài bốn mươi, nhưng khuôn mặt có phân già dặn hơn so với tuổi, đôi lỏng mày sâu róm, ánh mất nhìn Như Yên đầy sự căm ghét. Thật ra bà ta cũng chá ưa gì Như Yên lúc trước
Hạ Phi Dũng phái thuyết phục rất lâu mới đồng ý nhận nuôi cô.
Bà ta trợn to hai mất nói đầy đay nghiến: “mày đi đu đưa ở đâu giờ này mới về há con đĩ kia?”
Thế mới nói đúng là “khác máu tanh lòng” “mấy đời bánh đúc có xương”. Bà ta vẫn luôn tìm cách hành hạ đánh đập cô. Tuối thơ cô luôn chìm trong u ám và bóng tối, thế nên bây giờ cô vẫn luôn ám ánh, có chút run sợ khi gặp bà. Vì thế cô luõn chọn cách làm ngơ im lặng rời đi. Bởi cứ mỗi lần cô nói gì thì bà ta luôn tìm đủ mọi lí do đê’ đánh đập cô, nhất là kế từ sau khi bố ngã bệnh.