• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sáng sớm hôm sau, tuy trời đã sáng nhưng cơn gió thu từ đêm hôm trước lại mang tới một luồng không khí lành lạnh, sau đó tạo nên cảnh tượng trời âm u như muốn đổ mưa.

Lúc này, Triệu Quan gia chịu đủ đả kích của chúng ta bước ra khỏi trướng với quầng thâm mắt sau một đêm chán nản và mất ngủ.

Nhưng đối lập, Dương Nghi Trung cao lớn uy nghiêm lại dường như luôn không biết mệt mỏi, chỉ thấy hắn mặc đầy đủ áo giáp, vịn đao ngồi xổm ở ngoài trướng, hai mắt sáng ngời, thấy Triệu Cửu ra khỏi trướng thì lập tức đứng dậy, sau đó lại cúi đầu:

"Quan gia! Bẩm Quan gia được biết, Thông Trực lang Lưu Yến tuy được đặc xá, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy bất an, chỉ là Quan gia nghỉ ngơi sớm, cũng không dám quấy rầy, nên bề tôi vẫn luôn để hắn đợi ở lều khác... Quan gia có muốn gặp mặt không?"

“Không phải bảo hắn thả người coi như xong rồi sao?”

Dương Nghi Trung cúi đầu không trả lời.

"Bỏ đi, gặp mặt một lần vậy." Triệu Cửu ngáp dài bất đắc dĩ lên tiếng trả trời. Mặc dù không thể cảm thông, nhưng hắn cũng có thể hiểu được nỗi sợ hãi của Lưu Yến, mà lúc này hắn cũng thực sự cần phải lôi kéo được một thủ lĩnh như vậy.

Phải biết rằng, chưa ăn qua thịt chó cũng thấy qua chó chạy, xem nhiều phim truyền hình và tiểu thuyết như vậy, Triệu Cửu vẫn có chút chừng mực. Hắn rất rõ ràng, trong thời loạn thế, thân là một Quan gia trên đường chạy nạn, thực sự có thể lấy mạng hắn tuyệt đối không thể nào là Tể tướng hay nội thị, những người đó nhiều nhất sẽ gài bẫy khiến hắn không thể làm chuyện, mà người đe dọa hắn nhiều nhất chính là những người như Lưu Yến và Dương Nghi Trung, trong tay trực tiếp điều khiển mấy chục, mấy trăm binh sĩ.

Lưu Yến năm nay khoảng ba mươi tuổi, nhìn giống một quan văn hơn là một võ tướng. Trên thực tế, nghe nói hắn từng thi đỗ Tiến sĩ ở nước Liêu, mà Thông Trực lang dường như cũng là cấp quan văn, hình như vinh hiển hơn Võ dực lang Nhạc Phi nhiều!

Hửm, tại sao phải nói dường như và hình như chứ?

Nguyên nhân do Triệu Cửu thật sự không hiểu, phải biết rằng, theo quy củ của Đại Tống triều, quan là quan, chức là chức, phân công chính thức là phân công, hơn nữa quan lại phân ra quan Ký, Lộc, chính quan, cấp quan, hơn nữa còn phân loại, quan văn là quan văn, quan võ là quan võ... Dù sao thì, một sinh viên đại học hai mươi mốt tuổi có chỉ số IQ bình thường như hắn, không thể hiểu được những lề lối này trong vài ngày.

Ngay cả Dương Nghi Trung ngày ngày đi theo mình Chi hầu gì gì đó, Triệu Cửu cũng mù tịt, bởi vì bên người hắn còn có những Chi hầu khác, nhưng đều là những hoạn quan chuyên giúp hắn tìm y phục.

Đương nhiên, nói ngàn vạn lời, giống như Dương Nghi Trung sở dĩ khiến Triệu Cửu kiêng kỵ chính là cái người tướng mạo uy nghiêm, thân hình cao lớn luôn mặc áo giáp, xách đao như giám sát mình này, chức vụ thực dụng nhất của Lưu Yến lúc này vẫn là thủ lĩnh của tám trăm người đội Xích Tâm, mọi thứ khác đều là hư vô.

Hơn nữa lại thêm, thế cục hiện tại, Đại Tống đều sắp diệt vong, ai còn quan tâm đến việc này? Trước thời kỳ Tĩnh Khang, đã có người đã công khai đề nghị thành lập phiên trấn ở Hà Bắc. Về phần những quan chế lộn xộn kia, đừng để Triệu Cửu nắm được cơ hội đoạt quyền, nếu không nhất định sẽ một đao trảm, thay thế bằng món đồ một là một, hai là hai.

"Lưu khanh tên tự của khanh là gì?" Suy nghĩ một hồi, tâm tình không tốt cộng thêm sợ lộ tẩy, Triệu Cửu quyết định giải quyết dứt khoát.

“Thần tên Bình Phủ.” Lưu Yến xấu hổ không dám ngẩng đầu lên.

"Bình Phủ, ta biết khanh lòng khó an, như vậy là được rồi, khanh đi thu xếp đi." Đứng trước trướng, Triệu Cửu nghiêm nghị nói: “Từ hôm nay trở đi, đội Xích Tâm phân ra năm mươi kỵ binh theo hầu ngự tiền, đãi ngộ như chư Ban trực khác… Dù sao chư Ban trực dường như đều được gầy dựng lại, coi như một Ban trực mới vậy! Điều này nêu lên trẫm chưa từng nghi ngờ ý của khanh và đội Xích Tâm. Mà Bình Phủ khanh cũng vất vả hơn, ngự tiền và nơi này đều phải trông coi tốt cả hai bên... Sắc trời u ám, nhanh đi nhóm bếp đi, đừng làm trễ nãi bữa tối của mọi người."

Lời này vừa được nói ra, chưa kể Lưu Yến và mấy quan quân của đội Xích Tâm đi theo sau hắn đều vui mừng khôn xiết, ngay cả Dương Nghi Trung cũng giật mình tại chỗ, trong lòng sôi trào.

Mà sau một lúc, Lưu Bình Phủ đương nhiên đi bận việc không thôi, nhưng Dương Nghi Trung đêm này trở nên nhiều lời lại nhất thời vịn đao cảm khái không ngừng:

"Hành vi của Quan gia đêm nay, quả thực là có khí anh hùng của thời Hán, Đường!"

Triệu Cửu vốn mệt mỏi, sau khi trấn an Lưu Yến và đội Xích Tâm, do thời tiết vùng hoang dã u ám và nhiệt độ hơi thấp, ít nhiều lấy lại được chút tinh thần. Không ngờ, lúc này đột nhiên nghe thấy cái gọi là khí anh hùng ba chữ, hắn lại cảm thấy răng đều đau nhức lung lay... Đây tính là khí thế anh hùng gì hả? Nếu hắn thực sự có khí phách anh hùng của thời Hán, Đường, ngay mới đầu đã trực tiếp lệnh cho Lưu Yến giết Dương Nghi Trung tại đây, sau đó dẫn tám trăm kỵ binh đến cung Minh Đạo tận diệt Khang, Hoàng, Uông, Vương gì đó rồi.

Còn phải cần ở đây nghe ông nói khí anh hùng gì sao? Đã niên đại nào rồi, có muốn bị sốc một phen không?

Tất nhiên, Dương Nghi Trung cao to tốt mã, võ trang đầy đủ, trông không dễ chọc. Hơn nữa, nghe nói hắn xuất thân tướng môn, cũng có uy vọng trong Ban trực ngự tiền, một sinh viên đại học xuyên không đến chưa lâu như Triệu Cửu, chẳng qua chỉ giết gà dọa khỉ, thật đúng là không dám quyết tâm động đao với loại người này... Nếu trong vòng năm bước, người có thể là địch quốc thì làm thế nào?

Nghĩ đến đây, hắn chỉ có thể lắc đầu không nói gì - Đêm qua hắn lại suy nghĩ lung tung cả đêm, muốn kháng Kim thì trước tiên phải có lực lượng; muốn có lực lượng thì phải khống chế hữu hiệu nửa giang sơn còn lại và thành lập đại ban của riêng mình; mà muốn xây dựng đại ban của riêng mình, trước tiên phải phá bỏ sự cô lập của Khang, Dương, Hoàng, Uông, Vương để nắm giữ triều chính và nhân sự; nhưng muốn đột phá sự cô lập của năm người này, trước hết lại phải lôi kéo tiểu ban của riêng mình.

Lần gặp mặt hôm nay, có thể lôi kéo được Lưu Yến trước Dương Nghi Trung cũng coi như trong họa có phúc.

"Quan gia rộng lượng với Lưu Bình Phủ như vậy, là nhìn trúng kỵ binh của hắn?" Thấy Triệu Cửu không có phản ứng gì, nhân lúc xung quanh hỗn loạn, không ai để ý, Dương Nghi Trung đứng thẳng dậy lên tiếng hỏi dò lần nữa: “Vả lại binh mã Liêu Đông không dính dáng đến các nơi?”

Triệu Cửu cuối cùng cũng tập trung vào Dương Nghi Trung, hay nói cách khác, cuối cùng hắn cũng nhận ra sự khác thường của cận vệ theo bên mình, chỉ là hắn vẫn không hiểu nguyên nhân.

Là nhìn ra bản thân cố ý cài người để phân chia quyền hành trong cấm cung, nên cảnh cáo?

Theo lý là như vậy, nhưng hiển nhiên, sự khác thường của đối phương bắt đầu từ đêm qua, điều này càng khiến người ta tò mò hơn.

"Dương khanh có ý gì?" Bất kể thế nào, Triệu Cửu cũng trở nên có chút cảnh giác.

"Thần chỉ muốn nhắc nhở Bệ hạ." Trước cửa trướng, Dương Nghi Trung vịn đao hơi nghiêng người: “Bệ hạ là thiên tử, không cần phải đề phòng quan thần của mình như vậy.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK