Đêm về khuya yên lặng đến rùng mình, nhà nhà đều đã tắt đèn đi ngủ. Cũng không còn một ai rẽ vào con ngõ nhỏ đó nữa bởi cô luôn là người về muộn nhất cúa xóm. Thật ra xóm nhỏ nhà cô có lịch sử ra đời được xem là lâu năm nhất ở Tô Dương nên vần giữ lại được nhiều nét văn hoá cố xưa như: ngôi nhà gó đá, cây đa trăm tuổi, nhà thờ Vạn Tam,… Tuy không sầm uất nhưng đổi lại rất yên bình, gián dị và tình cảm, ấm áp. Cũng vì thê’ mà xóm nhỏ cô mang tên Hoà An tức là Hoà nhã, bình an.
Chán cỏ dừng lại trước sân khi một đứa trẻ chạy ra chào. Đó là em trai cô Hạ Phi Phi tuy nghịch ngợm phá phách nhưng là một đứa trẻ hiếu chuyện mà rất thương Như Yên. Phỉ phi năm nay mười tuổi nhưng đã cao ngang nách Như Yên, làn da trắng mượt, khuôn mặt ngây thơ, miệng cười toe toét đế lộ rõ hai chiếc răng cửa đã gãy do thay răng sữa.
Nó nhanh nhảu kéo tay cỏ vừa đi vừa nói: “Chị vào nhà nhanh lên ngoài trời lạnh lắm!”
Vừa bước vào phòng Hạ Như Yên liếc nhìn thấy ly sữa nóng đặt ngay bàn thầm mỉm cười trong lòng. Dù sao thì cô còn cậu em bé bỏng vẩn luôn quan tâm.
Hạ Phi Phi thò cố ra ngoài nhìn qua một lượt rồi đóng sập cửa lại chốt luôn bèn trong, chạy đến bẽ ly sữa đưa cho Như Yên nói nhỏ:
“Chị mau uống đi là em lén mẹ pha cho chị đó.”
Như Yên run run cầm lấy ly sữa, môi nở nụ cười, mắt rưng rưng lệ, uống một ngụm nhỏ rồi xoa đ’âu đứa em trai bé bỏng:
“Chị uống rồi giờ tới em, chúng ta cùng uống chung có được không?”
Hạ Phi Phi cười toe toét bưng ngay ly sữa dốc lên uống.
Tiếng gõ cửa phòng, tự nhiên tim cô đập nhanh lạ thường, gương mặt đầy lo lâng vì cô đoán chắc là mẹ nuôi. Hạ Như Yên tay run run, hít một hơi thật sâu, nhấm mắt mở nhẹ cánh cửa. Người ở ngoài thấy cửa vừa hé thì đấy mạnh một cái khiến cánh cửa đập ngay vào đầu cô.
Hai tay Hạ Như Yên ôm lên đầu, vết thương sưng tây lên như quả trứng ở ngay giữa trán. Cô thật sự rất đau nhưng mẹ nuôi không hề quan tám, ánh mắt hầm hực nhìn cỏ vè đầy thù hận, tay kéo Hạ Phi Phi đi ra ngoài.
Hạ Như Yên choáng váng cố gâng lâm mới mon men lại được chiếc giường, nằm xuống buông một tiếng thở dài.
Sáng hôm sau, trời vừa kịp sáng Hạ Như Yên chạy vội ra khỏi nhà. Trên trán dán một miếng băng cá nhân đế che đi vết sưng hồi tối. Khuôn mặt hớt hải, chân chạy như bay, miệng liên tục thở dốc.
Cô vừa ra khỏi ngõ thì chiếc Audi màu đen sáng bóng rẽ vào dừng lại ngay trước cửa nhà họ Hạ.
Hai ỏng cháu bước xuống xe đưa mắt nhìn xung quanh. Đó là một cán nhà cũ kĩ, trên bức tường đầy rong rêu xanh rì, chiếc cửa được đóng tạm bợ bởi nhiều tấm ván gỗ ghép lại. Xung quanh cũng chẳng có gì đáng giá.
Cháu Gia Luán chạm tay định gõ thì cánh cửa đã tự mở ra nên đành bước vào trong. Bên trong căn nhà lại càng hoang tàn, mái ngói bể đi nhiều chổ, sàn nhà tráng bằng xi-măng, vật dụng trong nhà đều tạm bợ sơ sài, trên vách tường cũ đầy rẫy vết nứt nẻ. Thật sự khiến người ta đau lòng.
Châu Gia Luân nhìn xung quanh không thấy ai kêu lớn: “có ai ở nhà không ạ?”
Một người đàn ông ngoài tám mươi, chân liêu xiêu, lưng còng xuống, mắt lờ mờ cô’ nhiu lại đi từ trong nhà ra yếu ớt hỏi: “ai gọi vậy?”
Châu Gia Luân đỡ ông nội chậm rãi đi vào trong. Châu Gia Thành nhìn thấy người bạn cũ đầy xúc động, ôm chầm lá’y, người run run nói:
“Lão Hạ, lâu rồi không gặp.”
Hạ Nhất Đông cũng vô cùng vui mừng, thật không ngờ gần đến cuối đời vẩn gặp lại được tri kỉ:
“Lão là lão Châu sao? Là lão Châu thật sao?”
Châu Gia Thành liên tục gật đầu: “phải là tôi đây!
Lão Cháu đây.”
Cả ba cùng ngôi đối diện nhau ở bộ bàn ghế cũ đã phai bạc màu sơn ở phòng khách nhà họ Hạ. Hai ông lão mât đều đã mờ nên hơi nhíu lại đế nhìn đối phương rõ hơn. Bây giờ cả hai đều đã già, râu tóc bạc phơ, da dẻ nhăn nheo, người yếu ớt hắn không còn như ngày xưa nữa chỉ có duy nhất một thứ mà vần còn vẹn nguyên đó chính là “tình bạn, tình tri kỉ”.
Lão Châu ho vài tiếng rục rũ rồi chậm rãi nói: “íân này tôi tới trước là đế thăm ông sau nữa đế bàn về hôn ước ngày xưa của hai nhà Châu- Hạ.”
Lão Hạ có chút ngập ngừng, ấp úng đáp lại: “Chuyện này… tôi e là khó có thể diến ra. Dù sao nhà họ Châu bây giờ đầy danh tiếng nên chọn cháu dâu môn đăng hộ đối. Còn nhà tôi thì…ông nhìn thấy đó.”