Cuộc xâm lược phía nam đầu tiên của quân Kim đã mở ra nửa đầu của nỗi sỉ nhục Tĩnh Khang, Lương Thế Thành gửi mười mấy vạn người đến Hà Bắc trước! Tiếp đó tại cửa thành Thái Nguyên và thành Biện Lương, người có tài đức ở trung khu Đại Tống và các danh tướng của Tây quân, đương nhiên quan trọng nhất là bản thân hai vị thánh Huy Tông và Khâm Tông, cùng phái thêm hai trăm vạn người nữa!
Đến lúc khó khăn lắm mới dựa vào sự nỗ lực của đội quân Cần Vương các lộ và phe chủ chiến trong nội thành vượt qua phen này, kết quả hai vị thánh lại tự hủy Trường Thành, tự mình giải tán quân đội, để khi quân Kim bất ngờ xâm lược phía nam lần hai, tức là vừa qua đi dẫn đến Bắc Tống vong quốc, dưới thành Đông Kinh trên thực tế đã không còn binh lính có thể chiến đấu!
Nói cũng nực cười, tai họa nhũng binh của triều Đại Tống suốt hàng trăm năm, Vương An Thạch dốc hết tâm huyết cũng không thể giải quyết, vậy mà lại được người Khiết Đan và người Nữ Chân liên thủ giải quyết chỉ trong vài năm ngắn ngủn!
Tất nhiên, đất nước cũng vong theo, tài chính cũng phá sản theo... Chính sách mạnh thân yếu cành hàng trăm năm đã khiến tinh hoa của đất nước tập trung tại một nội thành Đông Kinh bé nhỏ, cho nên một khi thất thủ, cả quân đội, tài chính, quai lại, nghệ nhân, dự trữ chiến lược của cả nước, một triều trống không!
Đây cũng là nguyên do tại sao nói thân thể này rõ ràng là thân tử của Tống Huy Tông, hơn nữa còn đăng cơ ở Nam Kinh (Thương Khâu), nhưng lại gọi là chính quyền mới.
Vậy thì quay trở lại hiện tại, đội quân chuyên nghiệp xây dựng chế độ quy mô lớn duy nhất của cả triều Đại Tống hiện nay đang ở Quan Trung và Tây Bắc, tức cái gọi là tàn dư của Tây quân, nhưng đường đi đã bị Thường Thắng tướng quân Hoàn Nhan Lâu Thất chặn tuyệt; mà Đông Nam, Kinh Tương và Ba Thục, những nơi có thể thu thập tiền của, cũng cần thời gian vận chuyển và trù tính.
Lúc này hành quân tới đây, kể cả quân đội được phái ra tiêu trừ thổ phỉ, tổng cộng chỉ có hơn một vạn binh lính, phần lớn còn là dân binh tạm thời tuyển mộ; mảnh đất Trung Nguyên, khắp nơi đều là loạn quân, phản quân tạo phản, xưng đế cũng có mấy tên; tài chính về cơ bản cũng được duy trì tạm thời dựa vào việc vơ vét các cung điện của Đạo giáo hoàng gia các nơi... Nhưng lại không hề biết rằng khi nào Kim Ngột Thuật sẽ dẫn mười vạn đại quân của hắn tới lùng sục núi non!
Tất nhiên, những mối nguy này đến cùng vẫn chưa vọt đến trước mặt, điều mà Triệu Cửu cảm thấy không thể chịu nổi nhất vẫn là áp lực sinh tồn không tìm được ai để giao tiếp.
Khang Lữ và Dương Nghi Trung thì không cần phải nói, đề phòng hắn căn bản giống như đề phòng kẻ trộm; hai Tể chấp Hoàng Tiềm Thiện và Uông Bá Ngạn hai phủ Đông Tây chỉ mới gặp qua hai lần, nhưng đều thúc giục nam hướng sau khi thấy cơ thể hắn không việc gì... Trên thực tế, không cần phải nói hai người này, Triệu Cửu không có chút ảo tưởng nào đối với các quan văn của Chính phủ lâm thời của cả Đại Tống hiện đang ở đây! Trong mắt hắn, đám người này chẳng qua là sự khác biệt giữa áo bào tím, áo bào đỏ và áo bào xanh!
Suy cho cùng, chỉ cần quan văn Đại Tống còn có ích, thì chưa đến mức gây ra biến cố Tĩnh Khang?
Thêm nữa, hiện tại đang trên đường chạy trốn về phía nam, một ít quan văn của phe chủ chiến đã bị trục xuất từ lâu... Lý Cương có tên trong sử sách đã bị cách chức, lúc này không biết đang ở đâu; Tông Trạch bị đẩy đến Đông Kinh, căn bản không thể rời đi; thậm chí theo như hắn biết, phe chủ chiến đồng dạng cũng được ghi trong sử sách, tức là đám người Thái học Trần Đông, trước đó mới vừa bị chủ nhân của thân thể này trảm ở Nam Kinh (Thương Khâu)!
Trong tình huống này,
Ngươi bảo hắn giao tiếp với người khác thế nào? Giao tiếp với ai? Giao tiếp xong sẽ có người tin hắn sao? Mà điều làm người ta bất lực nhất là hắn lại không thể phản bác… Bởi vì hắn thực sự cũng không biết nên kháng Kim thế nào, lấy gì để kháng Kim?
Lẽ nào thực sự phải chạy trốn đến Lâm An trước, rồi mới thong thả ý đồ sau sao? Nhưng hắn không cam lòng!
Chỉ có thể nói rằng, đáng đời những sĩ tốt đội Xích Tâm xuất thân đất Liêu này lầm tưởng đại binh quân Kim đến sau cùng mới nổi lòng không trung thực!
"Quan gia!"
Tiếng ồn ào ngoài trướng đã dần dần nhỏ đi, dưới tiếng gió gào thét, Dương Nghi Trung lại lên tiếng: “Thông Trực lang Lưu Yến đang ở trước trướng thỉnh tội…”
"Không liên quan đến hắn, mấy người đó cũng đặc xá thả về đi!" Triệu Cửu thản nhiên đáp lời cách lều vải: "Vốn là người Liêu, muốn đi đâu thì cứ để bọn họ đi đó, ta sẽ không đặc xá và trấn an trước mặt."
“Rõ!” Dương Nghi Trung im lặng một lúc mới lên tiếng trả lời.
Sau một phen động tĩnh, bóng dáng tướng quân cao to lại một lần nữa được ánh lửa ngoài trướng phản chiếu lên lều vải, nhưng vẫn vịn đao thẳng giáp, ngồi ngay ngắn bất động.
Quân thần hai người im lặng hồi lâu cách màn trướng da trâu, Dương Nghi Trung lại đột nhiên chủ động mở miệng: “Trước đó hình như Quan gia đang tìm Nhạc Phi, Nhạc Bằng Cử?”
"Khanh biết hắn?" Triệu Cửu khẽ cau mày, cũng không thèm để chuyện ý đối phương vẫn luôn giám sát mình.