• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tất nhiên, Triệu Cửu cũng không phải là nhân vật đình đám trong lịch sử.

Hoàn toàn ngược lại, kiến thức lịch sử của hắn phần lớn đều đến từ chương trình giáo dục bắt buộc chín năm và một số sách khoa học phổ thông cơ bản, nhiều nhất thêm một số văn học mạng đào sâu như Tần Sử, Hán Khuyết và game nông cạn như Total War, cho nên không hề biết những thứ cổ quái này.

Duy chỉ có đạo lý trong thiên hạ là tương thông, mà Triệu Cửu lại là người có tình cảnh và nhu cầu riêng.

Nghĩ đến đây, Triệu Cửu bắt đầu tính toán trong đầu, nghĩ cách lôi kéo đội quân này về, tiện bề ngủ ngon giấc.

Nào ngờ ngay khi Triệu Quan gia đang dần có trù tính trong lòng, mấy vị lão thiết của Doanh Khẩu đối đáp qua lại, sau đó dần dần cởi mở, càng nói càng thuận lời, càng nói càng chi tiết, lượng thông tin cũng càng ngày càng nhiều, trong đó thậm chí còn nhắc đến tên của một người khiến Triệu Cửu đặc biệt quan tâm, đồng thời khiến hắn nhớ tới một người khác!

“Ngày đó ở Đông Kinh, chúng bề tôi đi theo Lưu Doanh Đầu dưới trướng Lưu Thái úy, nhưng không ngờ tính nết chân dài của Lưu Thái úy bao nhiêu năm không đổi, từ sông Cao Lương đến Đông Kinh, vẫn là vừa chiến đã bỏ chạy! Chúng bề tôi chỉ là một doanh đầu, thực sự không còn cách nào khác, chỉ đành bị hơn vạn binh Quan Tây của ngài ấy bao bọc lấy chạy ra ngoài, còn chưa đặt chân, thì nghe nói Lưu Thái úy chạy đằng trước quá nhanh, kết quả đối mặt với người Kim ở chùa Quy Nhi, trực tiếp bị người giết, sau đó hơn vạn Tây binh bại mất trong hồ đồ hỗn độn..."

“Lúc đó không ít đạo tặc đều nhân cơ hội bỏ chạy, chỉ có chúng bề tôi không chạy, nhưng ba ngàn binh sĩ cũng chỉ còn lại một ngàn, bèn hỏi Lưu Doanh Đầu đi về đâu? Lưu Doanh Đầu nói, Đông Kinh không thể đi, nhưng chúng bề tôi đều nhận ân đức của Đại Tống, không thể không báo, đúng lúc Quan gia ngài làm Đại Nguyên soái binh mã ở Hà Bắc, cho nên đi tìm ngài.”

"Kết quả vừa qua sông thì gặp được Tông Phó Nguyên soái thụ ý chỉ của Quan gia, phải đi cứu Nhị Thánh, cho nên chúng bề tôi lại theo Tông Phó Nguyên soái cùng đi cứu Nhị Thánh..."

"Tông Phó Nguyên soái đó quả thực là một hảo hán, tuổi tác lớn vậy rồi, còn xuất thân Tiến sĩ, nhưng lại giống như Lưu Doanh Đầu của chúng bề tôi, nửa chút chua chát đều không. Mấy năm đi theo ngài ấy là khoảng thời gian êm đềm nhất mà chúng bề tôi trải qua, tiếc là không biết đánh trận... hơn vạn tinh binh Quan gia ngài trăm cay nghìn đắng góp được, tiến lên lại là toàn quân bị diệt. Không còn đường nào, chúng bề tôi thề chết bảo vệ Tông Phó Nguyên soái trốn thoát, nhưng lúc này Hà Bắc căn bản không còn binh, Quan gia cũng từ Sơn Đông đi vòng đến Nam Kinh (Thương Khâu), chúng bề tôi đếm lại cũng chỉ còn tám trăm người, nên đành phải đi theo Tông Phó Nguyên soái đến vượt sông đến Nam Kinh, lúc này mới theo kịp Quan gia…”

"Chư vị lão... lão ca thật sự vất vả!" Sắc trời hoàn toàn tối sầm, Triệu Quan gia lấy lại tinh thần, cảm khái.

"Không dám xưng ca trước mặt Quan gia!" Mấy lão thiết của Doanh Khẩu ngồi vây quan gần nhất kinh hãi đứng dậy.

“Tại sao không thể gọi như vậy?” Triệu Cửu trái lại cười, nói ra mấy lời tán gẫu nghe được từ chỗ Phan phi mấy ngày nay: “Các ngươi ở Liêu Đông lâu rồi mà vẫn không hiểu phong tục của Trung Nguyên, trên có hoàng gia, dưới có tạp dịch bên đường, khu vực Sơn Đông Trung Nguyên đều chỉ tùy ý xưng ca... Ta ở Đông Kinh, mặc dù là Thân vương, nhưng trên dưới trong phủ đều gọi ta là Cửu ca, còn người bán lê bên đường, ngươi ta cũng có thể gọi nhau một tiếng tiểu ca."

Mấy kỵ binh lúc này mới bình tĩnh lại.

"Nói đến," Ngay lúc này, Triệu Cửu đột nhiên đổi chủ đề, mặt lộ vẻ mong đợi: “Các ngươi theo Tông Phó Nguyên soái ở Hà Bắc đã lâu, có từng quen biết một nhân vật tên Nhạc Phi không?”

Tuy nhiên, mấy sĩ tốt đội Xích Tâm ngơ ngác nhìn nhau, nhưng không ai biết.

"Dám hỏi Quan gia, Nhạc Phi này là vị nhân vật ngông cuồng nào, lại khiến Quan gia nhớ mãi không quên?" Người nói chuyện đĩnh đạc trước đó đánh bạo hỏi.

"Nhạc Phi không ngông cuồng..." Triệu Cửu hiển nhiên có chút thất vọng: "Nhạc Phi chính là Nhạc Phi đó, hình như là người Hà Bắc, tên Bằng Cử, từng cùng Tông Trạch, chính là Tông Phó Nguyên soái mà các ngươi nhắc đến đánh trận..."

Mấy sĩ tốt đội Xích Tâm ngơ ngác nhìn nhau lần nữa, nhưng đều lắc đầu.

Triệu Cửu hoàn toàn bất lực.

Tuy nhiên, nhìn thấy tâm tình của Triệu Quan gia sa sút, có thể thay đổi bất cứ lúc nào, lại thêm trò chuyện suốt đêm tới cùng khiến không ít người trở nên nghiêm túc, một người trong đó lại đột nhiên chủ động hỏi:

"Quan gia, bề tôi nghe người nói lần này chúng ta bỗng nhiên dừng lại, không phải vì phía trước có thổ phỉ, mà là vì Quan gia ngài không muốn đi về phía nam, là chuyện này sao?"

"Ồ..." Triệu Cửu nhất thời hoảng hốt, gần như buột miệng nói ra: "Được rồi, ta quả thật có ý nghĩ này, nhưng ở lại đây lại thật sự không biết nên làm thế nào chống cự quân Kim tùy thời tới, nói nên đến hay không đến Dương Châu."

Sĩ tốt xung quanh nghe vậy, sắc mặt lập tức hơi thay đổi, nhưng cũng không nhiều lời.

Mà lúc này, Triệu Cửu cũng nhận ra mình dường như lỡ lời, liền muốn chuyển chủ đề, nhưng chưa kịp lên tiếng, trong bóng đêm sau lưng đột nhiên vang lên một giọng nói quen thuộc:

"Quan gia, thần phụng mệnh mang bánh kem của Phan nương tử tới."

Triệu Cửu kinh ngạc đứng dậy quay đầu, lúc này phát hiện, Dương Nghi Trung đã đứng sau lưng mình từ lúc nào không hay, hơn nữa hai tay còn bưng một bát điểm tâm loại bánh sữa, tỏ vẻ cung kính.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK