Tần Vân Chí bây giờ đang rất thả lỏng, nó quen với tiếng huyên náo, mắt lại dính trên màn hình chơi game, trong miệng nói nhỏ: "Phiền a! Gì mà phiền quá vậy? Kêu đi còn không đi, mắt không nhìn thấy gì à!" Tần Mạt giận quá thành cười, bàn tay che lên màn hình máy chơi game, thản nhiên nói: “Tần Vân Chí, chẳng những chị muốn đi, chị còn chuẩn bị mang em đi, em còn ý kiến gì không! Nếu như em không có kiến nghị khác, vậy bây giờ em có thể đi cùng chị đến chỗ thầy chủ nhiệm xin nghỉ.
Nếu như em có, thực xin lỗi, kháng nghị vô hiệu." "Cái tên này!" Tần Vân Chí liếc nhìn bàn tay che màn hình máy game, phản ứng đầu tiên chính là muốn phát hoả.
Nhưng giọng Tần Mạt nó lại thấy quen thuộc, đang chơi bị cắt ngang, nó tỉnh táo lại, dây thần kinh trong đầu lúc này đã bị đông cứng.
"Chị… Chị hai!" Nó quay đầu, tầm mắt rốt cục cũng rơi xuống người Tần Mạt, biểu hiện trên mặt cũng co rút.
Tần Mạt cười tít mắt nhìn Tần Vân Chí, đầu hơi nghiêng, chờ phản ứng của nó.
"Đây..." Sắc mặt Tần Vân Chí hết trắng rồi đỏ, sau đó rất mau khôi phục lại bình thường.
Nó cười ha ha, mắt nhìn xung quanh, nói rất nhanh, "Ai da, là chị hai à! Chị hai, đã lâu không gặp, em rất nhớ chị, chị có nhớ em không? A! Không đúng! Chị hai, đây...
đây...
chị là chị hai của em phải không? Chị đúng là chị hai của em rồi! Em còn nghi ngờ sao? Không đúng, em không cần nghi ngờ..." Tần Mạt không đổi nụ cười, chỉ không nhanh không chậm nói: "Đừng gấp, chị là chị hai của em, mắt em không nhìn nhầm, bụng cũng không nghĩ sai.
Em có thể từ từ vui mừng, chị sẽ không trách em vui mừng quá chậm." Tần Vân Chí nói thầm trong lòng: "Chị chắc chắn đây là vui mừng? Đây là khiếp sợ thì có?" Đương nhiên, lời này nó không dám nói Tần Mạt cũng chỉ thấy miệng Tần Vân Chí khẽ đóng khẽ mở, nói ra một hơi lời nói khó hiểu, về sau cười ha ha nói: “Chị hai, em rất là hào phóng.
Không sai, chị xem này, máy chơi game loại này chơi khá tốt, chuyển từ nước ngoài về á, em sẽ đưa lại cho chị, chị cứ nhận nhé!” Hai tay vốn cầm máy chơi game của nó bỗng bỏ ra, máy liền rơi thẳng xuống dưới.
Tay Tần Mạt vẫn đang che trên màn hình, cảm thấy món đồ này sắp rơi, theo phản xạ nàng liền bắt lấy.
Tần Vân Chí thừa dịp Tần Mạt vừa ngây người, cũng không đi ra hành lang bên cạnh, mà đưa tay chống vào phía sau bàn học, nhấc chân lên.
Dưới chân nó như gắn phong hỏa luân, tốc độ lần này đặc biệt nhanh, một phát đạp lên bàn nhảy ra phần khoảng trống ở biên cuối lớp học.
"Tần Vân Chí!" Tần Mạt lúc này mới cầm lấy máy chơi game, tức giận quát một tiếng.
"Ha ha! Chị hai, người có ba việc gấp, em trai chính là muốn đi giải quyết chuyện sinh lý, nhà vệ sinh nam không hoan nghênh nữ đồng bào, chị có ý tốt em xin đa tạ, chị không cần đưa em đi đâu!" Khi Tần Vân Chí chạy đến cửa sau phòng học, một tay chống khung cửa làm ra dáng bộ thành công với Tần Mạt.
"Tách!" Nó búng ngón tay, giòn vang.
Tần Mạt còn đứng gần bàn học tổ sáu, nhất thời không thể tóm nó được.
Tần Vân Chí đắc ý vô cùng, những năm gần đây bị chị hai ức hiếp thảm thế nào giờ tiêu tan vô số, cuối cùng đổi lại là nó làm Tần Mạt tức giận, cảm giác này thật là trong lòng nó đã hát lên “Mình cười đắc ý, mình cười đắc ý, cười nhìn chị hai ….” "Em có lại đây không?" Tần Mạt ngồi vào chỗ của Tần Vân Chí, cũng không đuổi nó, chỉ dùng mắt lạnh nhìn nó, khí thế này, không khỏi khiến mọi người xung quanh bồn chồn trong lòng.
Trong lòng Tần Vân Chí thật ra cũng bồn chồn, nó chỉ đắc ý trong nháy mắt, ngay sau đó nó thấy Tần Mạt bày ra dáng vẻ Lã Vọng buông cần[119]kia, bị tưới một chậu nước lạnh, cảm xúc muốn rút lui lại, từ trước đến giờ nó sợ nhất là chị hai, bản thân cũng biết là hòa thượng thì không thể trốn khỏi miếu, bắp chân nhỏ liền nhũn ra.
"Này, chị hai à, chị thấy chúng ta cũng chỉ cách có ba tuổi, chúng ta không khác biệt lắm đúng không?” Tần Vân Chí từ từ lui về phía sau, sau khi rời khỏi cửa, lại vươn về phía trước, làm ra dáng vẻ an ủi, "Bình tĩnh, chị phải bình tĩnh, hiểu chuyện vạn tuế, hiểu chuyện giải vạn tuế a!" Nó vẫn quyết định chạy trốn tùy lúc, tuy không biết sau khi chạy trốn sẽ có hậu quả gì, nhưng bây giờ nó không thể nghĩ được nhiều như thế, tóm lại là chạy trước rồi nói.
"Em tưởng là chị sẽ hoảng loạn như em sao?" Tần Mạt cười như không cười nhìn chăm chú Tần Vân Chí.
Nàng ước lượng máy chơi game trên tay, dùng ngón cái và ngón giữa đặt lên máy, nhẹ nhàng di chuyển.
Tư thế này, khiến người ta cảm thấy cả máy chơi game kia cũng như đang chảy mồ hôi, sợ trên tay Tần Mạt động một cái, liền qu món đồ công nghệ cao này ra tít mù.
Mắt Tần Vân Chí không nhịn được lại dính lên trên máy chơi game, nó coi cái máy này là bảo bối thật sự, nó còn dặn dò người nhà phải chú ý này nọ, không chịu buông nửa điểm.
"Chị hai, chị…" Tần Vân Chí bước một bước, "Chị nhất định phải bình tĩnh." "Chuyện này không cần phải nói." Tần Mạt nghiêng đầu, chậm rãi nói: "Gần đây chị bận rộn công việc, ngón tay cũng nhũn ra rồi, như là thiếu canxi.
Em xem, tay chị không ổn, thì đây cũng không có biện pháp, đúng không?” Nói dứt lời, ngón tay nàng hơi hơi lóng ngóng, máy chơi game như sắp rơi xuống, lại bị nàng giữ lại.
Cũng không ít bạn học đang cười Tần Vân Chí, họ nghe Tần Vân Chí nói chuyện với Tần Mạt, liền biến tên nhóc này bị bao vây rồi.
Chuyện Tiết Bội Bội lần trước vẫn còn lưu truyền ở trường học, chuyện Tần Vân Chí có một người chị anh dũng cũng có không ít người biết.
Khi Tần Mạt học lớp 12, bọn Tần Vân Chí vừa vào lớp 10, đối với những học sinh mới này mà nói, đại danh của Tần Mạt cũng vô cùng vang dội bên trong.
Kết quả tổng hợp của nàng không tính là tốt, nhưng nàng có kết quả môn đứng đầu khiến người ta kinh diễm, đó chính là ngữ văn của nàng, thường xuyên được điểm tối đa.
"Tần Vân Chí!" Có một cô bé hoạt bát lén lút đi đến phía sau Tần Vân Chí, không chút khách khí cho nó một đập, xong lại chạy đi, nở nụ cười vui vẻ nói: “Nhanh để chị hai cậu dợt một bữa đi, chị hai cậu thật lợi hại nhé, chúng tớ nghĩ nếu chị cậu không dợt thì để chúng tớ, ha ha…” "Có cái mà vui?" Tần Vân Chí buồn bực trả lời một câu, mắt vẫn nhìn chăm chú trên tay Tần Mạt, dưới chân đã không tình không nguyện từ từ đi đến chỗ nàng.
"Chị hai, nói trước, phạt em cũng được, nhưng chị không thể trút giận lên máy chơi game." Tần Vân Chí đàm phán với Tần Mạt cách một cái bàn, khi nó đứng lưng có hơi cong, gương mặt mười hai phần cảnh giác.
Tần Mạt nhếch mày, ánh mắt đảo qua một vòng trên người nói, cười hỏi: "Đã coi nó là bảo bối như thế, sao vừa rồi em còn ném nó xuống đất.” "Em...
em không ném!" Tần Vân Chí nói lắp một chút, vội vàng giải thích: "Chị hai, chị đừng dùng lời nói để xiên xẹo động tác của em, không phải em ném, em chỉ buông lỏng tay một chút thôi, em biết chị chắc chắn có thể chụp được!" "Vậy em rất có lòng tin với chị à!” Tần Mạt cười hắc hắc, "Lời nói còn có thể lươn lẹo cho hành động, Tiểu Chí, hình dung này của em cũng thật là cao minh, không giống bình thường! Được rồi, chị không biết vừa rồi em ném máy là cố ý hay không, nhưng chị biết, máy này là do chị cứu, bây giờ chị có quyền lợi phi thường, chị còn có thể quăng nó!” Nàng đưa tay về phía hành lang bên kia, để xa Tần Vân Chí ra, mắt liếc nhìn nó.
Tần Vân Chí lại nôn nóng lại do dự, nó không biết bây giờ mình nên bổ nhào đến cướp máy chơi game về, hay là nên xoay người trốn, hoặc là thành thành thật thật chịu giáo huấn một chút.
Ba lựa chọn đều có điểm nguy hiểm.
Đầu tiên nó sợ mình còn chưa cướp được máy Tần Mạt đã ném máy đi, với những người khác, Tần Vân Chí không tin người ta có thể ra tay ném món đồ tiện ích này đi, nhưng vấn đề đây là Tần Mạt, Tần Vân Chí cũng không dám chắc chắn.
Nó tuyệt đối tin, rơi vào tay chị hai nhà nó thì xác suất ít nhất phải gấp đôi.
Lựa chọn thứ hai và thứ ba cũng chẳng tốt gì, dù nó làm thế nào, đến cuối cùng cũng không chạy thoát khỏi giáo huấn, đây gọi là trăm sông đổ về một biển.
Mặc dù, thành ngữ này dùng về vấn đề này có điểm khiến người ta lúng túng.
"Chị hai..." Do do dự dự, kì kèo mè nheo, Tần Vân Chí liếc mắt đến máy chơi game, lại đưa mắt nhìn Tần Mạt mặt.
"Bốp!" Tần Mạt dùng lực vung cổ tay, máy chơi game đã bị ném thật mạnh lôn lốc mặt đất.
Linh kiện tản ra, nát tan trên đất nháy mắt làm Tần Vân Chí ngây dại ra.
Hốc mắt nó dần đỏ lên, môi mím chặt lại.
Tần Mạt nghiêng đầu nhìn nó, trong ánh mắt mang theo một loại sát khí mà đa số người thường đều khó lí giải được.
"Chị..." Tần Vân Chí khẽ hừ một tiếng, cằm ngẩng lên thật cao, chỉ nhìn chằm chằm Tần Mạt.
Nó luôn luôn cho rằng, ở nhà người hiểu rõ nó nhất không phải ba mẹ, cũng không phải chị cả thường mua rất nhiều đồ cho nó, lại là chị hai thường bắt nó học bài, thường tranh chấp với nó ai sẽ làm cơm trưa, có lúc bá đạo nhưng thật ra lại rất dịu dàng.
Người lạ thấy Tần Mạt, phần lớn sẽ cho rằng bình thường dễ bắt nạt, hơi quen nàng một chút, hơn phân nửa sẽ cảm thấy nàng thanh cao lãnh ngạo, khó tiếp cận.
Tần Vân Chí lại cảm thấy, rất ít người nhìn thấy Tần Mạt thật sự, chí ít là theo nó, chị hai rất dịu dàng.
Nàng rất ít nói chuyện dịu dàng, thậm chí nàng thường giáo huấn người.
Nhưng ngoài Tần Mạt, sẽ không có ai chưa làm gì đã bắt Tần Vân Chí học bài, nói cho nó các loại điển cố, cũng sẽ không có ai khi nó khổ sở, không nói một câu, lại ngồi cùng nó đến hừng đông, bao dung nó mọi lúc, hiểu nó hơn ai khác.
Tần Vân Chí vẫn cho rằng, chị hai sẽ không làm tổn thương người ta.
Vừa bắt đầu nó cũng cho rằng, tuy lần này bị Tần Mạt bắt gặp, khả năng chỉ chịu một chút giáo huấn, nhịn một chút là được, tối đa thì luyện dày thêm da mặt, tối đa thì nó ngoan ngoãn trước, về sau thỉnh thoảng lại có thể lén lút chơi.
Hai chị em một nhà, có gì mà thù cách lòng? Tần Mạt nếu không muốn làm đau nó, cũng sẽ không thể giáo huấn nó, tính toán này trong đầu Tần Vân Chí rất rõ ràng, cho nên nó mới dám hờn dỗi, dám tranh chấp, rồi khi lửa giận của Tần Mạt tới hạn nó sẽ ngoan ngoãn nhận sai.
Nó không khỏi thầm đắc ý, nó có người chị như thế, yêu thương nó.
Lúc Tần Mạt bỗng ném vụn máy chơi game, cũng giống như đã hung hăng tát một cái vào trái tim niên thiếu của Tần Vân Chí.
Tần Vân Chí chỉ cảm thấy trên mặt nóng rát, trong lòng phẫn hận, muôn vàn mùi vị tương tự nhảy lên óc, nói không ra là cảm thấy bị áp chế, hay là lo lắng không được chị hai yêu thương nữa.
Đây không chỉ là vấn đề ném vụn máy chơi game, Tần Vân Chí tuy đau lòng, nhưng Tần Vân Chí để ý hơn, là Tần Mạt dùng nụ cười giấu lưỡi dao, bỗng ra tay ném vỡ máy.
Hơn nữa, còn biến nó thành trò cười cho các bạn học.
"Bốp!" Máy chơi game vỡ vụn, phòng học vốn tranh cãi ầm ĩ bỗng yên tĩnh, ngay sau đó xung quanh khẽ bàn luận, nhiều ánh mắt đồng tình hướng về phía Tần Vân Chí, chỉ cảm thấy sát khí của chị hai nó thật nặng nề.
Chiếc PSP bình thường ít nhất cũng phải hơn một ngàn đồng một chiếc, giá trị như thế với đa số gia đình bình thường mà nói, thật không phải rẻ, cũng có rất ít người lại không thể mua được món đồ này.
Bạn cùng lớp với Tần Vân Chí đều biết, gia cảnh nhà nó binh thường, thậm chí có vài bạn học còn biết, chiếc PSP này, vốn chính là chị hai nó tặng cho nó.
Tần Vân Chí không chịu nổi đủ loại ánh mắt này, chỉ cảm thấy quanh người như nổi sóng, mà nó là con thuyền mới vào biển khơi, trong sóng biển lên xuống, lúc nào cũng có nguy hiểm bị giết chết.
Nó vẫn do dự, không biết mình nên lớn tiếng biểu đạt phẫn nộ của mình với Tần Mạt, hay là lập tức xoay người chạy đi, không bao giờ để ý đến chị hai làm nó đau đớn này nữa.
"Chị rất thất vọng." Tần Mạt lãnh đạm nói: "Nếu em nổi giận với chị, thậm chí có thể dùng đến lời nói xấu xa để nói, chị cũng sẽ không thất vọng như thế.” Tần Vân Chí có chút kinh ngạc, suy nghĩ dần bình ổn lại, không hiểu sao Tần Mạt lại nói như thế.
"Chị không biết từ lúc nào em lại trở nên thiếu quyết đoán như thế, khi em mười hai tuổi, chị ép em viết chữ, em trả lời chị thế nào, em có nhớ không?” "Em..." Tần Vân Chí sao còn nhớ nổi tình tiết cuộc nói chuyện ngày đó, nó chỉ biết, khi đó nó cảm thấy luyện chữ rất phiền, cho nên liền kháng nghị với Tần Mạt.
Nó kháng nghị đến vô cùng kiên quyết, từ đó về sau Tần Mạt liền không quản việc nó viết chữ nữa.
Tuy bây chữ viết gà bới đó thường bị người chê cười, nó có điểm hối hận, nhưng một chút hối hận này rất dễ dàng bị đủ các chuyện khác bao phủ, nó vừa nghĩ lại, lại đem chuyện ngây ngốc này để ra sau đầu.
"En không thích học?" Tần Mạt lại hỏi.
"Em không có." Tần Vân Chí phản bác theo phản xạ.
"Không thích là không thích, em cần gì phải nói dối?" Tần Vân Chí nóng nảy: "Em không có, em chính là..." "Chính là khi đi học chỉ muốn chơi mà thôi, đúng không? Đây không tính là không đúng, đâu có ai quản quân đào ngũ đúng không?” Tần Mạt đứng lên khỏi chỗ, vòng qua góc bàn, nắm tay Tần Vân Chí kéo ra ngoài.
Tiếng chuông vào học vang lên đúng lúc, Tần Vân Chí lại nhìn phòng học, ánh mắt do dự.
không thích, thì em không cần đi học nữa." Tần Mạt dùng lực nắm lấy tay nó, không buông lỏng, trực tiếp kéo nó đến văn phòng.
Tần Vân Chí cúi đầu, trong lòng không biết là tư vị gì.
"..." "Khi em mười hai tuổi, chị ép em luyện chữ, em rất kiên định nói, không bao giờ em muốn luyện chữ nữa!" Trên hành lang, Tần Mạt dừng chân một chút, tầm mắt nhìn ngang, chăm chú nhìn Tần Vân Chí đã cao hơn nàng một cái đầu.
Tần Vân Chí cúi đầu, không lên tiếng.
"Đến bây giờ, em ngược lại không dám kiên định nói một câu, em muốn đi học! Hoặc là, em không muốn đi học?" Lời nói của Tần Mạt tựa như đao kiếm, "Hồi lúc mới đầu em nói em thích máy chơi game này, thế là chị mua nó tặng em, em nói em nhất định sẽ bảo vệ nó thật tốt, kết quả, em lại để nó hỏng trong tay chị, đây chính là bảo vệ của em sao?" "Rõ ràng là chị muốn phá!" Tần Vân Chí rốt cục nhẫn nại không được nữa, rống lớn một tiếng, mắt nó đỏ bừng, "Là chị phá hỏng! Em nói chị đừng ném! Em rõ ràng đã rất bảo vệ rồi, là chị..." Nó nói đến đây, giọng khàn lại, hừ hừ không thể nói thêm gì nữa.
"Nếu như em vẫn giữ lại nó, mà không phải bỗng buông nó ra chạy trốn, nó có thể rơi xuống trong tay chị không?" Tần Mạt cười nhạt, "Em dám chơi khi đi học, em không nghĩ đến nó sẽ bị thầy giáo lấy đi sao? Em đã biết mình không đúng, vì sao không dám thừa nhận sai lầm? Nếu như em không thích đi học, vì sao em không dám lớn tiếng nói ra, nếu như em thích, vì sao em không thích nghe giảng?" Câu hỏi vì sao liên tiếp này khiến Tần Vân Chí trợn mắt há mồm.
Nó nhất thời cảm thấy Tần Mạt nói chỉ là ngụy biện, nhất thời lại cảm thấy nàng nói hết sức có đạo lý.
"Hôm nay nếu em dám đến cướp lại, tuy nó có thể sẽ bị ném hỏng trong quá trình, nhưng nói không chừng, đến bây giờ nó sẽ nằm không có tổn hao gì trong tay em.” Tần Mạt chăm chú nhìn nó, "Mãi mãi không được đem quyền quyết định của mình đặt trong người khác, mãi mãi đều có gan thừa nhận suy nghĩ trong lòng mình, đạo lý này từ hồi mười hai tuổi em đã hiểu, bây giờ sao lại không hiểu vậy?” Môi Tần Vân Chí khẽ mím, vẫn không có nói gì.
"Nếu như vài năm nữa, tính cách của em định hình, chị sẽ không còn gì để nói nữa.
Tiểu Chí, em có thể để chị hai thất vọng, nhưng không được để mình thất vọng.” Tần Mạt buông cổ tay nó ra, lui về phía sau vài bước nhìn nó, “Bây giờ cùng chị về nhà, hay là về lớp học, tự em lựa chọn..” Tần Vân Chí không nói được một lời xoay người đi đến phòng học, đi được vài bước, nó quay người lại kiên định nói: “Chị hai, em ghét chị ném máy chơi game của em, em còn ghét chị kéo em đi, em càng ghét chị giáo huấn người thao thao bất tuyệt, cực kỳ ghét chị vận lý lẽ của mình lên người em!” Đang nói to lại nhỏ giọng lại, Tần Vân Chí khẽ hừ, đi nhanh đi.
Tần Mạt hơi nghiêng đầu, cười nhẹ nói: "Chửi giỏi lắm."