Mục lục
Ta Không Phải Vịt Con Xấu Xí
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lần nữa rảo bước trên đường lớn, Tần Mạt bây giờ mới hiên ngang đánh giá thế giới này.

Ánh mặt trời xán lạn đến chói mắt, thành phố nhỏ nhốn nha nhốn nháo. So với thời đại trước, Tần Mạt không thừa nhận cũng không được, thế giới này quá phồn hoa, vượt xa tổ tiên ngàn năm trước a.

Thiệu Thành chỉ là một thành phố nhỏ tại quốc gia này, không biết thế giới còn rộng lớn đến thế nào. Nhưng dù vậy, nào là nhà cao tầng, nào là quốc lộ rộng lớn, nào là ô tô, Tần Mạch không thể không bội phục trí tuệ của ân loại.

Một ngàn năm, quả thật có quá nhiều thay đổi; một ngàn năm, nương dâu cũng có thể hóa thành biển xanh[8].

Không thể quay lại, lịch sử đã đưa nàng từ kiếp trước đến kiếp này, mà thế giới này cũng không thể tìm ra đá tam sinh, càng không thể trông mong vào Vọng hương đài.

Cho dù đi đến cùng trời cuối đất, nhưng thời thế đã đổi thay, Trung Quốc thế kỷ hai mươi mốt khác xa năm đó, Tần Mạt cũng chỉ là người tóc đen da vàng, sao có khả năng tìm về chốn cũ.

"Vưu ký năm đó bằng trắc, ngọc ấm y hương kiều nghiêng.

Canh lậu nguyệt nan di, mãn quyển đình đài lâu tạ.

Không phải, không phải, trộm đổi nhan sắc nhà ai?"

Trộm đổi nhan sắc, cũng không biết là Tần Mạch bị đổi thành Tần Mạt, hay là Tần Mạt bị đổi thành Tần Mạch nữa.

Nhẹ nhàng thở dài, lòng Tần Mạt đầy phiền muộn, nhớ đến việc xuyên qua một cách kỳ dị này, tất cả chỉ như một giấc mơ, buồn phiền lại càng tăng thêm.

"Mạt Mạt, mày vừa nói gì vậy?" Tần Vân Đình ngó nghiêng trên đường trong lúc chờ xe bus.

"Không có gì..."

Không có tri kỷ, tất cả như một giấc mơ, Tần Mạt đã từng vì Vịnh Sương cô nương như hoa như nguyệt mà xướng nên bài từ này.

"A!" Tần Vân Đình bỗng nhiên hoan hô: "Xe tới rồi! Mạt Mạt, chúng ta lên nhanh thôi!" Nàng tóm tay Tần Mạt, kéo nàng lên cửa xe.

Một mùi khó chịu cùng không khí oi bức trong xe nhất thời xông thẳng vào đầu Tần Mạt, nàng cau mày, cố nén cảm giác ghê tởm và sợ hãi, đi thật sát bên Tần Vân Đình.

Tin vui duy nhất là bây giờ không phải giờ cao điểm, xe này cũng vắng người, cho nên hai chị em cũng tìm được hai chỗ ngồi một trước một sau trên xe.

Dù là như thế, Tần Mạt cũng khó chịu được, muốn ngây ngất. Hai tháng trước khi bị người ở trường học tống đến bệnh viện, phải ngồi xe cứu thương, nhưng lúc đó vừa sợ hãi vừa phẫn nộ, sao có thể để ý những chuyện khác. Nhưng khi vừa lên xe bus, nàng mới biết, thì ra cái phương tiện thời đại này đúng là siêu cấp tai ương a.

Hơn nữa bây giờ là mùa hè, mở cửa sổ để tránh mùi xăng trong xe thì gió nóng lại xộc đến, không mở ra thì mùi mồ hôi trộn với mùi xăng nồng đậm trong không khí làm Tần Mạt không thể chịu nổi. Nàng luôn được chiều chuộng, chưa từng phải đến một nơi dơ dáy bẩn thỉu như thế này a? So với xe bus, xe cứu thương quả thật là chốn bồng lai tiên cảnh.

"Nôn..." Tần Mạt bịt chặt mũi, không ngừng nôn khan, khó chịu đến không nói ra hơi.

Tần Vân Đình ngồi phía trước nghe thấy thanh âm này, chầm chậm quay đầu lại.

"Mạt Mạt mày say xe à?" Bộ dạng nàng quýnh lên.

Tần Mạt gật đầu, vẫn im lặng. Giờ nàng không thể nghĩ được gì nữa, cái gì mà phiền muộn, cái gì mà cố hương, cái gì mà kiếp này kiếp trước, cái gì mà thi từ, cái gì mà tri âm, toàn bộ bị nàng ném lên chín tầng mây hết. Nếu không phải chưa từng học qua lời thô tục, nhất định nàng sẽ triển khi chiêu thức, đem cái phát minh vĩ đại này mắng ra không còn manh giáp!

Tần Vân Đình liền chạy đến bên Tần Mạt, một tay đỡ sau lưng nàng, một tay nắm cổ tay, nhẹ giọng an ủi: "Mạt Mạt cố chịu một chút, đến bến tiếp thì chúng ta xuống xe, dù sao cũng không xa nữa, sắp đến trường học rồi! Lần sau không đi xe bus nữa!"

Phương tiện công cộng ở Thiệu Thành quả thật chán đời, dù xe có điều hòa đi nữa cũng chẳng khác gì. Nhưng giờ phút này Tần Mạt có chữ gì lọt nổi vô tai Tần Mạt, nàng tự thề với lòng, về sau đừng hòng bắt ta ngồi xe bus a!

"Ư..." Tần Mạt muốn nôn khan, lại bỗng nhiên bắt lấy tay Tần Vân Đình đang nắm tay mình, dùng lực đẩy về ghế trước.

Thì ra khi Tần Vân Đình rời khỏi chỗ ngồi, một gã trai trẻ tuổi vừa lên xe liền chiế đó. Tần Mạt thấy vậy thì vừa vội vừa giận, phản ứng đầu tiên là muốn nói lý với hắn để đòi lại ghế cho chị.

Tần Vân Đình sửng sốt lắc lắc đầu, dỗ dành Tần Mạt nói: "Không sao đâu Mạt Mạt, bến tiếp chúng ta cũng xuống xe rồi."

Tần Mạt đột nhiên buông tay che ở miệng ra, muốn nôn cũng không nôn nữa, dùng lực đẩy vai tên lạ hoắc trước mặt kia, rồi mở miệng trách móc: "Anh là người ở đâu mà bất lịch sự như vậy? Nam tử hán đại trượng phu, tuổi trẻ trai tráng, lại dám chiếm chỗ ngồi của một thiếu nữ yếu đuối, anh có biết nhục là gì không?!"

Sau đó hét lớn một tiếng, lập tức toàn xe liền kinh sợ, nhất thời vô số cặp mắt con ngươi đồng loạt bắn tỉa về phía Tần Mạt.

Lòng người bây giờ đã khác trước, có ai lại đi tính toán một chỗ ngồi. Mà dù cho có so đo đi nữa, cũng rất ít người dũng cảm mà to tiếng quát mắng. Huống chi người mắng chửi này lại là một cô nhóc vừa gầy vừa yếu, mà người bị mắng lại là một gã đàn ông to cao đô con.

Hai phe mạnh yếu rõ ràng, Tần Mạt vẫn có thể mắng người chứng tỏ lá gan của nàng siêu lớn. Nếu da mặt tên kia mà dày, không nói đạo lý, tay hắn phất qua một nhát thì đảm bảo nàng gãy xương như chơi. Lại nói, tên này đã ngồi vào chỗ cũng có thể thấy hắn không phải là loại quân tử gì, vậy thì cô nhóc kia nguy to rồi.

Ánh mắt mọi người xung quanh thật đa dạng: kinh ngạc, đNng tình, thương hại, chán ghé, khinh thường, hay như đang xem kịch… có đủ cả.

Tần Vân Đình vội vàng lấy tay bịt miệng Tần Mạt lại.

Nhưng Tần Mạt vẫn kích động, hết luôn cả say xe, thấy tên phía trước quay đầu lại, gương mặt kia thể hiện sự khó tin đến ngu ngơ, nàng lại càng điên tiết hơn nữa: "Anh giả ngu à? Còn không mau nhường chỗ ngồi!" Nàng kéo Tần Vân Đình ra, "Chị, mau về chỗ đi."

Thật ra Tần Mạt cũng không phải đứa ngốc, chỉ là do đã quen thói kiêu ngạo của ngần ấy năm, hơn nữa vừa mới say xe, đầu óc còn ngất ngây choáng váng, tự nhiên quên mất đêm nay là đêm nào. Thế là lập tức tái phát bệnh cũ “Thiếu gia ta là đại trượng phu”, ngạo khí trong lòng tuôn ra ào ạt.

"Mày nói gì?" Tên con trai phía trước bừng tỉnh, nhận ra mình bị một con nhãi xấu xí lại gầy tong teo chửi, liền nổi giận lấy tay nắm lấy áo của Tần Mạt.

Tần Mạt còn chưa hết choáng, hơn nữa thân thể lại yếu, căn bản không kịp phản ứng.

"Bỏ bàn tay bẩn thỉu của mày ra!" Tần Vân Đình gầm lên một tiếng.

Đột nhiên nàng dùng tay làm đao, định chặt vào tay hắn, khi gần chạm vào cánh tay rắn chắc đó, tên kia liền liền rụt tay lại.

Tần Vân Đình một tay chống nạnh, khí thế mắng chửi so với Tần Mạt còn kinh dị gấp mười lần: "Mẹ nó, mình nhiều thịt mà lớn mật à? Dám lấy chỗ ngồi của tao, cô nương đây đã khoan dung độ lượng không thèm so đo rồi. Nhưng mày lại vô sỉ đến nỗi đe dọa một cô bé! Mày có hiểu không? Mày không thấy vì mày mà bộ mặt của thành phố xấu đi sao? Mặt mày so với tường thành còn dày hơn a, sao không trần truồng mà chạy maratông đến Nhật Bản đi!"

Một thôi một hồi, Tần Mạt trợn mắt há mồm, tên con trai đối diện cũng ngây cả ra, mà hành khách trên xe, tất cả đều nhìn Tần Vân Đình với ánh mắt cực kỳ hâm mộ.

Người hùng a! Anh dũng a!

Đây mới là nữ vương Tần Vân Đình a!

Rất hiển nhiên, mỹ nữ tức giận và vịt con xấu xí tức giận, hiệu quả hoàn toàn khác biệt. Tần Mạt mắng người thì người ta coi là ngu ngốc, đến Tần Vân Đình, người ta lại cảm thấy nàng nhanh nhẹn, đầy cá tính.

Ngay cả tên đanh định dọa người kia, nhìn thái độ của Tần Vân Đình, cả người đờ đẫn như hóa đá.

Tần Vân Đình giận dữ, đúng là đóa mân côi tức giận, hồng mai kiêu ngạo, tư thái này, đảm bảo khiến đại đa số nam nhân ngứa ngáy khó chịu.

"Đinh——!" Tiếng báo hiệu đến bến kế tiếp vang lên.

Tần Vân Đình không do dự, kéo tay Tần Mạt chạy ra khỏi xe, tốc độ nhanh nhất, thái độ kiên quyết, dư̖ng như phía sau các nàng có một cơn hồng thủy đang ập tới.

"Chị..." Tần Mạt nhìn chiếc xe nghiêng nghiêng ngả ngả đã đi xa, vừa thở hổn hển, vừa kỳ lạ không lý giải được.

"Đau a!" Tần Vân Đình bỗng nhiên ôm lấy tay phải, vẻ mặt đau đớn toàn thân vặn vẹo, "Lần này lỗ nặng rồi, tay thằng kia cứng quá... Ai u!"

"Chị đau tay?" Tần Mạt không cảm thấy lạ, ngược lại còn tự nhiên nắm lấy tay Tần Vân Đình, thấy trên cánh tay ngọc thon dài là một mảng đỏ ửng, nhất thời cau mày nói: "Đây là do vừa nãy đánh tên lưu manh kia đúng không?"

"Đúng vậy, đừng nói mày nghĩ chị là nữ siêu nhân hay mỹ nữ chiến sĩ nha? Tao cũng không phải cao thủ võ lâm, muốn làm hắn sợ, tất nhiên cũng hao tổn không ít tinh lực à..." Tần Vân Đình hừ hừ nói, nhưng vẻ mặt lại thật kỳ lạ, "Nhưng bổn cô nương cũng không phải loại người dễ bị ăn hiếp a, hừ hừ, hắn đánh tao một cái thì tao tặng lại hẳn một nhát dao!"

Tần Mạt ngẩng đầu lên, thấy Tần Vân Đình khoa tay múa chân, khóe miệng liền nhếch lên.

"Đúng là một nha đầu kiêu ngạo," Tần Mạt nghĩ trong lòng. "Tuy kiêu ngạo, nhưng mà nhìn lại, cũng có điểm đáng yêu. Dẫu không tính là danh hoa, nhưng coi là kỳ hoa thì vẫn có thể!"

Tần Vân Đình cũng cười, hai người nhìn nhau cười như ngốc, nhất thời lại có điểm ăn ý thấy em gái mình hoạt bát hơn trước nhiều, còn Tần Mạt lại cảm thấy, có chị là nha đầu khả ái kia, cũng không phải khó chấp nhận lắm.

Trên thực tế, Tần Vân Đình là một người con gái yếu đuối, chỉ dùng tay không mà muốn làm tên kia bị thương, cũng không biết phải tốn bao nhiêu sức lực a! Mà khi nàng chém, tất nhiên cũng không lường trước nên đã dùng hết sức.

Ngàn năm trước khi còn là Tần Mạch, các huynh đệ tỷ muội nhiều không kể xiết, nhưng chưa từng có ai vì bảo vệ hắn mà không màng đến bản thân cả.

Dù sợ, cũng chỉ coi là vết thương nhỏ, dù sợ, Tần Mạch cũng không nghĩ mình cần có ai bảo vệ.

Tần Mạt, ngươi thật hạnh phúc?

Đáng tiếc, hạnh phúc đó không thuộc về ta.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK