• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sống Thử​





Phần 20


Ông lúc này nhìn chằm chằm vào tôi, gương mặt già nua in hằn những nếp nhăn vượt sương gió.
Tôi thấy rõ được sự đau lòng từ cái nhìn ấy, thấy rõ được nỗi thất vọng tràn trề, cũng như thấy rõ được cơn tức giận đang phải cố kìm nén xuống của ông.


– Bố, con xin lỗi, bố đừng làm như vậy. Con còn phải đi làm, phải kiếm tiền để cho thằng Tí học tiếp nữa.


Ông nghe vậy lại quát lên:


– Mày đi làm? Mày đang nói cái nghề rót bia rót rượu hầu hạ cho mấy thằng đàn ông phải không?


Tôi nhìn ông mà khóc lóc giải thích:


– Bố ơi, thật sự không phải như bố nghĩ, cái nghề đấy là đường hoàng, cũng có rất nhiều người làm, không phải là vớ vẩn.


– Nghề đấy đường hoàng, NHƯNG CHÚNG MÀY KHÔNG ĐƯỜNG HOÀNG. NẾU KHÔNG MÀY SẼ KHÔNG PHÓNG KHOÁNG ĐẾN MỨC ĂN Ở VỚI CON NHÀ NGƯỜI TA MẤY THÁNG TRỜI.


Ông quát lớn, làm tôi sợ, cũng làm tôi đau đớn, không thể giải thích thêm nổi 1 lời nào nữa, chỉ biết bấu vào tà áo của ông mà nức nở nói:


– Con xin lỗi, bố ơi, con biết sai rồi. Từ giờ con sẽ không làm cái đấy nữa, con sẽ xin 1 việc tử tế, bố làm ơn đừng bắt con lấy chồng. Mẹ vừa mất, con không muốn xa bố, còn thằng Tí nữa, nó còn nhỏ, làm sao có thể lo hết mọi chuyện được.


– Mày biết nghĩ như thế, thì đã không làm việc này. Suốt mấy năm qua, tao cứ nghĩ mày ở trên đấy chuyên tâm học hành, có 1 cái nghề lương không cao nhưng cũng đường hoàng, rồi sau ra trường, xin được việc ổn định, mày có thể lo cho thằng Tí. Nhưng bây giờ, mày làm như thế này, tao có chết thì làm sao yên tâm nhắm mắt hả Huyền.


– Bố, giờ con vẫn có thể xin đi học lại, con sẽ quay lại trường, con sẽ nghe theo lời bố, học xong, ra trươngf rồi xin việc.


Cô Sáu lúc này ở bên cạnh bố tôi thở dài 1 cái:


– Thôi, tầm này còn học hành gì nữa, mày lại muốn bố mày ôm thêm nợ à? Để tao tìm xem nhà nào giàu có, có con trai muốn lấy vợ, thì gả cho nó, rồi người ta trả nợ thay cho.


Nói rồi, cô ta lại quay sang bố tôi:


– Anh nghe em, cho nó lấy chồng đi. Em nghe nói ở thôn bên có nhà bà Đào cũng có tiền, thằng con trai cũng sáng sủa lắm nhưng nghe đâu gặp tai nạn bị liệt, phải ngồi xe lăn, cho con Huyền mình gả sang đó cũng được, thằng đấy liệt cũng không lo nó hành hạ con Huyền. Nếu anh đồng ý, đợi qua 50 ngày chị Liễu, em sẽ sang bên đấy nói chuyện.


Tôi nghe vậy lại nhìn cô ta gào lên:


– Cô im đi, đây không phải việc nhà cô.


– Ơ, con này. Tao là lo cho bố mày. Huyền ạ, mày thấy bố mày bao nhiêu năm qua có ngày nào được sung sướng không, lại thêm mày, không đỡ đần gì con gây ra nghiệp, để ngay đúng ngày đưa ma mẹ mày, người ta xuống đây làm ầm, mày còn không biết điều sao?


Kiệt nãy giờ im lặng, lúc này lại lên tiếng:


– Bác, cháu nghĩ bác không nên vì 1 lúc tức giận mà quyết định cả tương lai của Huyền. Số tiền nợ, cháu sẽ thay bác trả. Nếu bác thấy ngại có thể dần dần trả cho cháu cũng được, cháu không quan trọng điều đấy.


Bố tôi nghe vậy lại nhìn sang Kiệt khoát tay 1 cái:


– Bác biết cách cháu là muốn tốt cho con Huyền, nhưng đây là chuyện riêng của gia đình bác, mấy đứa đừng can thiệp vào.


Nói rồi ông lại nhìn sang tôi:


– Đợi qua 3 ngày của mẹ mày, mày lên xin nghỉ việc ở nơi đấy, rồi đem hết đồ đạc về đây, không học hành, không làm gì hết, chuyện lấy chồng, tao sẽ tính. Bây giờ tao mệt rồi, đừng đứa nào nói thêm gì nữa, không thì đi hết đi.


Dứt lời, ông cũng đứng dậy đi vào nhà, tà áo màu trắng đã ố vàng nhàu nát dần dần tuột khỏi bàn tay tôi, tôi cũng chỉ biết quỳ ở đấy nhìn theo bóng ông đi khuất mà nức nở, phía nơi cánh cửa còn thấy được nửa gương mặt của thằng Tí đứng lấp ló nhìn ra, nó đủ lớn để hiểu được chuyện gì đang xảy ra.


Cô Sáu lúc này liếc xéo tôi 1 cái rồi nói:


– Mày đừng làm khổ bố mày thêm nữa, lấy chồng quách đi cho rồi. Nuôi tốn cơm tốn gạo mà.


Dứt lời, cô ta cũng quay người rời đi, chị Ly thấy vậy mới đi đến bên cạnh, ngồi xuống ôm lấy tôi an ủi:


– Thôi, nín đi, khóc đéo gì, có giải quyết được gì không?


Tôi nghe vậy lại càng khóc to thêm nhìn chị mà nói:


– Nhưng chị ơi, em không muốn lấy chồng. Em có thể ở nhà làm tất cả mọi việc, vất vả, khổ sở cũng được.


Chị Ly nhìn tôi thở dài 1 cái, rồi có chút bực tức nói:


– Tao đéo hiểu sao con mụ đó lại biết nhà mày được. Đúng là mẹ nào con đấy, hãm như nhau.


Vừa mới nói xong, Ly hình như nhớ ra điều gì đó liền tiếp lời:


– A…đm, tao nhớ rồi. Hôm qua, lúc vào viện với mày, không thấy mày ở đó, tao gặp mẹ thằng Đạt đứng nói chuyện với con Linh. Đm nó, lại là con chó chết đấy, chắc chắn là nó nói chứ không phải là ai. Bị đánh 1 trận còn chưa chừa cơ mà, tao nhất định phải cho nó 1 trận nữa.


– Lại là con Linh, sao nó không chịu buông tha cho em.


– Mày đánh nó, nó không kiện được mày, đợi đấy mà nó tha cho.


Kiệt lúc này tiến lại chỗ chúng tôi, đỡ tôi ngồi lên ghế rồi nói:


– Bây giờ bố em đang tức, có nói thêm gì cũng không giải quyết được. Thôi cứ để vài hôm mọi việc lắng xuống, chắc bác ấy sẽ suy nghĩ khác.


Tôi nghe vậy cũng chỉ biết nhìn Kiệt gật đầu 1 cái rồi nói:


– 2 người đã ở đây 1 đêm rồi, mọi việc cũng xong xuôi cả nên anh với chị Ly về đi, em không sao đâu.


Ly nghe vậy liền nhìn tôi nói:


– Có thật không? Tao chưa nói với bố mày chuyện mày bị đâm đâu, sợ bác thêm lo lắng. Nhưng nhớ phải để ý vết thương đấy.


– Em biết rồi.


Kiệt lúc này cũng nhìn tôi 1 lúc rồi mới lên tiếng:


– Đừng suy nghĩ lung tung nữa, trong thời gian này bố có nói gì em cũng im đi, đợi bác ấy nguôi xuống rồi hãy nói chuyện. Hôm sau lên thành phố, để anh xuống đón.


Tôi nghe vậy lại xua tay:


– Không cần, để em đi xe khách cũng được. Đường xa, như thế, mất công.


– Không sao, anh cũng muốn xuống thắp cho bác gái nén hương. Hôm đấy lúc nào đi thì gọi cho anh.


Tôi nghe vậy cũng dạ vâng cho qua chuyện, chứ thực ra cũng chẳng muốn nhờ vả ai, có chân thì tự đi, cũng không đến mức thân quen nhờ người ta đưa đón.
Chị Ly và Kiệt sau đó giúp tôi dọn dẹp một số thứ rồi cũng ra về.
Căn nhà lụp xụp bây giờ cũng trở nên cô quạnh, chỉ có mùi khói hương bay nghi ngút đến cay xè cả mắt.


Từ ngày hôm ấy, bố tôi cũng chẳng hỏi tôi câu nào, ông ít ăn hơn, cũng thức nhiều hơn, gương mặt cũng tiều tuỵ đi hẳn.
Tôi biết ông buồn nên cũng chỉ im lặng ở bên cạnh. Duy từ tối hôm đấy rời đi cũng không hề gọi điện cho tôi, tôi lo anh gặp chuyện có gọi 1 cuộc nhưng không liên lạc được đành thôi.


3 ngày của mẹ tôi chỉ làm 1 mâm cơm nhỏ để cúng rồi gọi gia đình cô Sáu sang ăn cùng.
Xong xuôi, tôi bê mâm ra sân trước dọn dẹp, con Na lúc này đi theo sau hỏi:


– Chị, chị có số điện thoại của anh Duy không? Cho em!


Tôi nghe vậy có chút sững người nhưng sau đó cũng cố tỏ ra bình thường nói:


– Mày hỏi làm gì?


– Em có chút chuyện muốn nhờ anh ấy thôi, chị cho em đi.


– Hôm qua tao thấy mày nói chuyện ghê lắm mà, thế không xin được số à?


– Em mải nói chuyện quên mất, với cả lúc đấy đang nói chuyện thì anh Duy đi theo chị đó còn gì. Thôi, đưa em số đi, nhanh để em còn về.


Tôi nghe nó nói vậy trong lòng lại thấy tức:


– Tao không có.


– Cái gì? Chị mà không có á? Chị nghĩ lừa được em à?


Tôi nghe vậy lại đặt mạnh cái bát xuống mà nhìn nó:


– Tao lừa mày làm gì? Mà kể cả tao có nhưng tao không thích cho mày đấy, được không?


Nó nghe vậy lại trừng mắt nhìn tôi 1 cái:


– Chị thích anh Duy à, hay sao mà không cho? Cũng chỉ là loại con gái lẳng lơ mồi chài đàn ông, anh ấy sẽ không thích chị đâu.


Tôi lúc này tức giận thật sự, lấy tay hắt nước xà phòng vào người nó.
Con Na giật bắt người lùi lại, phủi qua quần áo rồi trợn mắt nhìn tôi nói:


– Con điên này, mày nghĩ tao thích gọi mà là chị lắm à? Loại gái rẻ tiền.


Tôi nge vậy cũng quặc lại nó:


– Tao cũng không thích làm chị mày dù là ở bất cứ mối quan hệ nào. Thế nên mày cút về nhà mày đi.


Nói rồi tôi cầm cả chậu nước rửa bát hắt về phía nó nhưng con Na nhanh chân lùi lại nên tránh được.
Nó hậm hực nhìn tôi 1 cái rồi mới bỏ về còn quên không để lại 1 câu:


– Mày cứ đợi đấy.


Tôi nghe vậy cũng chẳng vừa mà đáp lại:


– Tao đang đợi đây.


Cho đi khi nó đi mất hút tôi mới quay lại dọn dẹp nốt rồi đi vào nhà.
Lúc này thấy cô Na đang ngồi đếm phong bì phúng viếng, còn bố tôi thì đang dọn dẹp bàn thờ của mẹ, thấy vậy tôi liền đi lại:


– Cô đang làm gì thế?


Cô Sáu nghe vậy mới nhìn lên tôi:


– Mày mù mà không thấy à?


Tôi tức giận đi lại giật cái phong bì trên tay cô, rồi vơ lại hết những cái ở ở trên bàn rồi nói:


– Đây không phải việc của cô.


– Không phải việc của tao, thế là việc của mày chắc. Tao phải đếm xem được bao nhiêu, có đủ mà trả nợ không? Lo ma chay cho mẹ mày tao cũng phải bỏ tiền ra mua vài thứ đấy. Tao ghi rõ ra giấy đây này.


Nói rồi cô ta lấy 1 tờ giấy gấp nhỏ trong túi áo mở ra:


– Nợ cũ là 2 triệu nhé, hôm qua tao phải mua 5 bó hương, 30k chè xanh, 100k hoa quả, mấy cái bóng đèn rồi cả nến…..đấy, lặt vặt vài cái cũng mấy triệu bạc, không ít đâu. Mày cộng lại xem tiền viếng bao nhiêu rồi trả số nợ cho tao.


Tôi lúc này tức đến ứa nước mắt, nhà có 2 anh em, lúc khó khăn nương tựa nhau mà cô tôi ngay lúc này lại có thể vô tâm như vậy.
Tôi tức quá nên cũng kiểm phong bì đếm rồi trả tiền cho cô ta để cô ta nhanh rời khỏi nhà tôi, chỗ còn lại cũng chỉ đủ chi trả những cái phát sinh của tang lễ, còn chưa nói đến những món nợ khi mẹ tôi ốm đau bố đã mượn của bạn bè, người quen. Cũng may Duy đã lo những khoản chi phí lớn như rạp, quan tài, rồi cả người trống kèn, nếu không nhà tôi có làm cả đời chắc cũng chỉ để trả nợ.


Tôi sắp lại số tiền ấy rồi nhìn ông nói:


– Ngày mai ta trả trước vài khoản nợ nhiều, còn vài chỗ nhỏ để hôm nào con lên thành phố sẽ ra ngân hàng rút tiền về rồi trả sau.


Bố tôi nghe vậy lại nói:


– Tiền của mày làm từ cái trò bẩn thỉu đấy thì giữ lấy mà dùng. Nợ tao lo trả được.


– Bố…!


Ông không nghe tôi nói, liền đứng dậy đi vào phòng.
Tôi thấy vậy mà chỉ biết đỏ mắt, đi lại phía bàn thờ mẹ mình thắp cho bà nén nhang rồi nhìn chằm chằm vào di ảnh của bà mà nghẹn ngào nói:


– Mẹ, con gái xin lỗi! Nếu mẹ có thể nhìn thấy vậy hãy giúp bố vượt qua được quãng thời gian này.


Tôi ở lại nhà vài hôm thu xếp mọi chuyện rồi sáng hôm sau ra bắt xe lên thành phố, đến bến thì gọi chị ra đón.


– Này, sao rồi? Bố mày còn nói gì đến chuyện lấy chồng không?


– Không, nhưng ông ấy vẫn còn giận em lắm.


– Giận là đúng rồi, ngay trong tang gia mà có người đến làm ầm ĩ rồi nói con gái mình như thế trước bao nhiêu người, ông ấy tát mày 1 cái là nhẹ chứ gặp bố mẹ tao, ông bà ấy còn cạo đầu bôi vôi ấy.


Tôi nghe vậy cũng chỉ biết rũ mặt xuống, gạt qua chuyện đấy rồi nói:


– Chị cho em lại cây em rút tiền trước đã rồi về phòng sau.


Chị Ly nghe vậy cũng chẳng nói gì, đi thêm 1 đoạn thấy có cây ATM ở bên đường liền ghé vào.
Tôi xuống xe rồi đi vào trong, kiểm tra tài khoản còn được bao nhiêu liền rút hết.
Xong xuôi thì trở ra ngoài, lúc này 1 chiếc xe đi đến quá chỗ tôi rồi dừng lại.


Vốn sẽ chẳng có gì đặc biệt nếu tôi không quá quen thuộc chiếc xe đó.
Cánh cửa mở ra, người bước xuống đấy cũng vô tình nhìn về phía tôi, khoảng khắc này tim tôi đập nhanh dữ dội, tôi vẫn còn nhớ như in lời nói tối hôm ấy: “ngày mai, đợi tôi” nhưng tính đến hôm nay đã 1 tuần, phải, tôi mới gặp lại Duy.


Có lẽ vì sự lỡ hẹn ngày ấy, mà chúng tôi nhìn nhau lại khó mở lời.
Lúc này, cánh cửa xe bên kia mở ra, 1 người con gái bước xuống đi lại phía Duy mà khoác lấy tay anh:


– Duy, chúng ta đi nào!


Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ . Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK