Sống Thử
Phần 15
Chị Ly thấy tôi cứ chần chừ không trả lời liền huých nhẹ vào vai tôi 1 cái rồi nói:
– Mày còn suy nghĩ cái gì nữa, hay là còn thương xót cho thằng chó đấy. Đm, bị nó đánh cho tí chết mà vẫn còn vấn vương, tao cũng đến chịu mày.
Không hiểu sao lại không muốn Duy hiểu lầm nên tôi nghe chị nói vậy lại liền giải thích:
– Không phải, em cũng muốn kiện nó, chỉ là sợ làm lớn, bố mẹ em lỡ may biết chuyện. Chị biết đấy đấy, mẹ em giờ….
Tôi còn chưa kịp nói hết câu thì Duy liền cắt ngang:
– Nếu em không muốn ra mặt, tôi cũng có cách giải quyết. Em chỉ việc nói muốn hay không muốn thôi.
Tôi nghe vậy nhìn Duy có chút sững sờ, biết anh ta có địa vị,k có tiền, muốn làm gì cũng được, chỉ là không ngờ 1 người như anh ta lại chịu bỏ tiền và thời gian cho 1 cô gái quê như tôi.
Còn nhớ ngày đầu gặp Duy, anh là vị khách đầu tiên bo tiền cho tôi 1 cách rộng rãi như vậy, từ đấy có 1 chút thiện cảm.
Lại thêm sau lần anh ta mua tôi 1 đêm với giá 20 triệu, mặc dù khi ấy có chút bất mãn nhưng giờ nghĩ lại chẳng phải nên cảm ơn anh ta đã chịu bỏ tiền ra sao?
Cho đến ngay cả bây giờ, số tiền nợ của tên Tuấn gấu cũng là Duy trả, vụ việc đánh con Linh cũng là Duy giải quyết và lần nay anh lại ra mặt vì tôi lấy lại công bằng.
Người đàn ông này tôi sớm đã để tâm đến rồi, nếu không tại sao lại phải chạy đi nhờ anh ta giúp đỡ.
Bảo tôi vương vấn thằng Đạt? Tôi chỉ sợ tôi sắp ngu ngốc mà trèo cao mất rồi.
Tôi nhìn Duy cũng chẳng chần chừ gì nữa mà gật đầu 1 cái:
– Tôi phải làm gì?
Duy nghe vậy nét mặt vẫn bình thản trả lời:
– Em chỉ việc nằm đây dưỡng sức, tôi sẽ cho người viết đơn kiện gửi lên. Nếu có thể thì vài ngày nữa sẽ có công an đến bệnh viện lấy lời khai. Em chỉ cần kể lại mọi chuyện, cần thiết hơn tôi sẽ làm 1 tờ giấy giám định sức khoẻ tăng thêm vài phần trăm. Mặc dù không đủ để tử hình thằng đấy nhưng ít ra sự việc này cũng sẽ không lặp lại lần nữa.
Tôi nghe Duy nói vậy mà trong lòng không khỏi cảm kích mà phải lên tiếng:
– Cảm ơn!
– Được rồi, tôi còn có việc phải đi trước, 2 người nghỉ ngơi đi.
Nói rồi Duy cũng quay người trở ra phía ngoài, tôi lúc này mới sực nhớ ra còn chưa kịp hỏi vết thương của anh, thì người đã chẳng thấy đâu rồi.
Chị Ly lúc này lại nhìn tôi mà lên tiếng:
– Úi giời nhìn cái mặt mày kìa, ngậm cái mồm lại, hứng được cả chậu rồi đây này.
Tôi nghe chị nói vậy lại bật cười nhưng ngay sau đấy lại phải nhăn mặt vì ảnh hưởng đến vết thương:
– Khiếp, chị nói kinh thế, em chỉ là định hỏi anh ta vết thương sao rồi thôi. Dù gì người ta cũng giúp mình mà.
Chị Ly đỡ tôi lại phía giường nằm xuống rồi lại nói tiếp:
– Này, tao thấy lão Duy được đấy mày. Vừa đẹp trai, không những có tiền mà còn làm Phó Giám đốc của tiền, người đéo gì đâu mà ok thế.
Tôi nhìn chị buồn cười mà chỉ có thể mếu máo vì vết thương:
– Cái gì mà Phó Giám đốc của tiền?
– Ơ, thế đéo đúng à. Ngân hàng không phải là chứa tiền à? Nói chung nó hơn cái thằng trên răng dưới d… kia của mày nhiều.
– Cài bà này, ai là của em. Chị đừng nhắc đến thằng đấy nữa, em thấy hãm quá rồi.
– Mày giờ mới thấy hãm à, tao còn thấy nó bốc mùi từ lâu rồi mà đéo hiểu sao mày vẫn ở với nó được mấy tháng trời.
Tôi nghe chị nói vậy cũng chỉ biết thở dài, dù sao cũng là tuổi trẻ, không va vấp thì không thể hiểu hết được lòng người.
Cuối cùng vì chị Ly nhất quyết can ngăn nên tôi cũng đành phải nán lại bệnh viện vài ngày, nhưng cũng liên tục gọi điện về cho bố tôi để biết được tình hình.
Trong những ngày này, công an từ trên thành phố có đến gặp tôi, tôi cũng theo lời dặn dò của Duy mà nói chuyện với bọn họ. Mọi việc tưởng chừng như phức tạp nhưng qủa thật Duy đã lo hết nên tôi không phải làm gì.
Vài ngày tôi có thể tự mình đi lại bình thường thì chị Ly cũng đi làm lại nhưng cũng từ đó Duy lại thương xuyên có mặt ơ đây. Giống như trưa nay, anh tay cầm 1 chiếc cập lồng đi vào phòng (quên không nói phòng bệnh của tôi là phòng yêu cầu nên chỉ có 1 bệnh nhân thôi).Tôi thấy anh đi vào cũng bước xuống giường mà lên tiếng:
– Tôi không sao rồi, anh không cần ngày nào cũng đem cơm vào. Ở bệnh viện có căng tin, tôi có thể tự mua được.
Duy đi lại đưa chiếc cặp lồng cho tôi rồi đi về phía chiếc giường gấp nằm xuống:
– Em thích cơm căng tin vậy để mai tôi mua ở căng tin cho em
Tôi nghe vậy cũng chỉ iết im lặng đổ cơm ra rồi ngồi lại giường ăn.
Duy lúc này nằm đấy lại cứ nhìn tôi chằm chằm làm tôi mất tự nhiên mà phải lên tiếng:
– Anh có thói quen nhìn người khác ăn cơm à?
Duy nghe vậy lại bình tĩnh trả lời:
– Tôi đang nghĩ thôi.
– Nghĩ? Nghĩ gì mà phải nhìn người khác ăn cơm chằm chằm như thế?
– Tôi đang nghĩ sau này nếu có tiền thì chắc sẽ cho em mượn, cứ cộng vào 1 sổ nợ rồi tính đêm mà trả. Lời lãi cũng không nhiều, nhưng không lỗ là được.
Tôi nghe vậy liền đỏ mặt:
– Anh bị điên à?
– Tôi điên mà giải quyết được việc của em sao? Hơn nữa tôi vẫn còn nhớ số lần em nợ tôi đấy. Tôi nhất nghỉ ngơi cho tốt đi mà lấy sức trả.
Duy nói vậy mới làm tôi sực nhớ đến 1 chuyện, liền nhìn anh nói:
– Tôi muốn ngày mai xin xuất viện?
Duy khẽ nhíu mày nhìn tôi hỏi:
– Làm gì?
– Về quê. Mẹ tôi đang ốm nặng.
Anh nghe vậy cũng không thắc mắc gì nữa mà hỏi:
– Vết thương thì sao?
– Đỡ nhiều rồi, đợi lành là rút chỉ được.
– Vậy để sáng mai tôi bảo bác sĩ kiểm tra 1 lần nữa rồi làm thủ tục xuất viện. Tôi ngủ 1 lát, khoảng 1 rưỡi gọi tôi dậy.
Nói rồi Duy cũng nhắm mắt lại, tôi thấy vậy cũng không làm phiền nữa, dọn qua bát đũa rồi lại giường nghỉ ngơi.
Buổi chiều, ngay sau khi Duy vừa rời khỏi, thì 1 vị khách không ngờ đến thăm tôi.
Người phụ nữ này khi trước còn váy đầm sang trọng bây giờ chỉ đơn giản trong bộ quần áo hoa củ người già, tay bà cầm 1 túi hoa quả đi vào.
Tôi vừa nhìn thấy bà liền giật mình mà ngồi dậy bước xuống giường nói:
– Ơ, bác….
Bà lúc này nhìn tôi niềm nở mà đi lại đỡ lấy tôi:
– Ấy, không cần phải ngồi dậy, cháu đang bị thương mà, cứ nằm nghỉ ngơi đi.
Thấy thái độ của bà có chút khác trước cũng làm tôi không hiểu:
– Bác, sao bác lại đến đây?
Bà đi lại đặt túi hoa quả lên chiếc tủ nhỏ rồi nói:
– Thằng Đạt nhà bác nó trót làm việc ngu ngốc, bác làm mẹ nó cũng hiểu được sai trái nên đến đây thăm hỏi cháu 1 chút.
Mặc dù Đạt là người gây ra việc này, hơn nữa mẹ Đạt ngày trước cũng quá đáng với tôi nhưng không hiểu sao nghe lời nói này của bà lại làm tôi cảm thấy day dứt vì đã làm đơn kiện:
– Vâng, cháu không sao rồi, bác cũng không cần phải bận tâm đâu ạ.
– Sao lại không bận tâm được, ta thấy bảo nó dùng dao đâm đến thủng ruột phải lắp ruột giả mà.
Tôi nghe vậy cũng chỉ biết cười gượng trong lòng, cái thủng ruột này là do Duy bỏ tiền ra để làm hồ sơ bệnh án thêm nặng, còn thật ra tôi cũng chỉ bị đâm vào phần eo không quá sâu thôi.
– Dạ, dù sao cũng không nghiêm trọng đến tính mạng là được rồi bác.
Bà vừa nghe tôi nói vậy liền thay đổi sang nét mặt hớn hả mà nhẹ giọng nói:
– Cháu nói đúng, quán trọng là vẫn giữ được tính mạng đúng không? Huyền này, bác thật ra đến đây cũng có chuyện muốn nói với cháu.
– Chuyện gì bác?
– Thật ra thằng Đạt nó sai nhưng con dại thì cái mang. Cũng như cháu nói dù sao cũng không nghiêm trọng đến tính mạng, hay là cháu coi như thương bác đang còn phải lăn lưng trả nợ cho nó mà rút đơn kiện được không?
Tôi thấy bộ dạng bà như vậy cũng gần như đoán được ý của bà khi đến đây, chỉ là:
– Cháu hiểu được nỗi lòng của người mẹ như bác, nhưng nếu lần này cháu bỏ qua cho Đạt, có dám chắc rằng Đạt sẽ không tìm cháu gây chuyện nữa không? Có lẽ bác không biết, Đạt còn khốn nạn với cháu rất nhiều điều không chỉ riêng việc này.
Bà nghe tôi nọi giọng ý từ chối liền vội vàng rưng rưng nước mắt:
– Huyền à, bác xin cháu, bác chỉ có mỗi nó là đứa con duy nhất, ba nó giờ lại mất sớm, nếu nó bị xử tội vậy còn mỗi mình bác sống 1 thân 1 mình. Coi như cháu vì nghĩ đến ngày trước có ăn ở cùng nó mà bỏ qua cho nó lần này. Bác nhất định sẽ quản chặt nó.
Tôi nhìn bộ dạng bà như vậy mà cũng cảm thấy mủi lòng, chỉ là nếu rút đơn kiện bây giờ vậy chẳng phải là có lỗi với những việc Duy đã làm hay sao?
Tôi thấy bà khóc lóc cũng có chút chần chừ rồi mới nói:
– Anh Đạt lớn rồi, bác hãy để anh ấy tự chịu trách nhiệm với việc làm của mình. Nếu bác cứ vì thương con mà bao che Đạt như vậy sẽ làm anh ấy không bao giờ thay đổi được.
– Bác hiểu, nhưng người làm mẹ này thật sự không thể nhìn con mình mất đi tương lai được. Huyền, coi như bác cầu xin cháu, hãy bỏ qua cho nó mà rút đơn kiện đi.
Mặc dù biết có chút phũ với tấm lòng của người mẹ này nhưng tôi cũng phải lên tiếng:
– Bác thông cảm, đơn cháu đã gửi đi rồi thì không thể rút được.
Ai ngờ tôi vừa mới nói xong. Nét mặt bà liền thay đổi, đứng bật dậy lớn tiếng nói:
– Tao đã nói đến thế rồi mà mày còn không chịu, đúng là con tao vô phúc mới gặp phải mày. Loại gái đĩ.
Bà lật mặt nhanh đến nỗi tôi còn không kịp hiểu chuyện gì thì đã thấy và đi lại phía tủ cầm túi hoa quả đi ra còn không quên để lại 1 câu:
– Tao sẽ không để tương lai của con tao bị một con đi như mày phá huỷ.
Tôi nghe vậy cũng chỉ biết cười giễu 1 cái, quả nhiên con người không chỉ có 1 mặt, lúc họ nhờ vả, càu xin thì luôn tử tế nhưng nếu mình không đáp ứng được thì họ liền lật mặt còn nhanh hơn cả lật bàn tay.
Tôi đi ra đóng lại cửa phòng thì chuông điện thoại vang lên, vội quay về phía giường cầm lấy nó, là bố tôi gọi:
– Bố gọi con!
– Huyền ơi, thu xếp về đi con. Bệnh viện đã trả mẹ mày về nhà rồi!
Giọng nói của ông tôi nghe rõ được sự run rẩy, mọi thứ mặc dù đã được dự đoán trước nhưng nghe tin này vẫn không khiến tối bớt bàng hoàng.
Nước mắt vô thức cứ chảy ra, tôi chẳng kịp nghĩ ngợi gì cả liền tắt máy mà vội vàng đi lại chỗ túi đồ thay bộ quần áo bệnh nhân, cầm số tiền ít ỏi mang theo dự trữ rồi đi ra ngoài.
Không xin phép, cũng không nói với ai, cứ thế mà ra khỏi viện với đôi mắt đỏ hoe, mọi thứ trước mắt tôi bây giờ là chỉ 1 đường trở về quê, nhìn thấy mẹ mình, nhất định phải được nhìn thấy bà lần cuối.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ . Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!