• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Người Tương Châu, tỉnh Hà Bắc, họ Nhạc, tên Phi, hiệu Bằng Cử, ban đầu dưới trướng của Lưu Phó thống chế của phủ Nguyên soái, sau đó được phong làm Võ dực lang, nổi tiếng võ nghệ… trước đây từng cùng một vị thần ở phủ Nguyên soái uống rượu, hẳn là người Quan gia nói.”

“Hắn đang ở đâu?”

“Hơn hai tháng trước, Quan gia đăng cơ ở Nam Kinh (Thương Khâu), Lý tướng công lúc đó nắm quyền… cũng chính là Lý Cương, Lý Bá Kỷ.” Dương Nghi Trung chủ động giải thích, nghiễm nhiên biết rõ chuyện Quan gia 'mất trí nhớ' sau khi rơi vào giếng, biết nên nói thế nào: "Lý tướng công chuẩn bị để Quan gia tuần du Nam Dương, còn Hoàng tướng công và Uông xu tướng chuẩn bị để Quan gia tuần du Dương Châu, nhất thời tranh luận một thời gian, Nhạc Bằng Cử nghe xong liền vi phạm chế độ, dâng thư lên Quan gia, muốn Quan gia kháng Kim, đồng thời vạch tội ba vị Tể chấp hại nước, kết quả trực tiếp bị bãi miễn mọi quân chức, đuổi ra khỏi quân đội!”

“Nhạc Phi vạch tội Lý Cương hại nước?” Mặc dù Triệu Cửu đã sớm có chuẩn bị cho một số chuyện vớ vẩn của những năm này, nhưng cũng không khỏi trợn mắt há hốc mồm: “Vì điều này bị đuổi đi?”

"Phải!"

“Không phải cả hai đều là những người kháng Kim sao?” Triệu Cửu càng cảm thấy hoang đường, Nhạc Phi lại bị bãi miễn vì vạch tội Lý Cương: "Lý Cương càng là lá cờ kháng Kim của thiên hạ!"

“Đây chính là chỗ có tội của Nhạc Phi.” Giọng nói của Dương Nghi Trung vẫn điềm tĩnh: “Hắn thân là Võ dực lang, chức quan cực nhỏ, lại là võ thần, không biết gì về đại cục triều đình và tình hình tiền tuyến, nhưng lại dâng thư nói quốc sách, đến mức ngay cả người vạch tội cũng vạch sai, làm sao có thể không bị hoạch tội? Lúc đó người chủ chánh vẫn là Lý tướng, không biết nói thế nào liền bị tâm phúc của Lý tướng trục xuất."

"Không nói đến những điều này," Triệu Cửu trầm lặng hồi lâu trong tiếng gió: "Khanh có biết Nhạc Phi hiện tại đang ở đâu không?"

"Không rõ đi về đâu, nhưng hắn là người Tương Châu, Hà Bắc, vì sự hỗn loạn ở quê nhà, ý chí kháng Kim rất kiên định, lần này rời khỏi quân đội đoán chừng sẽ quay trở về Hà Bắc tham gia nghĩa quân tiếp tục kháng Kim?" Dương Nghi Trung cố gắng trả lời lại: “Nhưng Hà Bắc phần lớn đã rơi vào tay giặc, binh hoang mã loạn, muốn tìm được hắn khó tránh khỏi sẽ rất khó khăn.”

Triệu Cửu hoàn toàn bất đắc dĩ, nhưng vẫn có chút không cam lòng: "Dương khanh có nhớ trong tấu chương của hắn đã nói những gì không?"

“Không gì khác hơn là khuyên bệ hạ đích thân dẫn lục quân băng sông bắc phạt, đến Tương Châu kháng Kim, đừng đi về phía nam…”

Triệu Cửu nhất thời hoảng hốt... Mặc dù hắn cũng biết quân chủ lực Tống mất sạch, đất Hà Bắc bằng phẳng, nhưng quân chủ lực của quân Kim lúc này lại đang ở Hà Bắc, trong đó có người Nữ Chân, người Khiết Đan, kỵ binh của người Hán đất Liêu không dưới mười vạn, như vậy là muốn hắn dẫn vạn người đến Hà Bắc tặng sao?

Hơn nữa hắn lấy đâu ra lục quân?

Chưa kể, những người của đội Xích Tâm trước đó còn nói một chuyện, Triệu Cấu khi chưa đăng cơ vẫn còn là Nguyên soái ở Hà Bắc cũng không phải chưa từng đánh qua, hơn nữa còn để Tông Trạch đi đánh, nhưng kết quả vẫn là thất bại thảm hại.

Nhạc Phi này...

“Nhạc Phi năm nay bao nhiêu tuổi?” Tâm tình Triệu Cửu càng trở nên tệ hơn.

“Hai mươi bốn, kém thần một tuổi.” Dương Nghi Trung nhẹ nhàng nói.

Triệu Cửu đã sớm đoán được, nhưng lúc này vẫn không khỏi thở dài. Hắn thật sự muốn mở lời hỏi một chút nơi hoang vu rộng lớn này, tâm phúc của Quan gia như hắn rốt cuộc ở đâu?

Theo sau một tiếng thở dài trong trướng, Triệu Quan gia đến cùng không hỏi ra. Ngược lại vị Chi hầu ngoài trướng không nhịn được thấp giọng hỏi tới: “Tại sao Quan gia nhất định phải tìm người này?”

"Ta thật sự muốn ở lại Trung Nguyên kháng Kim." Triệu Cửu gần như bất lực đáp lại: “Mấy ngày trước nghe có người trong Ban trực nói hắn là một nhân tài võ nghệ tuyệt luân, lại là người Hà Bắc, ý chí kháng Kim kiên định, thiết nghĩ có lẽ có thể dùng được."

"Không nói đến người này, nói đến lần đi Dương Châu này, không phải là Quan gia sau khi cân nhắc rất lâu mới đưa ra quyết định sao?" Dương Nghi Trung hiếm khi truy hỏi đến cùng: "Tại sao lại muốn ở lại Trung Nguyên?"

"Ha..."

Triệu Cửu cười khẩy, không trả lời.

Thực ra vẫn là vấn đề kia, nói thật cũng vô ích... Đối với phe đầu hàng ở đây mà nói, ngươi nói với bọn họ rằng cho dù đi Dương Châu hay thậm chí đi Giang Nam, người Kim đều sẽ không tha cho bọn họ, bọn họ sẽ chỉ cảm thấy hoang đường.

Ngẫm nghĩ sẽ biết, nếu không phải ảo tưởng an phận thì lấy đâu ra phe đầu hàng, hay nói một cách dễ nghe hơn thì lấy đâu ra phe chủ hòa chứ?

“Tại sao Quan gia lại cười?”

Tối nay, số lần Dương Nghi Trung chủ động nói chuyện, dường như còn nhiều hơn so với tổng cộng mấy ngày trước hắn đối mặt với Triệu Quan gia.

"Triệu Cửu ta kháng Kim, lẽ nào không phải là chuyện đương nhiên sao?" Triệu Cửu không biết làm thế nào, ngồi trên chiếc giường nhỏ chỉ đành tùy tiện nói qua loa chiếu lệ: "Bốn chữ quốc thù gia hận, Dương xá nhân lẽ nào không hiểu sao? Tại sao các khanh luôn cho rằng ta phải sống tạm an phận chứ?"

Gió thu không ngừng rít gào, màn đêm dày đặc, mãi cho đến phía đông bình nguyên Hoàng Hoài dần dần chuyển sang màu trắng, trong ngoài trướng đều không có âm thanh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK