• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sống Thử​





Phần 4


Chị Ly đưa tôi về nhưng có lẽ còn tức giận với Đạt nên chị chỉ dừng xe lại ở đầu ngõ để tôi đi bộ vào.
Vừa mở cửa phòng bước vào, tôi thấy Đạt vội vàng tắt điện thoại rồi nhìn tôi hỏi:
– Ai đưa về thế?
Tôi thấy vậy lại không mấy để tâm, chỉ đi lại phía tủ lấy bộ quần áo ở nhà ra rồi trả lời qua loa:
– Chị Ly.
Chắc Đạt cũng còn nhớ chuyện hôm trước nên nghe tôi nói vậy cũng không hỏi gì nữa.
Tôi cầm quần áo vào nhà vệ sinh tắm rửa, 1 lúc sau trở ra đi lại góc bếp nấu lại chút thức ăn rồi hỏi Đạt:
– Anh ăn chưa?
Đạt không nói gì chỉ im lặng đi lại phía tôi, hiểu ý nên tôi cũng dọn cơm ra ăn cùng.
Đầu tôi từ lúc về đến giờ chỉ quanh quẩn trong câu nói của chị Ly khiến tôi ngồi đối diện Đạt lại rấy lên cảm giác lo sợ. Nửa muốn, nửa không muốn. Nửa cần tiền, nửa lại bất an.
Cho đến khi Đạt ăn gần xong, tôi mới lấy hết can đảm nói chuyện:
– Ngày mai em sẽ về quê thăm mẹ 1 chuyến.
Đạt nghe vậy cũng không nghi ngờ gì:
– Khi nào?
– Chắc chiều mai. Khoảng 3h em sẽ ra bắt xe khách, mai về thì có thể ngày kia sẽ lên luôn.
– Mai anh đưa em ra bắt xe.
Cảm giác nói dối khiến tôi thêm căng thẳng nhưng tôi cảm thấy Đạt hình như đối với việc này lại có phần mong đợi thì phải.
Không lẽ là do tôi nhạy cảm quá sao?
Tôi không nói gì chỉ gật đầu 1 cái rồi thu dọn mâm bát.
Đêm đấy, suy nghĩ trằn trọc suốt mãi rất muộn tôi mới đi ngủ được.
Sáng hôm sau tôi vẫn dậy đi chợ về cơm nước sẵn cho Đạt rồi mới bảo Đạt chở đến chỗ làm.
Chị Dung chủ nhà hàng thấy Đạt lại cười trêu:
– Con Huyền nó giấu mày kỹ thế, lâu lắm rồi không đến nhà hàng chị ăn.
Đạt ngồi trên xe nghe vậy cũng cười lại:
– Là do cơm chị nấu không ngon bằng cơm của người yêu em rồi.
Chị Dung lúc này lại bĩu môi 1 cái:
– Mày vẫn dẻo mỏ như thế, không đỡ tí nào.
– Thôi, em về đây. Để ý Huyền giúp em, thấy nó với thằng nào mà mập mờ là chị phải nói em đấy. Hôm sau sẽ qua quán ăn.
– Gớm, con Huyền của mày làm gì có gan đấy.
Đạt nghe vậy cũng chỉ cười rồi phóng đi, mà tôi đứng ở đấy bị cuộc nơi chuyện của Đạt làm tăng thêm lo sợ.
Nhưng hôm đã nói thế rồi, cộng thêm cả sáng nay ba tôi gọi điện lên hỏi tiền nên bây giờ tôi nhất định phải dứt khoát.
Nghĩ vậy tôi lấy điện thoại ra gọi cho chị Ly:
– Sao rồi?
– Em nói với Đạt chiều nay về quê rồi. Chị tìm cách giúp em với.
– Vậy mày định tối nay đi luôn hả?
– Vâng.
– Được rồi, để tao gọi cho ông anh hỏi xem thế nào.
– Vâng. Mà ông nào thế?
– Cái ông hôm trước đến đón tao với mày đấy.
– Anh Nam á?
– Ừ. Lão ấy không phải mấy tên chăn dắt gái đâu. Chỉ là anh em, bạn bè ai có nhu cầu thì lão tìm giúp để lấy quan hệ thôi. Nên tiền mày nhận được là của mày, không phải cắt cho đứa nào hết.
– Nhưng…liệu có được 10 triệu không chị?
– Cái này phải để tao làm giá trước xem có ai hào phóng không đã. Được rồi, cứ làm đi rồi tao tính cho. Mà chiều nay có đi làm không?
– Em nói với Đạt chiều bắt xe về chắc không đi làm được, sợ Đạt đi qua thấy là chết.
– Nếu thế thì chiều về phòng tao ở tạm rồi tao đi làm về sẽ dẫn mày đi.
– Vâng.
Cuộc nói chuyện kết thúc, tôi cũng quay vào làm việc của mình.
Tan làm Đạt lại đến đón tôi, anh hình như không hoài nghi gì về việc tôi về quê cả.
Chúng tôi về phòng trọ cơm nước, nghỉ ngơi thì đến 3h Đạt chở tôi ra đường quốc lộ để bắt xe, thấy Đạt có ý định đứng đợi nên tôi lên tiếng:
– Chắc tầm vài phút nữa có xe chạy qua thôi, ở đây nắng lắm, anh về trước đi. Khi nào lên xe em sẽ gọi.
Đạt nghe vậy gật đầu 1 cái:
– Thế khi nào lên xe thì gọi điện về cho anh. Lúc nào về thì bảo anh ra đón.
– Vâng.
Nói rồi Đạt cũng lên xe lao đi mất.
Tôi đợi Đạt đi khuất thì liền vẫy 1 chiếc taxi ngồi lên. Lúc đầu định đi xe ôm nhưng sợ đường về phòng trọ của chị Ly lỡ không may gặp Đạt đi đâu đó thì sẽ không hay.
Tôi đi vào khu trọ, đến phòng của chị Ly gõ cửa.
– Chị Ly, em đây.
Lời vừa dứt thì cánh cửa mở ra, chị ngó trước ngó sau rồi kéo tôi vào trong đóng cửa lại.
– Mày chắc thằng Đạt không đi theo mày chứ?
– Không, em đợi anh ấy đi rồi mới bắt xe về đây.
Chị Ly kéo tôi lại phía giường, ngồi xuống rồi nói nhỏ:
– Tình hình là đã có người thoả thuận với giá của mày rồi. Tao đưa giá 20 triệu đấy.
Tôi nghe vậy liền giật mình:
– 20 triệu, cũng có người đồng ý sao? Là ai thế.
– Con điên này, mày hỏi tao, tao biết hỏi ai. Ông Nam này làm bên mảng xã hội nên luôn tạo mối quan hệ với những người có địa vị, lão toàn quen dân nhà nước không đấy còn không thì cũng là giám đốc này, giám đốc kia, không phải dân tầm thường đâu. 20 triệu với mình là to, nhưng với chúng nó như ra chợ mua bó rau thôi.
– Nhưng già hay trẻ hả chị? Liệu có vợ chưa? Em sợ quá.
– Tao cũng không biết được. Anh Nam chỉ nói có người đồng ý giá đấy rồi, tao hỏi ai thì cũng không nói, chắc là muốn giữ danh tiếng cho người đó thì cũng không phải người tầm thường đâu. Tao nói mày chứ, bọn đi chơi gái trẻ bây giờ đều là có vợ con rồi mới sinh ra đổ đốn thế. Mày giờ còn kén khách nữa à?
– Nhưng em sợ nếu họ có vợ con rồi nếu vợ người ta biết chuyện thì chết em. Với lại em cũng cảm thấy như vậy không hay.
– Cái con này, có đứa nào đi khách mà nghĩ nhiều như mày không? Có con cặp với ông có vợ, vợ ông ấy đến dằn mặt mà nó còn vênh váo thách thức kìa. Huống gì mày chỉ là tình 1 đêm, ngày mai xa ngút ngàn thì sợ đéo gì. Với lại tao cũng chưa biết thằng đấy có vợ hay chưa nữa. Nhưng đến nước này rồi, thì quyết định đi. Mày cứ nghĩ mẹ mày ở quê đang cần tiền chữa bệnh mà làm.
Tôi nghe chị Ly nói vậy liền trở nên trầm lặng, 2 bàn tay bấu chặt vào nhau mà cảm thấy day dứt.
Ngày mới lên thành phố để học, tôi đã vẽ cho mình 1 tương lai, sẽ tốt nghiệp mà hãnh diện cầm tấm bằng của mình đến 1 công ty nào đấy để xin việc. Lương tháng có thể không cao nhưng cũng đủ để nuôi bản thân và gửi về quê cho bố mẹ.
Nhưng cuối cùng người tính cũng không bằng trời tính, cuộc sống ở thành phố đông đúc và bon chen, tất cả mọi thứ đều được quy ra bằng tiền khiến tôi nghẹt thở.
Những công việc part time ngoài giờ học lương bọt bèo còn chẳng đủ để trả tiền sinh hoạt mỗi tháng, tôi gắng gượng học được 1 năm đại học thì phải nghỉ. Nhờ chị Ly mới xin được làm PG cho Vodka X.
Thật ra khi làm nghề này tôi cũng phân vân lắm, tôi hiểu được những cạm bẫy xung quanh công việc này nhưng đủ lòng tin với bản thân mình nên tôi nghĩ sẽ không va vấp phải những chuyện đó.
Chỉ là không ngờ đến lúc này, tôi lại trở thành 1 người mà trước đây tôi đã từng dặn lòng không bao giờ được biến thành loại con gái đấy.
Tôi không dám đổ lỗi do hoàn cảnh, bởi mọi chuyện đều nằm trong quyết định của tôi, là tôi có muốn hay không muốn mà thôi. Nhưng bây giờ tôi chỉ biết tôi rất cần tiền, và mẹ tôi ở quê vẫn đang đợi tôi. Có thể mọi người nghĩ tôi là loại con gái dễ dãi và hư hỏng, tôi cũng không phủ nhận bởi vì làm việc này tôi cũng tự nhận thấy bản thân mình hư hỏng.
Chị Ly thấy tôi im lặng lâu liền lấy tay đánh vào bả vai tôi:
– Sao? Hay lại suy nghĩ lại rồi?
Tôi nghe vậy chỉ lắc đầu nhìn chị:
– Không, đến nước này rồi còn nghĩ cái gì nữa, em cũng có phải còn trong trắng gì đâu. Bây giờ cứ có tiền là được.
– Nghĩ thông rồi đấy nhưng mà cho dù là vậy cũng nên giữ lấy cái giá của mình. Làm gái nó có 2 loại, 1 loại là vì hoàn cảnh, 1 loại là vì nhu cầu của bản thân. Cho dù là loại nào thì trong mắt mọi người cũng sẽ là loại ghê tởm nhưng chỉ cần bản thân mình cảm thấy tự trọng là được. Tao đưa mày đến nước này cũng cảm thấy áy náy nhưng còn hơn để mày đi vay nợ lãi cắt cổ kia, có ngày đến đường về quê cũng không còn. Chuyện lần này, nếu được 20 triệu, gửi về quê thì giữ lại 1 ít để phòng thân, nhất quyết không được có lần sau nữa nếu không mày sẽ chẳng bao giờ rút chân ra được.
Tôi nghe vậy cũng chỉ nhìn chị gật đầu 1 cái, trong lòng lại rấy lên 1 cảm giác bồn chồn khó tả.
Buổi chiều, chị Ly đi làm, tôi ở lại phòng trọ chỉ biết ngồi rồi lại nằm, cảm giác hồi hộp kiến tôi không yên được.
Mãi cho đến khi chị Ly đi làm về, bảo tôi sở soạn thay quần áo, anh Nam sẽ đến đón tôi mới bắt đầu tắm rửa và trang điểm.
Lần này chị Ly đưa tôi 1 chiếc váy không quá sexy nhưng cũng khá hở hang làm tôi có chút ngại ngùng.
– Ôi giời ạ, lên giường thì mày cũng phải lột ra hết khi ấy còn thẹn thùng cái gì nữa. Trang điểm đẹp vào, biết đâu thằng đấy nó mê mày rồi bao nuôi mày càng tốt, bỏ quách thằng đàn bà kia đi cho rảnh nợ.
Tôi nghe vậy cũng đành mặc vào, trang điểm kỹ hơn 1 chút rồi lại đứng nhìn mình trước gương rồi lại khẽ cười giễu mình 1 cái, trông chả khác gì gái “ngành” cả.
Xong xuôi mọi thứ, tôi cùng chị đi ra đầu ngõ, vẫn chiếc xe quen thuộc đợi sẵn ở đấy, chúng tôi mở cửa rồi lên ghế sau ngồi.
Anh Nam lúc này lại quay đầu nhìn tôi 1 lượt rồi cười nói:
– Huyền đấy à? Hôm nay trông khác nhỉ.
Tôi nghe vậy cũng chỉ cười lấy lệ chứ biết nói gì được.
Chị Ly lúc này mới lên tiếng:
– Thế bây giờ đi đâu anh Nam?
– Hát hò chút đã.
Nói rồi Nam cũng lái xe rời đi. Chúng tôi đến 1 khách sạn lớn nơi đây có cả phòng karaoke.
Có vẻ như Nam quen hết những điểm tụ tập này thì phải, nhân viên ở đây thấy Nam niềm nở ra mặt liền.
Khi tôi bước xuống, có phần lo sợ, lỡ không may gặp Đạt thì chắc to chuyện rồi.
Chị Ly biết tôi lo lắng điều gì nên chỉ khẽ nói nhỏ:
– Yên tâm đi, người như thằng Đạt muốn vào đây chưa chắc đã có cửa.
Tôi theo chân chị Ly vào trong thang máy của khách sạn rồi qua nhiều hành lang đến 1 căn phòng. Vừa mở cửa mùi khói thuốc shisha bay kín làm mờ cả tầm nhìn. Tiếng nhạc Dj inh ỏi khiến tôi cảm thấy chói tai.
Khi vào hẳn bên trong mới thấy rõ được 1 cảnh tưởng kinh khủng.
Những đôi trai gái ôm ấp nhau, mặt mày ai nấy cũng lâng lâng như trên trời, nếu tôi đoán không nhầm, bọn họ chính là đang chơi chất kích thích.
Lúc này 1 tên thanh niên đi đến chỗ tôi, ước chừng cũng chỉ bằng tuổi Đạt, không biết hắn nghĩ ngợi gì liền đưa cho tôi 1 viên thuốc (gọi cách khác là kẹo). Tôi sợ quá túm lấy cánh tay chị Ly, chị thấy vậy lại kéo tôi ra sau rồi nói nhỏ với anh Nam:
– Anh Nam, đến đây làm gì?
– Ở đây chơi 1 lúc đã.
– Bọn em không chơi cái này đâu.
Nam nghe vậy lại nhìn sang tôi:
– Huyền chơi 1 con, tí nữa cho sung.
Tôi nghe vậy liền giật mình lắc đầu:
– Không, em không chơi đâu.
– Được rồi, không chơi thì thôi, làm gì mặt căng thẳng thế mất không khí của mấy anh em. Hai đứa lại ghế ngồi đi, tiếp bọn kia 1 tí sẽ có tiền bo đấy. Rồi lát nữa anh đưa Huyền đến gặp khách.
Chị Ly nghe vậy cũng kéo tôi lại ghế ngồi.
Bây giờ cũng đã 9h30, nhìn đám người này có lẽ chơi cũng đã lâu rồi, thế nên khi chúng tôi ngồi được 1 lúc thì bọn họ đổi nhạc.
Ở đây có vài cô gái cũng trạc tầm tuổi tôi, ăn mặc hở hang, mặt mũi lúc này ngây ngây, dại dại cứ hôn hít với người đàn ông bên cạnh mình mà không cần biết đó là ai. Có cô vừa hôn người này xong lúc sau lại thấy ngồi vào lòng ngưới khác.
Còn tôi với chị Ly thi thoảng rót bia cho bọn họ, lại được bo mỗi người 1 tờ 500k.
Ngồi 1 lúc thì bọn họ lại đổi sang hát, có vài người bảo tôi lên chọn bài mỗi lần như vậy họ lại rút trong tệp tiền ra đưa cho tôi mà không cần biết bao nhiêu tờ nữa.
Tôi khi này cứ nghĩ, người mà tôi phải phục vụ đêm nay sẽ là 1 trong số bọn họ nhưng đến khoảng 11h thì anh Nam nói nhỏ với tôi, bảo tôi cùng anh đi ra ngoài.
Chúng tôi đi vào thang máy, rồi cũng qua nhiều hành lang, đến khu phòng nghỉ tôi mới biết đã đến lúc của mình, trong lòng liền cảm thấy căng thẳng.
Khi đến trước 1 cánh cửa, anh Nam lấy chiếc thẻ nhựa trong tay quẹt vào, cánh cửa mở ra, anh nhìn tôi nói:
– Chịu khó chiều chuộng cậu ta vào, chỉ cần vừa ý, ngày mai em có thể có xe hơi để đi đấy. Vào đi.
Tôi nhìn anh Nam có chút chần chừ rồi cũng mở cửa đi vào.
Vừa bước vào bên trong, Nam ở ngoài đã đóng cửa lại, tôi lo sợ không dám bước sâu vào bên trong nữa.
Đứng ở đấy chần chừ 1 lúc lại không thấy có ai lên tiếng mà chỉ có tiếng tivi vọng ra nên tôi mới đi vào.
Qua phòng tắm là đến thẳng phòng chính, màn hình trên tivi vẫn còn sáng, tôi nhìn sang phí giường, người đàn ông đang ngồi đấy 1 chút giật mình. Không thể tin được, đấy lại là Duy.
Duy vừa thấy tôi cũng cầm chiếc điều khiển tắt tivi rồi nói:
– Đến rồi mà còn không vào sao?
Tôi lúc này đầu óc trở nên hoang mang, thà là 1 người khác không quen biết sẽ cảm thấy đỡ nhục nhã hơn như vậy.
Tôi lấy hết can đảm đi lại phía, đặt chiếc túi ở phía bàn rồi cứ đứng lì ở đấy vì quả thật tôi không biết nên làm gì.
Duy lúc này lại lên tiếng:
– Nam bảo em cần tiền nên đi tìm giúp em vài người khách. Tên người yêu của em không nhờ vả được sao?
Tôi nghe câu nói đấy bỗng nhiên trong lòng khó chịu. Có cảm giác như Duy đang xem thường Đạt và chế giễu tôi thì phải.
Tôi quay người lại nhìn anh có phần bực tức nói:
– Việc đấy không liên quan đến anh. Nếu anh đã chấp nhận giá đó, vậy thì cứ bóc bánh rồi giả tiền thôi.
Duy nghe vậy lại bật cười rồi nhìn tôi nói:
– Vậy được, tôi đợi xem em làm như thế nào. Tốt nhất phải phù hợp với giá tiền mà tôi trả.
Tôi nghe vậy mới cảm thấy cái mồm hại cái thân, nhìn Duy nói:
– Tôi muốn tắt điện.
– Tuỳ em.
Nghe Duy nói thế tôi cũng đi lại phía công tắc, 1 giây sau đó cả căn phòng trở nên tối đen, tôi lúc này mới cởi chiếc váy trên người xuống chỉ để lại nội y bên trong.
Theo thứ ánh sáng mờ ảo từ bên ngoài rọi vào, tôi đi lại phía giường ngồi ngay bên cạnh Duy nhưng lúc này thật sự không biết nên làm gì.
Khi ở cùng Đạt, đều là Đạt chủ động hơn nữa với người ngoài cảm giác vẫn có chút ngại ngùng.
Tôi còn đang chưa biết làm gì thì Duy liền đưa tay ra ôm lấy eo tôi rồi đè tôi xuống, tay kia của Duy cũng với đến chiếc đèn ngủ để trên bàn ngay cạnh rồi bật lên.
Đèn sáng, 4 mắt nhìn nhau, cơ thể của tôi và Duy dính sát lại, lúc này mới cảm nhận được tim tôi đập mạnh khủng khiếp.
Tôi có chút xấu hổ quay mặt đi hướng khác, Duy thấy vậy lại nói:
– Cũng không phải là lần đầu, sao phải ra vẻ như vậy?
Khi trước không nói chuyện còn tưởng Duy tử tế lắm, thì ra cũng miệng lưỡi cũng lắt léo như vậy.
Tôi tức giận quay mặt lại nhìn Duy, lấy hết can đảm vòng tay qua cổ anh rồi ghì xuống mà hôn.
Nếm mùi vị thể xác mà Đạt đem tới nên tôi cũng có chút kinh nghiệm.
Bàn tay Duy lúc này lần mò trên cơ thể tôi, đi đến đâu là tôi sởn da gà đến nó nhưng vẫn cố nhắm mắt mà hộ để không nghĩ đến.
Khi Duy rời môi đến ngực tôi, cởi chiếc áo con ra, bàn tay kia cũng lần xuống dưới kéo chiếc quần lót, cả người tôi liền rùng mình 1 cái.
Chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến, tôi với tay đến chiếc đèn ngủ mà tắt điện. Ít ra trong bóng tôi như vậy, tôi cũng đỡ xấu hổ.
Tôi cảm nhận được cái to lớn của Duy đã chạm vào cửa mình, 1 giây sau đó liền mạnh mẽ đi vào trong tôi, mặc dù đã trải qua nhưng phải thừa nhận kích thước này làm tôi có chút khó chịu.
Tôi phải mím môi mình lại, cô gắng không để bật ra tiếng, với Đạt thì được nhưng với người ngoài sẽ cảm thấy nhục nhã vô cùng.
Duy thấy vậy vẫn liên tục ra vào trong tôi rồi ghé xuống tai tôi thì thầm:
– Huyền, thả lỏng ra.
Lời Duy vừa dứt, không hiểu sao tôi lại bật lên tiếng, cảm giác có chút nhục nhã nhưng không phủ nhận Duy làm tôi hưng phấn.
Có lẽ tôi thật sự đã hư hỏng rồi.
1 trận mây mưa qua đi, chúng tôi cũng đi vào giấc ngủ.
Có lẽ do ngủ cùng người lạ, lại ở 1 nơi khác, dưới 1 công việc nên tôi dậy khá sớm.
Quay sang thấy Duy đang còn ngủ tôi chỉ lặng lẽ bước xuống giường nhặt chiếc váy của mình rồi đi vào nhà vệ sinh tắm rửa.
Lúc sau trở ra, đã thấy Duy khoác chiếc áo choàng tắm ngồi ở ghế hút thuốc.
Thấy tôi đi ra, Duy cũng đứng dậy đi lại phía bàn mở cặp táp của anh lấy trong đấy ra 1 tệp tiền 500k rồi đi lại đưa cho tôi.
Tôi cầm lấy, nhưng lần này không cảm ơn, cũng không nói 1 câu gì, tôi nhận nó như đúng những gì mình đáng được nhận thôi.
Không chào Duy dù chỉ là 1 cái gật đầu, tôi quay người đi ra, tôi muốn đem tất cả chuyện đêm qua giống như chị Ly nói chỉ là tình 1 đêm, không muốn dính dáng và dây dưa 1 tí nào.
Đi ra ngoài khách sạn, tôi bắt 1 chiếc taxi ngồi lên, lấy điện thoại ra mới chỉ 6h sáng, có 2 cuộc gọi nhỡ của chị Ly, còn Đạt lại chẳng hề gọi tôi lấy 1 cuộc.
Tâm trạng tôi lúc này bất chợt lại trở nên tồi tệ, là vì cảm thấy có lỗi với Đạt hay cảm thấy nhục nhã vì bản thân mình. Sống mũi cũng cay xè mà mắt tôi cũng cảm thấy đã ngấn nước mà nhìn ra phía ngoài.
Dù sao mới chỉ 6h, ngân hàng chưa làm việc nên tôi không thể ra gửi tiền luôn được, đành quay trở về phòng trọ của mình.
Xe dừng ngoài cổng, tôi đi bộ vào, liền phát hiện 1 đôi guốc của con gái ở trước cửa phòng mình khiến tôi nảy sinh 1 sự bất an.
Tìn trong túi xách ra lấy chiếc chìa khoá, tôi mở cửa bằng cách nhẹ nhàng nhất rồi đi vào.
Quần áo của đôi trai gái tung vương vãi trên đất, nhìn đến phía giường kia là 2 bóng người đang nằm ôm nhau.
Nước mắt tôi lúc này ứa ra, nhục nhã và tổn thương khiến tôi không kìm được cảm xúc mà lao đến xốc chăn của bọn họ rồi gào lên trong nước mắt.
– CÁC NGƯỜI LÀM GÌ Ở TRONG PHÒNG CỦA TÔI!


(Còn tiếp)


Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ . Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK