• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sự xuất hiện của Dương Nghi Trung khiến cho Triệu Cửu trẻ tuổi sinh lòng cảnh giác mãnh liệt. Loại cảm giác luôn bị người khác giám sát này quá tệ!

Mà đêm đó, Triệu Quan gia cũng nổi giận như một con mèo xù lông. Sau khi hạ lệnh đem bánh kem Phan phi tự tay làm... thực ra cũng chỉ là một món điểm tâm có váng sữa... phân phát cho sĩ tốt của đội Xích Tâm, hắn dứt khoát nằng nặc ngủ lại trong doanh trướng của đội Xích Tâm!

Vì chuyện này, Khang Lữ năm lần bảy lượt phái người tới mời, đều bị đuổi về, Dương Nghi Trung và doanh tướng Lưu Yến của đội Xích Tâm cũng đến sớm lại không dám lên tiếng cùng quỳ xuống đất khuyên nhủ trong khổ sở, nhưng cũng không thể lay chuyển được quyết tâm của Triệu Quan gia.

Cuối cùng, không còn cách nào khác, trên dưới cũng đành phải để Quan gia đi.

Tuy nhiên, đêm hôm đó, gió thu thổi mạnh, ngủ đến nửa đêm, Triệu Cửu lại đột nhiên nghe thấy bên ngoài trướng có tiếng huyên náo, rồi có ánh lửa lập lòe, chiếu rọi doanh trướng, cũng không khỏi ngạc nhiên ngồi dậy.

"Xảy ra chuyện gì rồi?"

Triệu Cửu vừa định ra ngoài, lại phát hiện thấy có bóng người quen thuộc đang được đống lửa bên ngoài trướng chiếu trên quân trướng, thì nằm ngồi trở lại trên chiếc gường nhỏ.

"Triệu Quan gia, có một vài tên trộm trong đội Xích Tâm có thể đã hiểu lầm lời nói trước đó của Quan gia dựa trên những tin đồn thất thiệt, nghĩ rằng đại quân người Kim sắp đến, liền muốn mưu nghịch phản loạn, bắt ép Quan gia đi góp sức cho người Kim..." Dương Nghi Trung khẽ giọng nói cách lều vải.

"..."

"Có điều Quan gia chớ lo âu, đại bộ phận người vẫn tâm niệm ân đức của Quan gia, Lưu Yến cũng rất được quân tâm của đội Xích Tâm, chẳng qua là dăm ba tên nghịch tặc, vả lại vừa móc nối đã bị người cùng trướng đồng lòng bắt trói."

"Ta không lo lắng!" Triệu Cửu nằm trên chiếc giường nhỏ tâm tình bực bội, chỉ có thể thở dài một tiếng: "Ta chỉ là không biết tiền đồ nằm ở đâu thôi!"

"Nếu Quan gia thực sự không muốn đến Dương Châu, không ngại thương nghị với các Tể chấp một phen." Một lúc sau, Dương Nghi Trung mới miễn cưỡng đáp lời.

Nhưng điều đáp lại vị Dương xá nhân này là sự im lặng.

Kể ra, Triệu Cửu thực sự không hề sợ hãi hay lo lắng, cũng không cảm thấy tức giận vì trong đội Xích Tâm lúc chạng vạng tối vẫn còn trung trinh như vậy bỗng lòi ra mấy tên phản tặc... Điều này không có nghĩa là nội tâm hắn mạnh mẽ đến mức nào, đầu óc cơ trí đến mức nào, lòng dạ rộng lượng đến mức nào, nói trắng ra, hắn vẫn chưa có cảm giác thay thế mạnh mẽ đối với cơ thể này và thế cục hiện tại, từ trước đến sau hắn vẫn cảm thấy mình lạc lõng.

Mà nguyên nhân dẫn đến sự lạc lõng này, ngoài việc thiếu thời gian lắng đọng cần thiết, phần lớn là do hắn không biết có thể làm được gì.

Theo lý mà nói, một người xuyên không đến thời đại này, chắc chắn là phải kháng Kim, điều này từ góc độ đại nghĩa và đạo đức dân tộc mà nói là như vậy, nói từ quan điểm ích kỷ cũng là như vậy... Suy cho cùng, người nào muốn rơi vào thanh danh như Triệu Cấu trong một thời không gốc gác khác chứ? Một cách thức hèn mọn bỉ ổi nhất, hoặc là nói vô trách nhiệm nhất là ca hát nhảy múa ở Lâm An đồng thời ủng hộ Nhạc Phi tiến thẳng đến Hoàng Long?

Từ góc độ lý trí mà nói, cũng phải kháng Kim. Bởi vì Triệu Cửu không có kiến thức lịch sử mấy cũng đã trải qua chín năm giáo dục bắt buộc cơ bản, ít nhất hắn biết chịu mềm yếu trước một dân tộc man rợ như người Kim căn bản không thể thực hiện được. Người nước Kim chỉ cần cảm thấy có cơ hội và thực lực, nhất định sẽ chủ động tới đánh ngươi!

Ngươi càng khuất phục, chúng càng muốn ức hiếp!

Ngay cả Triệu Cấu trong lịch sử có thể nghị hòa thành công, lẽ nào không phải do Nhạc Phi và Hàn Thế Trung đã chiến đấu ở tiền tuyến hay sao?

Thậm chí từ góc độ thần thần quái quái mà nói, cũng nên kháng Kim!

Nghĩ đến việc Triệu Cửu hắn xuyên không trong miếu Đạo Tổ, nếu thực sự có thần tiên yêu quái, Đạo Tổ lão nhân gia ngài đưa hắn đến đây cũng không thể nào là để hắn dẫn dắt Đại Tống đầu hàng người Kim, hoàn thành dung hợp dân tộc sớm đấy chứ?

Thế mới nói, Triệu Cửu đã sớm nghĩ rất thấu đáo, tới nơi này không thể trở về, thì nhất định phải kháng Kim! Đây là nhiệm vụ chính của bản thân người xuyên không, hắn không thể trốn tránh được!

Mà trong lịch sử, chiến tranh Tống Kim trên thực tế cũng là mâu thuẫn quan trọng nhất trong cả Trung Quốc trong nhiều thập kỷ tới.

Tuy nhiên, lúc này mà nói, hắn thực sự cũng không biết phải kháng Kim thế nào?

Cần biết, thân là Triệu Quan gia, mấy ngày nay Triệu Cửu cũng không hề nhàn rỗi, cho dù có một người cố tình cô lập và lừa gạt hắn, nhưng trước tình cảnh và thế cục hỗn loạn trước mắt, hắn ít nhiều cũng biết được một số tin tức từ những phương hướng người khác (chủ yếu là Ban trực tầng lớp dưới cùng)... Thí dụ như quân đội Đại Tống bắt đầu từ ý đồ đoạt lại mười sáu châu Yến Vân khi trước, về cơ bản không có bất kỳ thắng lợi quân sự nào, mà quân đội cũng là một đi không trở lại!

Tống Kim hợp lực chinh phạt Liêu, Đồng Quán phái đi hai mươi vạn quân dã chiến tinh nhuệ nhất đến U Yến!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK