Điều này gần như là sự bộc lộ trực diện về một cuộc đối đầu ngầm giữa hai bên, hơn nữa dường như còn có thiện chí.
Nhưng điều này vẫn không thể khiến Triệu Cửu yên tâm, bởi vì hắn hoàn toàn không biết Dương Nghi Trung là nhân vật như thế nào. Có trời mới biết một giây tiếp theo đối phương có “đánh hoàng đế ba quyền rồi bỏ đi” hay không? Có trời mới biết hắn có một đao giết mình, sau đó xách thủ cấp của mình chạy đến nương nhờ Đại Kim hay không?
Đây là một phản tặc hay là một trung thần, hắn họ Uông hay họ Tưởng, đến cùng là thuộc tính gì, Triệu Quan gia hoàn toàn mờ mịt?
Trên thực tế, thân là một người xuyên không, Triệu Cửu nhiều lần vấp phải trắc trở nhưng vẫn không ngừng tìm kiếm những “nhân vật lịch sử” mà mình biết. Không chỉ vì năng lực vượt trội của những người đó, mà trong nhiều trường hợp, bởi vì bản tính của những 'nhân vật lịch sử' này, biết sớm lập trường sẽ khiến Triệu Cửu ảo tưởng rằng mình đang nắm quyền kiểm soát... hắn sẽ cảm thấy an toàn!
Tuy nhiên, hắn biết Lý Cương, Tông Trạch, Nhạc Phi là ai, nhưng Dương Nghi Trung là ai, Triệu Cửu thật sự không biết.
"Bệ hạ không cần nghi kỵ."
Lúc sáng sớm, gió thu thổi qua từng đợt, sắc trời cũng càng lúc càng u ám, âm ỷ như có mưa thu, Dương Nghi Trung cũng buông tay cầm đao, tiến lên nửa bước, tiếp tục nói với Triệu Quan gia, trong lòng suy nghĩ đủ điều nhưng ngoài mặt lại không nói lời nào: “Thứ nhất, thiên hạ loạn ly, Bệ hạ lại là chính thống duy nhất của thiên hạ hiện nay, lòng người hướng về, dưới đại thế, không người nào ở đây có thể lay chuyển được vị trí của Bệ hạ. Thứ hai, chế độ Đại Tống, mọi việc đều do vua quyết định, không ai có thể lạm quyền... Trong đó, học sĩ có thể thông thạo cơ yếu văn tự, Hàn Lâm có thể theo hầu cấm cung, Ngự sử có thể lui làm Tể chấp, chư tướng ngự doanh đều lệ thuộc Bệ hạ, trên Đô thống chế, dưới sĩ tốt tầm thướng, một lời của Bệ hạ có thể quyết định đi hay ở... Ngay cả thần cũng do Bệ hạ trước đây muốn xây dựng lại Ban trực, đòi người từ chỗ Trương Thái úy (Trương Tuấn), trong cấm cung không có căn cơ, một câu nói của Bệ hạ sẽ có thể đưa thần trở về.”
Đứng trước trướng, Triệu Cửu cảm thấy kinh ngạc, dù bối rối đến đâu hắn cũng có thể nghe ra được ý của Dương Nghi Trung.
Trong hai câu này, câu đầu tiên nói cho Triệu Cửu hắn biết, không cần lo lắng an nguy cá nhân và hoàng vị, bởi vì ít nhất không ai có thể thay thế hắn trong việc kế thừa tổng thể khuôn khổ Đại Tống; câu sau đơn giản là chỉ ra Mệnh Môn của Khang, Hoàng, Uông, Vương và thậm chí là Dương Nghi Trung hắn!
Dùng học sĩ để nắm quyền!
Cụ thể dùng Hàn Lâm học sĩ để trấn áp Khang Lữ!
Dùng Ngự sử kiềm chế Tể chấp!
Về phần Dương Nghi Trung hắn và Vương Uyên kia, thực ra hoàn toàn không đáng để nhắc tới, bởi vì chế độ Đại Tống ở đây, Triệu Quan hắn tìm một trường hợp công khai, một câu nói sẽ có thể quyết định sự tiến lui của những võ nhân này.
Nói cách khác, Dương Nghi Trung đang trở mặt vô điều kiện!
"Tại sao lại nói với trẫm những điều này?" Nhìn trên dưới đội Xích Tâm đang bận rộn và phấn khởi cách đó không xa, Triệu Cửu hơi quay đầu nheo mắt: “Chỉ vì hôm qua trẫm miễn xá cho những người đó, ngủ ở đây một đêm, rồi lại đề bạt Lưu Yến, có khí anh hùng thời Hán, Đường gì?”
“Quan gia vốn dĩ là thiên tử!” Dương Nghi Trung hơi cúi đầu, không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh.
"Vậy tại sao hôm qua không nói gì?" Triệu Cửu phục hồi tinh thần lại, ép sát không thôi: “Hôm trước không nói gì.”
"Nếu Quan nha nhất quyến muốn truy đến tận cùng, thần chỉ có thể trả lời bốn chữ!" Dương Nghi Trung rốt cuộc ngẩng thẳng đầu trước mặt Triệu Cửu.
Hai người có chiều cao tương đương đối mặt nhau ở khoảng cách gần, đây là lần đầu tiên Triệu Cửu chú ý tới khuôn mặt trẻ tuổi ẩn dưới lớp áo giáp của người trước mặt, không phải hình ảnh một người giám sát đơn giản.
“Bốn chữ nào?” Trầm ngâm hồi lâu, Triệu Cửu mới hỏi ra.
“Quốc thù gia hận…” Sắc mặt Dương Nghi Trung vô cảm.
Triệu Cửu sửng sốt không nói nên lời, đương nhiên hắn biết những lời đó chính là lời hắn nói đêm qua từ góc độ thân thể Triệu Cấu, nhằm để bịt miệng Dương Nghi Trung.
Công bằng mà nói, những lời này vốn là chiếu lệ, nhưng không ngờ lại đánh trúng người này một đòn!
Hơn nữa, không phải Triệu Cửu không hiểu, sự trở mặt của đối phương nhất định có nguyên nhân sâu xa hơn - ví dụ như câu "Quan gia vốn chính là thiên tử" có thể mới là nguyên nhân cơ bản nhất, bởi vì những người này cho dù nghi ngờ đến đâu, cũng không dám phủ nhận thân thể này chính là Triệu Quan gia kia, mà thân là Quan gia, tự nhiên có quyền uy; với cả Dương Nghi Trung này, thân là một Chi hầu cấm cung, nhìn như có địa vị cao quý, nhưng lại là người có địa vị thấp nhất trong nhóm năm người kia, thậm chí mơ hồ giống như phụ kiện của Khang Lữ, gắng gượng chống trụ như vậy, kém xa tiền đồ của việc trở mặt cược một phen.
Nhưng dù thế nào đi nữa, Triệu Cửu lúc này chỉ tràn đầy tò mò và kinh ngạc trước bốn chữ quốc thù gia hận này.
“Ta nhớ có Ban trực từng nói, khanh xuất thân tướng môn…” Triệu Cửu hơi chắp tay đứng thẳng, nhưng rồi lại nghiêng đầu nhìn đi nơi khác: "Hẳn khanh cũng biết, sau khi rơi xuống giếng, có một số chuyện trẫm không còn nhớ quá rõ ràng."
"Thần đương nhiên biết."
Dương Nghi Trung đứng thẳng bất động, thẳng thắn đối mặt: "Trong Tĩnh Khang, cha thần, Dương tên húy Chấn, Tri Lân châu Kiến Ninh trại, chết dưới tay người Kim; tổ phụ thần, Dương tên húy Tông Mẫn, lúc đó là Tổng quản quân lộ Vĩnh Hưng, chết trong trận chiến người Kim... Thần khi đó mới hai mươi ba tuổi, cửa nát nhà tan, nhưng lại không thể tử tiết*, chỉ đành phải đi về phía đông đến Hà Gian, trên đường gặp được Trương Thái úy, cùng đến Tín Đức phủ, được Lương Thị chế (Lương Dương Tổ) thu nhận, sau đó đi đến phủ nguyên soái... Quốc thù gia hận, đối với thần mà nói, cũng là đau thấu xương!"
*Tử tiết: chết vì nghĩa.
“Tổ phụ khanh tên Dương Tông Mẫn?” Triệu Cửu sửng sốt quay đầu lại: "Tông tử bối."
"Đúng."
“Vậy giữa nhà khanh và Dương Nghiệp, Dương Vô Địch có quan hệ như thế nào?”
“Thời khai quốc, Huyền Tổ thần Dương tên húy Nghiệp đóng quân lâu dài ở đất Tấn, xác thực có danh tiếng, nhưng danh vô địch thì chưa từng nghe đến.” Dương Nghi Trung vẫn có sao nói vậy.
“Khanh là Dương môn đích truyền?” Triệu Cửu cuối cùng trợn mắt há hốc mồm: "Dương gia tướng chính trực?"
“Không thể nói là đích truyền gì, thân là tướng môn Đại Tống cũng không dám xưng là gia tướng gì.” Sắc mặt tựa như chưa từng thay đổi của Dương Nghi Trung cuối cùng trở nên u ám: “Có điều, gia môn thần tại Hà Đông trăm năm, sáu đời làm tướng, cho nên trong Tây quân tự nhiên cũng có chút danh tiếng. Tuy nhiên, sau Tĩnh Khang, gia tộc ly tán, bên cạnh chỉ có bốn huynh đệ sống sót, những người còn lại đều không biết đi đâu. Mà hành tại ở đây, thần có lẽ là người thành niên làm quan duy nhất, sự việc cho tới nay, cái gọi là Dương gia tướng sợ rằng cũng chỉ còn lại một mình thần mà thôi."
Vậy xem ra Dương Khang chưa chắc là cháu trai ruột của ông, mà cũng chưa hẳn là cháu trai của ông... Triệu Cửu ngơ ngác lại nghĩ tới chuyện hoang đường này.
Tuy nhiên, khi một giọt nước mưa mùa thu rơi xuống, hắn nhanh chóng phản ứng lại, sau đó chủ động tiến lên một bước: "Dương khanh tên tự là gì?"