Sống Thử
Phần 3
Đạt lôi tôi sền sệt ra phía hành lang của quán mà nhìn tôi hằm hằm nói:
– Tao mới đi có 1 ngày mà mày liền giở thói lăng loàn liền được. Mày đi cùng với thằng nào ở trong đó.
Tôi nghe vậy cũng sợ lắm, nước mắt ngắn dài nhìn Đạt phân bua:
– Không phải, là chị Ly biết chuyện của bọn mình, thấy em buồn nên rủ em đi hát. Ở đây đều là bạn của chị ấy, không phải người lạ.
– Mày nghĩ mày lừa được tao sao? Con Ly đấy nó cũng chỉ đi làm gái dịch vụ thì mới quen được bọn này, bây giờ đông khách nên gọi mà đi theo phải không?
– Không phải đâu Đạt, anh tin em đi.
Lúc này chị Ly ở trong phòng đi lại chỗ tôi nhìn Đạt nói:
– Anh Đạt đừng hiểu lầm, hôm nay thấy Huyền kể mẹ anh đến phòng nó chửi bới, em chỉ muốn đưa nó đi chơi cho khuây khoả thôi. Bọn họ đều là người quen của em cả.
Đạt nghe vậy mới nhìn sang chị Ly, đôi mắt đỏ ngàu vì tức giận:
– Đưa nó đi chơi là mày đưa nó đến đây làm gái phải không? Mày nghĩ tao không biết sao? Đám người trong đó đều là con ông cháu cha, mày gái quê lên đây sống thì làm sao quen được chúng nó ngoài việc làm gái.
Chị Ly vốn muốn ra ngoài giải hoà cho chúng tôi nhưng nghe Đạt nói vậy liền tức giận:
– Em nể anh là người yêu con Huyền nên mới nói chuyện tôn trọng. Nhưng anh không tôn trọng lại em thì xin lỗi nhé, con Ly này cũng khinh. Cái loại mày đàn ông sức dài vai rộng mà đéo chịu làm ăn lại đi rúc vào háng 1 đứa con gái đợi nó nuôi, nó hầu cho từng bữa cơm mà đéo biết nhục à. Là con Huyền nó ngu mới yêu phải mày, tao thấy thương nó thì đưa nó đến đấy kiếm lấy thằng khác tốt hơn mày đấy.
Đạt nghe vậy chẳng khác gì thêm dầu vào lửa, tức giận quá liền dùng chân đạp chị Ly 1 cái:
– Mày nói ai con kia.
Ly bị đạp vào bụng đau đớn nhưng cũng không vừa liền nhảy vào đánh lại. Tôi thấy vậy sợ hãi khóc lóc lao vào ôm lấy Đạt giữ lại:
– Anh Đạt, dừng lại đi. Đừng đánh chị ấy nữa. Chị Ly, em xin chị, chị đi vào đi.
Đạt lúc này bị tôi giữ lại, cơn giận chưa được trút hết liền quay sang tôi tát 1 cái:
– Mày còn bênh nó sao? Hay nó kiếm cho mày được con mồi ngon rồi.
Cái tát của anh mạnh đến đau điếng, tôi ngỡ ngàng ôm lấy má mình, nước mắt vẫn rơi lã chã mà không thể nói được gì vì cổ họng đã uất ức đến nghẹn đắng lại.
Nhân viên của quán thấy ầm ĩ mới kéo lên chỗ tôi nói:
– Đây là quán chúng tôi, anh chị gây mất trật tự mời ra ngoài, nếu không chúng tôi sẽ báo công an.
Chị Ly nghe vậy mới nhìn người nhân viên nói:
– Đấy, là thằng này nó đến đây đánh người, anh báo công an đến bắt nó đi.
Người nhân viên lúc này nhìn sang Đạt, vẫn lịch sự nói:
– Mời anh ra ngoài.
Đạt nhìn người viên hằm hằm rồi lại nhìn sang tôi mà quát lên:
– Mày đi ra đây với tao.
Tôi chưa kịp nói gì thì chị Ly lại lên tiếng:
– Con Huyền ở lại đây, không đi với nó. Mày mà đi cùng nó thì xác định nhừ đòn nhé.
Tôi nghe vậy cũng sợ, lại vừa bị 1 cái tát từ Đạt nên có phần chần chừ.
Đạt thấy vậy liền túm lấy cánh tay tôi kéo đi, ai ngờ ở phía sau 1 cánh tay tôi cũng bị giữ lấy.
Tôi theo phản xạ quay người lại, 1 chút kinh ngạc nhìn người đang giữ lấy cánh tay mình, thật không dám nghĩ đấy là Duy, mọi chuyện lại thêm phức tạp.
Đạt lúc này cũng quay lại nhìn người đó mà tức giận nói:
– Mày là thằng nào?
Duy nghe vậy nét mặt vẫn bình thản trả lời:
– Tao nói chắc mày cũng không biết tao, mà tao cũng không quen mày. Chỉ là thấy đàn ông lại ra tay đánh con gái nên tao lên tiếng thôi.
Đạt thấy Duy đang túm cánh tay tôi liền giận dữ hắt tay Duy ra mà nói:
– Không phải việc của mày. Biến.
Duy nghe vậy lại cười 1 cái xong nhìn tôi:
– Huyền, người yêu em thô lỗ thế mà em vẫn chịu được sao? Nếu là anh thì anh thấy xấu hổ lắm.
Đạt lúc này càng thêm tức giận mà hùng hổ lao đến đấm vào mặt Duy 1 cái:
– Mày bảo ai thô lỗ thằng kia.
Tôi sợ hãi ôm lấy Đạt kéo ra mà chị Ly cũng lôi Duy lại.
Nhân viên quán cũng đi đến đẩy tôi và Đạt ra ngoài, khi ấy tôi có chút day dứt quay đầu nhìn Duy lại bắt gặp được cái nhìn kỳ lạ của anh.
Đạt kéo tôi ra ngoài, chúng tôi lên xe trở về phòng trọ.
Tôi vừa mở cửa bước vào còn chưa kịp cất chiều khoá thì Đạt liền lao vào tát vào mặt tôi 1 cái khiến tôi ngã xuống đất, chùm chìa khoá cũng văng ra 1 góc.
– Mẹ mày, thằng đó là thằng nào? Biết cả tên mày nữa cơ mà, chắc chúng mày đã ngủ với nhau rồi phải không?
Tôi khóc lóc lồm cồm đứng dậy nói:
– Không phải đâu, bọn em đây là lần đầu gặp nhau, thật sự không có gì cả.
Tôi vừa dứt lời Đạt lại tát tôi thêm cái nữa:
– Mày lừa tao à? Lần đầu thì việc chó gì mà nó phải ra ngoài để bảo vệ mày. Chúng mày phải có gì với nhau thì nó mới như thế, tao thấy nó nhìn mày tình ý lắm. Đúng là đồ con đĩ.
Vừa nói Đạt vừa túm tóc tôi rồi đành vào đầu, khi tôi ngã xuống thì Đạt lại tiếp tục đạp vào người tôi.
Yêu nhau đến giờ tôi chưa bao giờ thấy Đạt đáng sợ đến như vậy.
Vài lần cái nhau, tức lắm Đạt chỉ tát tôi 1 cái nhưng bây giờ Đạt coi tôi như kẻ thù vậy.
Tôi chỉ biết ôm lấy thân mình mà gào khóc, mọi người trong khu trọ nghe tiếng ồn liền chạy sang xem.
Đạt thấy vậy mới quay người lại quát lớn:
– Nhìn gì mà nhìn, cút về hết.
Nói rồi Đạt đóng mạnh cái cửa lại rồi quay vào thấy tôi còn ngồi thu thu ở đó khóc lóc lại gắt lên:
– Khóc cái gì? Đi nấu cơm cho tao ăn.
Trời bây giờ cũng phải 10h rồi, hôm nay tôi ở phòng chị Ly đâu có đi chợ đâu thì lấy gì mà nấu.
Tôi đầu tóc rối bù đứng dậy nhìn Đạt mà thút thít:
– Em hôm nay không đi chợ. Để em pha mì tôm được không?
– Mẹ mày, mọi hôm mày đi chợ, sao hôm nay lại không đi? Hay mày nghĩ tao về sẽ không quay lại nữa nên không cần nấu phải không? TAO ĂN CƠM.
Tôi nghe vậy chỉ biết khóc lóc đi lại phía góc phòng lấy chút gạo bỏ vào nồi vo sạch rồi cắm điện.
Mặc dù biết giờ ở chợ không còn bán nhưng vẫn cầm túi xách đi ra mở cửa, tôi định đến mấy quán ăn tối mua tạm chút gì đó.
Đi bộ ra đến đầu đường có quán phở đêm, tôi vào mua lấy nửa con gà luộc nhờ chặt hộ với bảo họ nhúng ít bò với nước phở để làm canh đem về.
Bước vào phòng thấy Đạt đã nằm trên giường, tay cầm điện thoại bấm gì đấy.
Tôi chi đi lại phía góc bếp dọn đồ ra rồi đi lại phía Đạt nói:
– Muộn rồi, không còn gì cả, em chỉ mua ít thịt gà, anh lại ăn đi.
Đạt nghe vậy lại trừng mắt nhìn tôi 1 cái, tắt chiếc điện thoại rồi đi lại phía mâm cơn ăn.
Tôi lúc này cũng vào tắm rửa thay quần áo, trở ra thấy Đạt ăn xong đã leo lên giường nằm rồi.
Mâm cơm còn vứt vương vãi ra đấy, tôi dọn dẹp rồi cũng lại giường nằm xuống.
Lúc này mới cảm giác cả người đau nhức khủng khiếp, nghĩ lại cảnh lúc nãy nước mắt tôi lại ứa ra.
Đạt lúc này mới quay người lại phía tôi:
– Mày lại khóc cái gì?
Tôi nghe vậy lại cố mím môi mình, quay lưng lại phía Đạt giả vờ nhắm mắt ngủ.
1 lúc sau, tôi thấy tay Đạt lần mò vào bên trong áo tôi, biết ý định của Đạt nên tôi cựa người để đẩy tay Đạt ra.
Khi nãy vừa hung hăng đánh tôi như vậy bây giờ lại muốn ngủ với tôi, thật buồn cười.
Đạt thấy tôi né tránh tự nhiên lại hạ giọng hỏi:
– Lúc nãy anh đánh vợ có đau không?
Tôi nghe chỉ thêm tủi thân, nước mắt lại ứa ra nhưng không nói gì thì Đạt lại nói tiếp:
– Anh không muốn cho vợ chơi với con Ly. Nó là gái đi khách, anh sợ vợ chơi với nó rồi lại bị nó dụ dỗ. Với cả thấy thằng kia nó nắm tay vợ, anh ghen nên mới làm vậy.
Tôi bảo Đạt khéo mồm mà, cái gì Đạt cũng có thể viện cớ được nhưng người tôi lúc này còn đau vị những đòn khi nãy của Đạt nên vẫn còn uất ức, không nói gì.
Đạt thấy tôi im lặng liền quay người tôi lại định hôn tôi nhưng tôi né tránh nên Đạt tức giận ghì chặt lấy tôi rồi hôn.
Tay Đạt cũng luồn xuống dưới kéo quần tôi ra mà tôi bất mãn chỉ biết khóc.
Có lẽ thấy tôi khóc nên Đạt bị mất hứng, tức giận buông tôi ra rồi nằm quay lưng lại với tôi.
Tôi thấy vậy cũng kéo lại quần áo của mình, nằm đấu lưng với Đạt, thút thít 1 hồi rồi ngủ lúc nào không hay.
Sáng hôm sau tôi dậy đi chợ rồi nấu cơm để đấy, thấy Đạt vẫn còn ngủ nên tôi thay đồng phục đi làm rồi ra ngoài bắn 1 chiếc xe ôm đến điểm làm.
Chị Dung có lẽ thấy sắc mặt tôi có chút khác nên hỏi:
– Hôm nay đi làm sớm thế? Mất ngủ sao mà chị thấy mắt mày sưng thế?
Tôi nghe vậy nhìn chị cười nhạt 1 cái:
– Vâng, hôm qua em không ngủ được.
Tôi vừa nói xong thì chuông điện thoại vang lên, tôi lấy ra thấy tên chị Ly liền nghe máy:
– Chị gọi em?
– Mày đang đâu đấy?
– Em đi làm rồi.
– Ở Hải Sản Phố hả? Đợi tí tao đến.
Tôi còn chưa kịp trả lời thì chị đã tắt máy.
1 lúc sau, chị đi xe đến thẳng nhà hàng tôi làm rồi gọi tôi ra ngoài hỏi:
– Chứ hôm qua làm sao? Nó về có đánh mày không?
Tôi nghe lại có chút đỏ mắt gật đầu 1 cái thì chị Ly liền chửi:
– Mẹ nó, tao biết ngay, kiểu gì mày cũng về no đòn. Thế có bị làm sao không?
– Người em giờ chỗ nào cũng đau, cựa 1 cái cũng khó.
Chị Ly nhìn tôi 1 lúc rồi bực bội nói:
– Mày bỏ mẹ nó đi được rồi đấy. Đàn ông đéo gì lại đi đánh cả con gái, lại còn là người yêu mình nữa,
Tôi nghe vậy nhìn chị Ly hơi ứa nước mắt:
– Nhưng em sợ lắm. Nếu em bỏ Đạt, chắc Đạt sẽ không để em yên đâu.
– Sợ chó gì nó. Nó đánh mày mà mày không biết đánh lại sao? Loại thằng đấy phải thuê giang hồ tẩn cho 1 trận mới bõ tức được.
– Chị biết đấy, em ở đây làm gì có người thân. Bây giờ chia tay mà Đạt không chịu thì sẽ đánh em đến chết mất.
Chị Ly nhìn tôi lại thở dài rồi nói:
– Mày nói cũng đúng. Thằng chó người đấy nếu không phải nó chịu buông tha cho mày thì mày khó mà sống yên với nó. Mà này, mày biếy sao hôm qua thằng Đạt biết mà đến không?
Tôi nhìn chị lắc đầu 1 cái thì chị Ly tức giận đập tay lên đầu xe máy nói:
– Tao nghi là con Linh. Hôm qua tao cũng gặp nó ở quán hát.
– Linh á? Nhưng mà Linh thì liên quan gì đến chuyện của em.
– Mày làm sau nên không biết rồi. Con Linh trước đứng điểm của mày mà thằng Đạt lại khách quen ở đây nên nó thích thằng Đạt ghê gớm lắm. Đẹp trai, nhà mặt phố, nó ve mãi không được thì mày vào làm thay nó lại cướp mất mồi ngon của nó nên nó cay chứ sao?
– Linh thích anh Đạt á?
– Mày không biết đấy thôi, tao còn lo chúng ăn nằm với nhau rồi nữa ấy.
Tôi nghe vậy trong lòng không hiểu sao lại có chút khó chịu. Linh cùng là đồng nghiệp với tôi nhưng trước giờ tôi không có nói chuyện nên không biết rõ về Linh. Nhưng nếu thật sự như chị Ly nói thì tôi lại thấy ghét Linh 1 phần.
– Thôi kệ đi chị, dù sao cũng là chuyện ngày trước.
– Kệ gì mà kệ. Nếu đúng là con Linh nói thật thì chứng tỏ bọn nó vẫn còn liên lạc với nhau. Mày khi nào thử kiểm tra điện thoại thằng Đạt xem.
– Trước giờ em không có thói quen xem điện thoại của Đạt mà anh ấy cũng cứ ôm khư khư làm sao mà kiểm tra được.
– Đấy, nó ôm khư khư mới đáng nghi. Hôm nào đợi nó ngủ rồi tìm kiểm tra xem, tao nghi ngờ lắm.
Nghe chị nói vậy tôi cũng có chút nghi ngờ, nhìn chị gật đầu 1 cái.
– Thôi, đến giờ làm rồi. Tao đi đây. Nhớ lời tao dặn, có gì thì báo với tao.
– Vâng.
Nói rồi chị Ly cũng phóng xe lao đi, tôi quay vào trong làm việc của mình.
Kể từ ngày hôm đó tôi không có gặp lại Duy, chuyện giữa tôi và Đạt cũng nguôi dần có điều vẫn chưa thể tìm được cơ hội lấy điện thoại của Đạt để kiểm tra. Ban ngày Đạt lúc nào cũng cầm điện thoại bên mình, tôi hỏi mượn 1 lúc là liền lấy lại. Buổi đêm khi ngủ thì thật sự không thể tìm được Đạt giấu ở đâu.
Mọi ngày cứ theo quỹ đạo mà quay vòng cho đến 1 hôm tôi nhận được tin khủng khiếp từ quê, bố tôi gọi điện lên nói mẹ tôi đi khám, bác sĩ bảo bà bị xơ gan, cũng may mới chỉ ở giai đoạn đầu nên có thể điều trị được.
Tôi nghe tin liền muốn thu dọn quay về nhưng ông bảo không cần vì muốn để tôi đi làm kiếm thêm chút tiền gửi về bởi chi phí nằm viện điều trị khá tốn kém.
Vào khoảng thời gian này tôi thật sự kẹt tiền, không còn cách nào khác đành nói chuyện với Đạt.
Anh khi ấy lấy trong ví ra đâu được khoảng 3 triệu đưa cho tôi rồi bảo để anh về nhà lấy.
Đạt vốn đâu có làm gì, gia đình có nên cứ về lấy nhưng mà tôi còn nhớ lần bà đến phòng trọ tôi làm ầm nên cũng nói Đạt không cần nữa nhưng anh cũng cố chấp không nghe lời. Kết quả cũng nằm trong suy tính của tôi, mẹ anh nhất quyết không chịu đưa đồng nào.
3 triệu đấy gửi về cũng chỉ đủ để cọc tiền viện phí, những thuốc men hay điều trị khác cũng lên tới vài chục triệu nữa. Em trai tôi mới lớp 6 mà đã phải vừa học vừa làm, quả thật thiệt thòi cho nó.
Buổi chiều hôm ấy, tôi đến chỗ làm, lấy điện thoại ra gọi cho chị Ly:
– Gọi chỉ gì đấy? Đã tìm được manh mối nào chưa?
– Chị Ly, chị quen ai cho vay lãi không?
– Mày hỏi làm gì? Mày vay à?
– Mẹ em ở quê bệnh nhập viện rồi.
– Thế mày vay bao nhiêu?
– Nếu có thể thì 20 triệu, còn không thì 10 triệu cũng được.
– 20 triệu á? Mẹ mày, mày vay 20 triệu, tiền lãi 1 ngày mày trả nổi không?
– Nhưng giờ em bí quá, không còn cách nào khác.
– Được rồi, để tao xem. Cứ làm đi, hết giờ tao qua đón rồi nói chuyện.
– Vâng.
Nói rồi tôi cũng tắt máy bắt đầu công việc của mình.
Có điều không ngờ được, hôm nay tôi gặp lại Duy. Chỉ là anh anh đi cùng 1 cô gái khác và vài người bạn.
Lúc đi ngang, Duy có nhìn tôi 1 cái nhưng rồi cũng chỉ lướt qua. Tôi không lấy làm lạ, dù sao người ta đi cùng bạn gái, hơn nữa tôi với anh ấy cũng chỉ mới gặp nhau được xem là 2 lần.
Khi tôi còn định lại chào rượu thì Duy đã gọi luôn 4 chai Vodka X. Không hiểu sao khi ấy, tôi lại nghĩ Duy là gọi vì tôi.
Thức ăn bày biện lên, bọn họ dùng bữa, tôi và Duy cũng chẳng nói gì với nhau cứ như kiểu lần đầu gặp mặt vậy.
Cô gái ngồi bên cạnh Duy khá là xinh đẹp, qua cách ăn mặc cũng biết con nhà khá giả, lúc nào cũng cười nói rồi gắp thức ăn cho anh, khi ấy tôi nghĩ họ thật đẹp đôi.
Hôm nay tôi mới có thời gian tả về Duy 1 chút.
Về ngoại hình Duy khá điển trai, ăn mặc cũng chững chạc chứ không thanh niên như Đạt. Hình như mỗi lần gặp Duy, anh chỉ mặc đơn gian quần âu và áo sơ mi thôi thì phải, nhưng mà tôi đối với sự đơn giản đó lại cảm thấy thích. Đấy là nói về cách ăn mặc thôi, còn tôi không có tình cảm gì với Duy cả, nói chung vẫn có chút cảm ơn vì việc lần đó anh bo cho tôi và ra mặt bảo vệ tôi khi ở quán hát, mọi thứ chỉ dừng ở mức độ biết ơn.
Lần này không có cái lão dâm dê hôm trước nên tôi chạy bàn thoải mái.
Giờ tôi tan làm cũng là lúc bọn họ ra về, tôi lại cứ có cảm giác Duy cố tình đợi tôi vậy. Bởi vì cô gái đi cùng kia vẫn luôn giục Duy tính tiền để về nhưng anh vẫn chỉ nói 1 câu: “lát nữa”.
Chắc có lẽ do tôi quá nhạy cảm quá thì phải.
Lúc này chị Ly đến đón tôi, 2 chị em lên xe vừa đi vừa nói chuyện:
– Tao hỏi rồi. Bây giờ mày vay 10 triệu nó đòi phế 10 lãi 10. Nghĩa là mày chỉ được lấy 9 triệu, lãi 100k 1 ngày. Vay trong 10 ngày.
– 10 ngày sao? Như thế không phải là giết người à?
– Vay nóng thì nó phải thế, với lại mày không phải gốc ở đây nên chúng nó phải cắt cổ chứ.
– Thế 20 triệu là em chỉ lấy được 18 triệu thôi sao? Lãi 200k 1 ngày bằng cả ngày lương của em rồi.
– Đấy, thế nên mày phải suy nghĩ kỹ. Vay của bọn này đến lúc trả mà không có thì chết với chúng nó.
Tôi nghe vậy lại im lặng suy nghĩ, chị Ly cũng tính toán gì đó 1 lúc rồi nói:
– Hay mày đi khách không? Tao kiếm mối cho. Nếu biết làm vừa ý thì 1 đêm có cả tiền chục triệu.
Tôi nghe đến đấy thì giật mình:
– Chị điên à? Đạt mà biết giết sống em.
– Mày lúc đéo nào cũng Đạt. Thế mẹ mày ốm đau, nó lo được gì chưa?
– Anh ấy đưa em 3 triệu, rồi về nhà định lấy thêm nhưng không được.
– Mẹ nó, 3 triệu chùi l… cũng hết. Nó ăn ở với mày mấy tháng nay đéo đưa được đồng nào, có 3 triệu bạc thì ăn nhằm gì. Bây giờ tao hỏi mày, mày muốn tiền gửi về cho mẹ hay là muốn giữ lòng son.
– Nhưng mà…
– Nhưng nhị đéo gì. Bây giờ vay nóng cắt cổ như thế không thể vay được, chỉ còn cách đó thôi. Chuyện này chỉ bí mật 1 đêm là xong. Tao không nói, mày không nói, không ai biết được hết. Quyết đi, để tao gọi điện luôn cho ông anh, kiếm mối cho mày.
– Từ đã, để em suy nghĩ nữa.
– Nghĩ đéo gì nữa mày. Hay đợi mẹ mày bệnh nặng không chữa được lúc đấy mới nhảy.
Tôi nghe vậy lại chần chừ, lo lắng:
– Nhưng em sợ lắm.
– Không phải sợ. Tao nhờ anh tao kiếm cho mày ông khách tử tế, có tiền 1 chút, khéo ông ta phải lòng mày có khi còn bao nuôi mày cũng nên. Nhưng mà trước mắt, tìm cách nào để dấu thằng Đạt đã.
Tôi nghe chị nói vậy, trong lòng bỗng bồn chồn nóng ruột. Vừa sợ, vừa lo nhưng bản thân lại rất cần tiền. Đầu óc tôi bây giờ trở nên rối như tơ vò, không biết nên làm như thế nào cho phải.
Nhưng đến sau này tối mới biết, lời của chiu Ly nói lại ứng nghiệm đến như vậy.
(Còn tiếp)
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ . Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!