• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vương Tú Anh cười lên ba tiếng lớn, mất liếc nhìn xung quanh bà ta một lượt rồi nói:


“Phải nó là con dâu tôi. Bà ghen tỵ vì không có con dâu đi mua sắm cùng sao?”


Thấm Hoa vần điệu bộ khá khinh thường nói tiếp: “Tôi nào phải ghen tỵ với bà, chỉ có điều bao năm qua bà đi mua sắm một mình còn tôi có con gái đi cùng, bây giờ bà có con dâu rồi đỡ buồn ha?”


Vương Tú Anh nở nụ cười hời hợt: “Rồi thì sao.”


Thấm Hoa cười đểu một cái, trố mẩt nhìn Vương Tú Anh tiếp tục nói bằng giọng đầy chế giểu: “Cũng không có gì. Chỉ là con dâu sao mà quan tâm bằng con gái được.”


Như Yèn nghe qua biết ngay mẹ chồng cô khỏng ưa bà ta mấy nên vội bênh vực:


“Thưa cô, thế con gái cô đáu sao cháu không thấy. Hôm nay mẹ chồng cháu có cháu đi cùng, sao cỏ lại phải đi một mình thế?”


Thẩm Hoa mặt vấn vênh lên nói: “Hôm nay con gái tôi chầng qua là bận việc bèn nhà chồng nên mới không đi cùng tôi được thôi!”


Hạ Như Yên mỉm cười nhẹ, không đế ý bà ta mấy chí đáp trả nhẹ nhàng:


“Ồ vậy sao. Con nghe nói con gái khi lấy chồng rồi thì sẽ không có thời gian dành cho mẹ đẻ, phải chăng con gái cô cũng vậy sao?”


Thấm Hoa có vẻ ấp a ấp úng nói không thành lời: “Tất nhiên là không có. Chắng qua là…tôi bảo con bé cứ làm việc của mình đi. Tôi tự đi mua sắm một mình được.”


Thấm Hoa là bạn học cũ của mẹ chồng cô. Từ lúc đi học đã như nước với lửa suốt ngày đấu đá lần nhau cho đến tận bây giờ. Thấm Hoa vần luôn chế giễu việc Vưong Tú Anh không có con gái đi mua sấm cùng, lần nào gặp cũng chỉ thấy một mình. Bà Tú Anh lại tự hào về con trai nên cũng chá thèm giống bà ta đưa con cái ra so đo. Hôm nay đúng lúc đu mua sắm cùng Hạ Như Yên xả được một trận đáng nhớ và hạ cơn tức.


Một tuần sau, ngày tố chức tiệc rượu của công ty cũng tới. Cháu Gia Minh nói với con trai:


“Tối nay con và Như Yên cùng hai em trai tới bữa tiệc trước. Bố với mẹ có chút chuyện nên sẽ tới sau.”


“Mình con đi là được rồi. Sao phải đưa cỏ ta theo.”


“Không được, dù sao nó cũng đã là vợ con nên đưa nó theo đế làm quen dần với những bữa tiệc như thế.”


“Được con biết rồi.”


Hạ Như Yên đã chuấn bị suốt cả một buổi chiều. Cô mặc chiếc đầm dạ hội màu trâng, đi đôi dày cao tầm năm phân, trang điểm lộng lẫy hơn. Thế nhưng cô khá căng thầng, chỉ ở mãi trong phòng không chịu ra. Cháu Gia Việt đứng dưới nhà gọi lên:


“Hạ Như Yên cô xong chưa? Lúc nào cũng lề mề.”


Hạ Như Yên hít thở sâu, rồi từ từ bước xuống. Một lần nữa cô lại hút hồn Châu Gia Việt, anh nhìn cô không ngừng, tỏ vẻ ngạc nhiên.


“Đi thòi.”- Như Yên nhẹ nhàng nói.


“Mau lên đi, chờ cô mãi.”


Tại tiệc rược, Cháu Gia Việt bước xuống, cài lại khuy áo vest, Hạ Như Yên chậm rãi bước phía sau anh. Cô khoác vào tay chồng, Gia Việt nhìn cô nói:


“Cô làm gì vậy?”


“Diễn kịch cũng phái cho tốt chứ. Nếu không mọi người nhìn vào nói sao?”


“Được rồi, đi thôi!”


Hai người cùng bước vào bữa tiệc. Châu Gia Việt đẹp trai phong độ, phong thái tựtin còn Hạ Như Yên xinh đẹp, duyên dáng mỉm cười nhẹ nhàng. Tất cả mọi ánh mât của những con người trong khán phòng đều đố dồn và hai người họ. Nhất là Châu Gia Luân vần âm thâm theo dõi Như Yên từ lúc cô bước vào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK