• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sống Thử​





Phần 29


Khóc ròng, thương cả 3 người


Chỉ một câu nói đơn giản ấy của anh lại khiến tim tôi đau đến nghẹt thở. Người đàn ông mà tôi tưởng chừng như đã biến mất khỏi cuộc đời mình bây giờ lại xuất hiện ở ngay trước mặt, ôm tôi và nói những lời đó….nếu là khi trước tôi chắc hẳn sẽ vui mừng lắm, chỉ là bây giờ mọi thứ đã khác trước rồi.
2 tay tôi chống lên ngực anh rồi từ từ đẩy ra, nước mắt sớm đã làm ướt đẫm 1 vùng chiếc áo sơ mi màu trắng , hình ảnh trước mặt đang nhoè dần đi vì nước mắt nhưng vẫn thấy rõ được từng đường nét trên gương mặt của Duy, có lẽ nó đã khắc sâu vào tâm trí của tôi rồi.
Anh đã gầy đi nhiều rồi thì phải, lại còn để râu nữa, khoé mắt đã xuất hiện thêm những nếp nhăn, chẳng còn dáng vẻ tươm tuốt, hào hoa như trước nữa khiến tôi nhìn cũng cảm thấy đau thắt lòng, bàn tay run rẩy chỉ muốn đưa lên chạm nhẹ vào gò má đã có phần hóp lại nhưng lý trí chẳng cho phép tôi làm điều đấy dù chỉ ngắn ngủi trong vài giây phút. Bờ vai tôi mỗi lúc trở nên run rẩy, tôi phải cố gòng mình lên để lấy hết sức lực mà nhìn anh nói:


– Anh đến đây làm gì?


Duy còn chưa kịp lên tiếng thì chị Ly từ trong phòng chạy ra nhìn thấy tôi có chút lúng túng nói:


– Huyền à, Duy…anh ấy…anh ấy…biết chuyện rồi…!


Điều tôi lo lắng nhất cuối cùng cũng đến, tôi nhìn chị có chút thất vọng:


– Là chị nói.


Ly nghe vậy nét mặt cũng thương xót tôi mà vội vã lắc đầu:


– Không phải, chị không biết, anh ấy chạy đến đây tìm em không thấy thì liền hỏi chị, Duy gắt gao quá nên chị cũng không nói dối được.


Duy lúc này đưa tay lên túm lấy bả vai tôi, nét mặt anh có chút vui mừng xen lẫn 1 chút gấp gáp mà nói:


– Huyền, tôi nghe mẹ và Trang nói chuyện tình cờ mới biết được. Em thật sự có thai sao?


Tôi nghe vậy lại nhìn anh, cố gắng nuốt nước mắt vào trong rồi nói:


– Phải! Vậy thì sao?Anh lấy vợ nhưng lại muốn tôi đẻ con cho anh sao?


– Huyền, tôi là vì tình thế ép buộc, vốn không hề muốn lấy Trang. Ngày hôm ấy lỡ hẹn với em cũng là vì mẹ tôi hôm đấy vì bệnh mà phải nhập viện gấp, tôi thật sự xin lỗi vì không liên lạc với em sau đó. Về sau theo ý nguyện cuối của bà là lấy Trang, tôi mới hẹn gặp em đêm đấy, chỉ bởi vì tôi day dứt và không thể nào quên được. Tôi cũng không hề biết chuyện em có thai, em tại sao không nói cho tôi biết? Nếu không phải hôm nay tôi tình cờ nghe được mẹ tôi nói chuyện với Trang thì chắc sẽ không bao giờ biết được việc này.


Tôi nghe vậy lại cười khổ 1 cái, tôi không nói cho anh sao? Ngày hôm đó tôi đã khóc lóc và hy vọng đến nhường nào nhưng cuối cùng người nghe được lời cầu xin đấy lại chính là vợ chưa cưới của anh, bây giờ anh lại trách tôi không nói cho anh sao?


– Anh biết rồi thì giải quyết được gì? Anh có đồng ý từ bỏ mẹ mình để theo tôi không?


Duy nghe vậy nét mặt có chút biến đổi:


– Sức khoẻ mẹ tôi dạo này không tốt, tôi không thể bỏ mặc bà lúc này được. Nhưng tôi sẽ tìm cách nói chuyện với bà, để bà chấp nhận chuyện này. Huyền, đứa bé được bao nhiêu tuần rồi, vẫn tốt phải không?


Nói chuyện vời bà ấy sao? Tôi đã nói chuyện rồi, tôi cũng hiểu được dù bất kể thế nào bà cũng sẽ không đồng ý, vậy rồi sao? Nếu bà không đồng ý có phải anh cũng nghe theo bà hay không?
Cổ họng tôi lúc này đã trở nên đắng ngắt, cảm giác trái tim đang thoi thóp đập, lồng ngực như vị ai đè nén xuống đến khó thở nhưng vẫn cố nhìn thẳng mắt anh mà lạnh nhạt nói:


– Chết rồi!


Chỉ 2 từ đấy thôi cũng đủ khiến anh chết lặng, chị Ly thì hoảng hốt túm lấy cánh tay tôi mà nói:


– Huyền, mày vừa nói gì? Mày nói thế là sao? TẠI SAO LẠI CHẾT?


Câu cuối chị gào lên nhìn tôi, đôi mắt vẫn dán chặt vào gương mặt tôi như chờ đợi 1 câu trả lời làm chị vừa ý.
Tôi lúc này lại để tầm mắt đến gương mặt đang thất thần của anh, dáng vẻ ấy thật sự làm tim tôi thắt lại, nhưng vẫn cố ra vẻ bình tĩnh mà nhìn anh nói:


– Tôi bỏ nó rồi!


Chị Lan lúc này sững người, tôi thấy được đôi mắt chi đã trơ nên đỏ ngàu mà đấm vào bả vai tôi 1 cái:


– Huyền, mày điên rồi! Mày điên thật rồi!


Duy nghe vậy cả người có chút chao đảo lùi về phía sau, sự tổn thương in hằn lên nét mặt mệt mỏi ấy:


– Bỏ? Tôi không nghĩ em có thể nói ra từ ấy dễ dàng như vậy. EM KHÔNG PHẢI LÀ MẸ NÓ SAO?


Ạnh gắt gỏng với tôi, điều đấy làm tôi khiếp sợ, nước mắt theo đó cũng chảy dài xuống 2 bên má:


– Vậy thì sao? Anh lấy vợ thì tôi cũng phải lấy chồng, có đứa bé thì làm sao tôi sống thoải mái được thê nên tôi phải bỏ nó đi.


Thật không ngờ lời tôi vừa dứt liền nhận được 1 cái tát đau điếng mà người ấy lại chính là anh khiến tôi trai tim tôi đang vỡ ra từng mảnh vụn.
Tôi đưa tay lên ôm lấy 1 bên má của mình, nước mắt không hiểu sao cứ tuôn ra không có điểm dừng, tâm can đau 1 cách ghê gớm mà nhìn người đàn ông trước mặt mình.
Anh có lẽ lúc này cũng nhận ra được hành động có chút quá đáng của mình, bàn tay có phần run rẩy như muốn chạm vào vết đỏ trên má tôi nhưng rồi cũng đành bất lực buông xuống.
Tôi nhận thấy tận sâu trong đôi mắt đẹp ấy là cả 1 niềm thống khổ chồng chất, anh đau lòng, tôi biết. Anh thất vọng, tôi cũng thấy. Anh hận tôi, tôi cũng nhận ra. Nhưng tôi chẳng thể nào làm khác được, bởi tương lai của anh không nên có tôi xuất hiện.


– Một người phụ nữ nhẫn tâm bỏ đi đứa con của mình, tôi thấy cô thật ghê tởm. Cô đừng đổ lỗi cho bất cứ điều gì, bởi có rất nhiều người còn khó khăn hơn cô nhưng họ vẫn nâng niu con của mình. Còn cô…tôi…không…quen!


Những từ cuối cùng anh nói ra làm tim tôi thắt lại, lồng ngực đau khủng khiếp và rồi cả bóng người ấy từng nước nặng nề lướt qua tôi, anh chẳng để lại cho tôi 1 cái nhìn nào nữa, lạnh nhạt rời đi như giữa chúng tôi chỉ là người dưng bước qua đời nhau thôi.
Khi bóng anh đã khuất dần, cả người tôi như bị hút hết sức lực mà khuỵ xuống mà gào lên khóc, bàn tay siết chặt đấm thẳng vào lồng ngực mình từng cái đau đớn, chí ít ra làm như vậy tôi mới cảm thấy vết thương ở trong tim đỡ hơn 1 chút.
Chị Ly lúc này vội vàng ngồi xuống ôm lấy tôi, tôi nghe được tiếng thút thít của chị:


– Huyền à, lần này mày sai rồi, tại sao mày có thể bỏ đi đứa con của mình?


Tôi nghe vậy nước mắt ngắn, nước mắt dài nhìn sang chị, bao nhiêu uất ức không kìm được nữa mà vỡ oà ra, bàn tay đặt lên bụng mình, liên tục lắc đàu:


– Em không bỏ nó, đứa bé vẫn còn nằm ở đây.


Chị Ly nghe vậy mơi sững người nhìn tôi:


– Vậy…tại sao mày lại nói…


Tôi nhìn chị mà chỉ biết nức nở nói nước mắt:


– Hôm nay em gặp mẹ Duy, chị có biết bà ấy nói gì không? Bà ấy bảo 1 là sẽ chu cấp tiền cho em, đến khi em sinh đứa bé thì sẽ phải để bà ấy nuôi. 2 là em phải vĩnh viễn quên đi chuyện Duy là bố đứa bé và cắt đứt tất cả liên lạc với anh ấy. Chị bảo em phải làm sao đây? Em yêu Duy, cũng yêu con mình, nhưng em không thể ích kỷ cướp anh ấy khỏi 1 người mẹ đang ốm đau, bệnh tật được. Em thật sự không còn cách nào khác, nói những lời như vậy em còn đau hơn rất nhiều, chị biết không?


Chị Ly nghe vậy cũng khóc theo mà vội vã gật đẩu ôm lấy tôi vào, bàn tay vỗ lên bờ vai đang run rẩy:


– Chị biết, chị hiểu. Được rồi, mày giỏi lắm, không cần phải khóc, khi nãy mạnh mẽ như thế nào thì hãy cứ như vậy, không ai trách mày cả.


2 chị em tôi cứ ôm nhau như vậy giữa 1 trời đen kịt không sao cũng không có nổi 1 ánh trăng, tiếng khóc đau xe lòng khiến nhưng người xung quanh cũng phải cảm thấy thương xót.
Có lẽ ngày hôm nay, mọi chuyện giữa tôi và Duy đã đến hồi kết thúc rồi.


Ngày hôm sau, tôi tỉnh dậy với đôi mắt đã sưng húp và thâm quầng bởi 1 đêm khóc ròng rã thương tâm.
Ở trong căn phòng nhỏ, nghe được những tiếng mưa rả rích ở phía ngoài kia, ông trời quả nhiên thật biết chiều lòng người, sau mỗi lần tôi đau lòng mà khóc ròng rã thì ngày mai lại sẽ đón được 1 cơn mưa, tuy khá buồn bởi tâm hồn ướt sũng nhưng tôi nghĩ nó sẽ cuốn trôi đi hết buồn phiền khi trời bắt đầu hửng nắng.


Tôi bước xuống giường, đi lại phía cửa mở nó ra, thứ ánh sáng không quá chói mắt từng chút len lỏi vào, bỗng chốc đôi mắt trở nên kinh ngạc nhìn bóng người đang đứng dưới mái hiên nhỏ cạnh đấy mà gọi tên:


– Kiệt!!!


Anh nghe vậy mới nhìn tôi khẽ cười 1 cái, tôi không biết anh đứng đây từ khi nào nhưng nét mặt in hằn sự mệt mỏi, vài giọt nước đọng lại trên mái tóc rơi xuống vương trên gương mặt khá bắt mắt.


– Hôm qua anh có vài lời nói lúc nóng giận cảm thấy không được hay nên muốn đến đây xin lỗi em. Nhưng có lẽ anh đến hơi sớm, em còn chưa dậy nên đành đứng ngoài này đợi.


Tôi nhìn anh, nghe anh nói cũng chỉ muốn ứa nước mắt. Trong khi tôi yêu 1 người khác đến hết lòng, lại có 1 người cũng vì tôi mà hết lòng như vậy nhưng tôi lại chẳng thể đặt anh vào cuộc sống của mình. Cái cảm giác nhận được thứ tình cảm lớn lao của người khác nhưng bản thân lại không thể đáp trả, nó khiến trái tim tôi nặng trĩu và tội lỗi.
Ấy vậy mà có một người lại khiến tôi tự thuyết phục mình phải từ bỏ, mà trên con đường ấy tôi đã trải qua biết bao nhiêu đau khổ giữa việc nên hay là không nên, rồi sau cùng kẻ đau lòng cũng chỉ là 1 mình tôi.
Cuộc đời này gặp 2 người đàn ông, 2 thứ tình yêu khác biệt. 1 loại tình yêu nặng về và 1 loại tình yêu sợ bị tổn thương.
Tôi đưa tay ra túm lấy áo anh mà kéo vào trong phòng:


– Trời mưa rồi, đứng lâu ở ngoài đấy sẽ bị cảm lạnh.


Kiệt nghe vậy nhìn tôi nói:


– Em không giận anh là được, cảm 1 chút cũng không sao, coi như là hình phạt vì hôm qua đã nặng lời với em.


Tôi nhìn anh khẽ thở dài 1 cái rồi đưa cho Kiệt 1 chiếc khăn khô:


– Lau đầu đi, không là cảm thật đấy.


Kiệt cầm lấy nó rồi nhìn tôi nói tiếp:


– Lát nữa em vẫn đi làm chứ?


– Phải đi chứ? Tại sao lại không? Dù có gặp phải chuyện gì thì mục tiêu của em vẫn là kiếm tiền.


– Vậy để anh đưa em đi.


Tôi nhìn anh 1 lúc rồi khẽ mỉm cười 1 cái mà gật đầu, Kiệt thấy vậy cũng mừng ra mặt.
Chị Ly có lẽ hôm qua vì dỗ dành tôi cả nên nên sáng chẳng thể dậy nổi, tôi sở soạn xong rồi khép cửa lại cùng Kiệt ra xe đi đến siêu thị.
Khi vừa mở cánh cửa bước xuống, tôi nhìn Kiệt chào anh 1 cái rồi xoay người đi vào thì 1 lực từ phía sau đẩy mạnh tôi ngã xuống đất.
1 cơn đau từ bụng kéo đến dữ dội, tôi co người lại ôm lấy bụng mình, còn chưa kịp hiểu chuyện gì đã nghe thấy tiếng nói giận dữ của con gái:


– Con khốn, hôm qua mày nói hay lắm vậy mà vẫn cố tình đến dụ dỗ chồng tao sao? Có phải mày bảo anh ấy huỷ đám cưới của chúng tao đúng không?


Nói rồi cô ta định lao vào đánh tôi thì Kiệt lúc này ở trên xe xuống chạy vội vào giữ lấy cô gái ấy mà quát:


– Cô làm cái gì thế? Có muốn tôi báo công an không?


Cô ta nghe vậy chỉ nhìn về phía tôi với đôi mắt căm hận:


– Báo đi, để tao cho công an bắt luôn con khốn nhà mày.


– Nếu cô còn dám gây sự nữa, tôi sẽ báo công an!


Kiệt vừa nói vừa lấy điện thoại ra thì tôi lúc này phần bụng trở nên đau quằn quại, cảm nhận được sự ướt át tự phía dưới, cả gương mặt vã mồ hôi mà trở nên xanh xao nhưng vẫn gắng gượng nói:


– Kiệt, em đau bụng quá!


Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ . Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK