• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

ở nhà Hạ Gia, Hạ Như Kiều kéo mẹ vào phòng đóng cửa lại.


“Hôm trước con vô tình nghe ông nội và ông Châu đó nói chuyện với nhau nếu hôn lề này diễn ra chúng ta sẽ đú tiền trả nợ, dư một ít đế sống và còn có cả 5% cố phần của tập đoàn Châu Thành.”


Lý Thanh Hoa tròn xoe hai mât, nhìn chăm chăm vào con gái miệng lắp bâp:


“Ý con là con muốn gà vào nhà họ Châu đó sao?”


Hạ Như Kiều vốn gian xảo dối trá, nhếch môi nhẹ, mắt nhìn sáu vào đôi mât Lý Thanh Hoa, ghé sát tai mẹ thì thầm:


“Tất nhiên là không phải, sao con có thể gả cho tèn lạnh lùng đó được. Nhưng mẹ quên sao nhà ta còn có Hạ Như Yên. Tuy cô ta không phải con ruột nhưng cũng mang họ Hạ.”


Lý Thanh Hoa có vẻ ngập ngừng: “Làm vậy liệu có được không?”


Hạ Như Kiều đúng là lòng dạ nham hiểm, bản thân thì luôn miệng nói vị hòn phu lạnh lùng mà lại đấy chị gái mình, bắt buộc hôn sự này phải diến ra:


“Mẹ, có gì mà không được. Tuy nhà họ Hạ không sinh nhưng cũng nuôi dưỡng cô ta. Mẹ cứ lấy cớ bắt chị ta trả ơn là được. Hứa hôn giữa hai nhà Châu-Hạ, mà chị ta lại con trưởng tất nhiên được rồi. Cứ gá chị ta vào đó, còn tiền và cố phần là của chúng ta. Chị ta có chết vì cô đơn ở nhà họ Châu thì trách sò’ chị ta thỏi.”


Lý Thanh Hoa vốn nuông chiều con gái mù quáng cho nên dù là đề nghị gì phi hợp lí hay trái lương tám đi nữa thì bà ta vẫn gật đầu đồng ý.


Hạ Như Kiều mở cửa kéo mẹ ra phòng khách đúng lúc ỏng nội và bố đang ngồi nói chuyện. Cô già vờ đáng thương chạy lại ngồi bên ông nội, khóc lóc:


“Con còn nhỏ như này đáng tiếc là gả đi quá sớm chưa kịp báo hiếu ông nội và bố mẹ. Con còn muốn ở lại đế chăm sóc mọi người. Thời gian qua chị Như Yên đã vất vả rồi nay có cơ hội tốt gả vào nhà giàu con lại không muốn dành. Hay là cứ đế chị Như Yên thay con vào làm dâu nhà họ Châu có được không?”


Hạ Như Kiều tỏ bộ đáng thương, vừa nức nở vừa nghẹn ngào nói. Hạ Nhất Đông phản đối:


“Không được, Như Yên từ nhỏ phải chịu nhiều thiệt thòi, bao năm qua vất vả vì gia đình này rồi. Không thế gá thay vậy được.”


Lý Thanh Hoa chen vào bảo vệ con gái: “Dù sao Như Yèn năm nay đã 24 tuổi nên gâ chồng rồi còn Như Kiều nó mới chỉ 20 tuổi vần còn sớm còn non dại.”


Hạ Phi Dũng cũng sửng sốt khi nghe vợ và con gái nói những lời như thế nên phản đối: “Không được, đây là hôn ƯỚC hai nhà Châu-Hạ dù sao cũng không thế kéo Như Yên vào.”


“Vậy là bố với ông thà đế con chịu thiệt thòi, vẩn bảo vệ Như Yên.”- Hạ Như Kiều giẫy nảy lên.


Hạ Nhất Đòng nhìn thấy vậy cũng thương cháu gái, ông cũng không muốn đế cháu mình thiệt thòi. Với thêm Quảng Đông cách Tô Dương khá xa nèn nếu gả đi rồi chắc chấn ít được gặp cháu mình hơn. ông thở dài chậm rãi nói:


“Vậy được, nếu cháu không muốn gá vào nhà họ Châu thì chúng ta từ hôn. Chứ không thế cỏ việc Như Yên thay Như Kiều được.”


“Không thế từ hôn được, thưa ông nội…” Hạ Như Kiều hốt hoảng nói.


Vừa lúc Hạ Như Yên vừa trở về trước sân. Hạ Như Kiều chạy ra, ôm lấy Như Yên, khóc thút thít. Như Yên vội vàng hỏi:


“Như Kiều em làm sao thế? Em không được khoẻ sao?”


Hạ Như Kiều vẫn không ngừng khóc lóc, tay kéo vội Hạ Như Yèn: “Chị đi theo em.”


Như Yên cảm thấy hõm nay có chút gì đó khác ngày thường. Như Kiều đột nhiên nhẹ nhàng với cò hắn. Khi vào tới nơi, Như Yên liếc mất nhìn mọi người đoán ra có chuyện xáy ra. Trông vé mặt ai cũng buồn bã, Như Kiều lại còn khóc nữa nên cô hỏi:


“ông, bố mẹ nhà mình có chuyện gì sao?”


Lý Thanh Hoa hôm nay cũng đặc biệt dịu dàng, khẩc hần với mọi ngày, bà ta ân cân nhẹ nhàng nói:


“Như Yên con về đúng lúc lâm! Nào ngồi xuống đây. Con vất vả rồi uống chút nước đi ha.”


Hạ Như Kiều quỳ gối ngồi bên cạnh Như Yèn, cầm tay cô, vừa khóc lóc vừa nghẹn ngào:


“Chị thời gian qua chị vất vả rồi, bây giờ là lúc chị nên được hưởng hạnh phúc. Chị gả về Châu gia sẽ không cần phái làm gì hết chí việc ăn sung mặc sướng thôi. Có phải không?”


Đúng là không có ai tự nhiên trở tốt. Mọi thứ đều có lí do của nó. Hạ Như Yên ngạc nhiên:


“Sao lại chị gá về Châu gia? Là hôn ước của em và Châu Gia Việt mà.”


Hạ Như Kiều không đủ nhẫn nại nữa, đúng là giả làm người tốt không hề dề dàng nên cô ta dãy náy lên: “Hôn ước hai nhà Châu-Hạ, chị là trưởng nữ nhà họ Hạ thì đương nhiên gâ đi rồi/’

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK