Cô vùng vẫy mãi cuối cùng anh cũng dứt tay ra khỏi cổ áo, định rời đi thì một cái kéo mạnh khiến cô chạm vào người anh. Tiếng nói vang trên đầu cô:
“Tôi chưa bao giờ phán đoán sai bất kì điều gì.”
Hạ Như Yên tỉnh bơ, giật mạnh cánh tay ra rồi nầm xuống bên ghế soía nhắm mắt giả vờ đi ngủ, đế bản thân nghỉ ngơi khi đã quá mệt mỏi rồi.
Châu Gia Việt cũng đành lên giường kéo chăn rồi đi ngủ. Anh là một người rất giỏi phán đoán trên thương trường vì vậy luôn nghĩ mọi đánh giá cúa anh về người khác cũng luôn đúng. Anh chưa bao giờ bỏ thời gian ra tìm hiểu họ chỉ là đánh giá qua những câu chuyện vô tình gặp.
Sáng hôm sau Châu Gia Việt ra khỏi nhà từ rất sớm, anh đến nhà ôn Gia Long bấm chuông cửa:
“Ai đến sớm vậy? Đang ngủ ngon mà.”- ôn Gia Long đầu bù tóc rối, mất còn nhấm tít, nhăn mặt đi ra mở cửa, giật mình bàng hoàng khi thấy gương mặt lạnh tanh đứng sững sờ trước mặt.
Ôn Gia Long vừa ngáp vừa chắp tay vái lạy: “Châu đại thiếu gia tôi lạy cậu luôn đó sao mà tới tìm tôi sớm giữ vậy.”
“Tôi có việc cần nói.”- Châu Gia Việt đi thẳng vào nhà, ngồi lên ghế sofa.
Ôn Gia Long bừng tỉnh hỏi lại: “Cậu có việc gì cấp bách sao?”
“ừ.”- Châu Gia Việt gật đầu nhẹ, mặt vẫn lạnh như một tản băng, mặt chả thèm nhìn ôn Gia Long đến một cái. – “Cậu thấy tôi có phải là người luôn nhìn một phía để phán đoán không?”
“Cậu tới nhà tôi từ sáng sớm chí để hỏi việc này thôi sao?”- Ôn Gia Long nhăn mặt tròn xoe mắt hỏi.
Châu Gia Việt chẳng nói gì chỉ nhẹ gật đầu.
Ôn Gia Long đưa tay sờ lên trán Châu Gia Việt rồi lại đặt lên trán mình đế so sánh.
“Cậu đâu có sốt.”
Ánh mắt Châu Gia Việt liếc nhìn khiến ôn Gia Long ấp úng nói tiếp: “Có…một chút, đôi lúc cậu chưa hiếu câu chuyện đằng sau đã đánh giá một con người. Cái này tôi nghĩ cậu nên sửa đối.”
“Đến cậu cũng nói tôi vậy sao?”- Châu Gia Việt tức giận, xõ ngã ôn Gia Long rồi rời đi.
“Cái tên này hôm nay làm sao thế không biết.”- ôn Gia Long bàng hoàng không hiếu chuyện gì đang xảy ra, chưa kịp phản ứng lại Châu Gia Việt đã khuất bóng.
Hạ tiếu thư quyết tâm theo đuổi lại ước mơ
Sau bữa sáng, Hạ Như Yên quay trở về căn phòng trống vắng. Nơi này cô vẩn luôn nói là phòng cúa mình thế nhưng cô không có quyền sở hữu hay chạm tới bất cứ thứ gì cả. Đây cũng là nơi cô cảm thấy cô đơn, áp lực, muốn rời đi nhất. Cô ngồi xuống trên bàn làm việc, mở chiếc máy tính lên, bẩt đầu lên ý tưởng cho tác phẩm truyện tranh. Cõ đã quyết định lấy ngay câu chuyện của bản thán đưa vào trong truyện đặt tiêu đề là: “Người vợ nhỏ bé bên cạnh tổng tài ác ma.”
Hạ Như Yên vui vẻ viết lên những ý tưởng đ’âu tiên từ đặt tên cho nhân vật, đưa ra hoàn cảnh, tạo dựng tính cách cho tới diền biến tâm lí qua các chương truyện. Chỉ có những lúc Như Yên được viết truyện có mới thực sự được là chính mình. Tuy đôi lúc nghĩtới tên ác ma lạnh lùng tàn nhẫn đó cô lại thấy rùng mình tức giận nhưng cô vẫn nở nụ cười rất tươi.
Một lúc sau, Hạ Như Yên lấy chiếc điện thoại lên gọi cho Đoàn Mẩn Nhi:
“Này, cậu đang ở đâu? Mình tới gặp có chút chuyện.”
“Được chờ lát mình ra ngay.”
Hạ Như Yên hớn hở, chạy như bay vào quán cà phê. Từ lúc tới Quảng Đông cho tới giờ đây là lần đầu tiên Như Yên vui vẻ tới vậy, một nụ cười rạng rỡ không một chút giả tạo. Cô tiến lại ngồi xuống ghế, vần còn thở gấp gáp nói không thành lời:
“Tôi… tôi… tôi.”
“Cậu cứ từ từ sao mà vội vàng đến thê’.”- Đoàn Mẩn Nhi nhìn thấy vậy cũng bật cười.
Hạ Như Yên uống hết một ly nước lọc trên bàn rồi nói:
“Tất nhiên, tớ đã tìm ra ý tưởng cho truyện rồi nên chạy vội tới cho cậu xem.”- Như Yên vừa nói vừa nở nụ cười rất tươi.
“Này Như Yên từ lúc gặp cậu ở Quảng Đóng đây là lần đầu tiên tớ thấy cậu cười tươi tới vậy đó.”
“Tất nhiên, được làm điều mình thích mà.‘
“Được rồi, đế tớ xem.”-Đoàn Mần Nhi chăm chú đọc kĩ ý tường truyện rồi nói.- “Được, quả nhiên viết truyện cậu vần làm tốt hơn tớ. Tối nay tớ sẽ vẽ chương đầu tiên rồi gửi cho cậu xét duyệt.”
Hai ánh mắt họ nhìn nhau cười vui vẻ. Không khí bây giờ khiến Hạ Như Yên sững sờ lại một lát, quay sang nhìn cô bạn thán khiến cô nhớ A. Manzoni đã từng nói một cáu rất nổi tiếng: Một trong những hạnh phúc lớn nhất đời này là tình bạn, và một trong những hạnh phúc của tình bạn là có người để gửi gắm những tâm sự thầm kín.
Bây giờ ở Quảng Đông Hạ Như Yên dường như chỉ có mổi Đoàn Mần Nhi có thế tâm sự và cùng nhau hoàn thành ước mơ còn dang dở. Phải cô thực sự rất may mắn khi giữa sự cô đơn vần bắt gặp được người bạn sẵn sàng ờ bên nghe cô than vãn chia sẻ.
“Này Như Yên cậu dạo này sao rồi. Thấy cậu có vẻ gầy đi nhiều đó?”- Đoàn Mần Nhi lo lâng hỏi.
Hạ Như Yên cười nhẹ đáp trả lại: “Dạo này thực sự có rất nhiều chuyện xáy ra. Mấy ngày trước mình vô tình gặp lại Cố Sinh đúng lúc Châu Gia Việt ở đó nên rất là căng thẳng.”
Đoàn Mần Nhi há hốc mồm, ngạc nhiên thốt lên: “Trời ạ, có chuyện đó sao? Quảng Đỏng này lớn tới vậy mà ba người vẩn vô tình gặp được nhau đúng là ý trời rồi đó.”
Hạ Như Yên chí mỉm cười, lắc đầu cô cũng chả muốn nhắc đến những chuyện khiến bản thân cô cũng phải rùng mình đó nữa. Chỉ cần nghĩ đến bản mặt lạnh lùng, đáng sợ của anh ta lại khiến cô cám thấy ghê rợn. Cũng chả hiểu tại sao trên đời lại có những kẻ hoênh hoang luôn cho mình là đúng, miệng phát ra toàn những lời cay độc, hành động đầy thô lồ nếu không bóp chặt cố thì cũng là túm cổ áo mà lôi.
Bất ngờ Ôn Gia Long vừa từ ngoài vào vui vê huýt sáo, anh ngạc nhiên khi nhìn thấy hai cô gái đang ngồi kia, thong thà lại gần:
“Như Yên sao cô lại ở đây?”
“Sao anh tới đây?”- Hạ Như Yên tròn xoe hai mắt hỏi lại.
Ồn Gia Long rạng rỡ đáp lại: “Công ty của nhà tôi gần đây nên ghé xuống mua cà phê.”
“Đây là…”- Ôn Gia Long giả vờ không quen biết, cứ nháy nháy mât với Như Yên.
Hạ Như Yên bật cười nhưng hiếu ý anh nên vội giới thiệu: “Đây là Đoàn Mần Nhi bạn tôi. Còn đây là…”
“Ôn Gia Long.”-Đoàn Mần Nhi chen ngang.
“Sao cậu biết?”- Hạ Như Yên ngạc nhiên hỏi lại.
“Anh ta nối tiếng là ké đa tình ai chả biết.”- Mẩn Nhi trả lời một cách hời hợt.