Nàng ngồi hàng ba ở nhóm chín, vị trí tuy không đẹp, nhưng lại gần cửa sổ, có thể được gió nam thổi đến. Lúc này Trung thu vừa qua, mùi hoa quế ở trường học cấp ba này vào mùa ngào ngạt, gió nhẹ hây hây, mùi ngọt ngào liền lượn lờ lưu luyến như muốn làm say người.
Tiết vừa rồi là ngữ văn, giảng đến một đoạn tích trong “Tả truyện”[41], Tần Mạt còn đang nghĩ đến Tần Bái Tường nói xoay chuyển được gì đó, đối với tiết giảng “Tả truyện” này, rõ ràng là mắt điếc tai ngơ, toàn ngồi lo bận tâm trong lòng.
Cho đến khi tiếng chuông tan học vang lên, nàng cũng không để ý, chỉ mở cửa sổ ra, gió mát thổi mang mùi thơm hoa quế ngào ngạt, miễn cưỡng chuyển suy nghĩ.
Về chuyện này, Tần Mạt thật ra không giúp đỡ được cái gì. Nàng không hiểu về chế độ xí nghiệp, cũng không hiểu thế nào buôn bán, mà71;n mưu kế ứng biến thuật tập kích bất ngờ, nàng nghĩ đến thân phận và tuổi hiện tại, lại không dám thảo luận với Tần Bái Tường, cho nên cuối cùng nàng chỉ có thể thoáng hiện một tia ảm đạm ở hai mắt, dù có lo lắng, cũng không thể góp sức.
Cái gọi là có thể xoay chuyển, thật ra là Tần Bái Tường chỉ an ủi người nhà và an ủi chính mình mà thôi. Tần Mạt nghĩ đến, nếu như cái đơn đặt hàng có thể hoàn thành kịp, thì xí nghiệp của họ sẽ không có nguy cơ dẹp tiệm.
Gió trời khẽ thổi, ánh mặt trời rực rỡ, mà trong phòng học náo nhiệt đầy sức sống.
Kỳ nghỉ quốc khánh vừa hết, rất nhiều học sinh hưng phấn nói về ngày nghỉ của mình, ví dụ như, đi du lịch ở đâu, mua cái gì làm kỷ niệm, đi xem phim gì, hoặc là làm gì thú vị.
Tần Mạt vừa mới nhắm mắt lại, lại cảm thấy bờ vai mình bị người ta đẩy. Sau đó một giọng nam hơi mất tự nhiên vang lên: "Tần, Tần Mạt..."
Tần Mạt lại mở mắt ra, nghiêng đầu, liền thấy một cậu nhóc ngồi cùng bàn đeo kính mắt mảnh màu bạc.
"Này, cho cậu." Hắn lấy một lá phong ép xinh đẹp đưa đến cho Tần Mạt, sau đó cười phúc hậu.
Tần Mạt hơi nhíu mày, đang nghi ngờ, bỗng nghe được một tiếng cười hì hì của con gái ở bàn sau trêu ghẹo nói: "Tần Mạt, người ngồi cùng bàn với cậu thật tốt, đi du lịch, còn nhớ mang lá phong về cho cậu."
Cô bé này là Hùng Thúy, họ nàng mang khí thế anh dũng khiến người ta luôn có ấn tượng sâu. cũng thế, trong ba cô bé bàn sau, nàng cũng chỉ nhớ tên Hùng Thúy. Về phần cậu nhóc ngồi cùng bàn với Tần Mạt, ngoài biết tên hắn là Ngụy Tông Thần, bình thường nói ít, cũng không biết nhiều về hắn lắm.
Tóc Ngụy Tông Thần mảnh, lọn tóc trời sinh không đen mà là nâu nhạt, làn môi không dầy không mỏng, làn da là trắng nõn như thư sinh. Kính mắt của hắn rất dày, độ cận hơi cao, tất cả hình tượng chính là ôn hoà hiền hậu ngại ngùng.
Hiện tại bị Hùng Thúy trêu ghẹo, Ngụy Tông Thần liền đỏ mặt. Hắn vươn cổ, vội vàng lắp bắp phản bác: "Mình, mình, còn lá phong ép, cho cậu, còn cho cả Lỗ Tùng, còn có Khương, Khương Nhụy, và Mã Tuệ Tuệ."
Khương Nhụy ngồi phía sau Ngụy Tông Thần, nàng nhẹ nhàng kéo kéo tay áo Hùng Thúy, cười dài mà nói: "Được rồi, Thúy Thúy, cậu gây sức ép cho người thành thật làm gì? Chúng ta ai không biết Ngụy Tông Thần là người tốt, đi du lịch về cũng không quên mua đồ cho bạn học? Nhà người ta lần này đến thủ đô luôn đấy, nhìn lá đỏ Hương Sơn[42] kìa, thật đẹp nhỉ."
Tầm mắt Tần Mạt chuyển sang chỗ khác, liền thấy hai bím tóc đuôi sam của Khương Nhụy, mặt mũi thanh tú, một đôi mắt với lông mi thật dài, ánh mắt cong cong, cực kỳ ngọt ngào. Nhưng cô bé này lại rất mồm mép, có thể sánh bằng với Hùng Thúy, lắm khi còn muốn lợi hại hơn, Hùng Thúy là chỉ đùa một chút, nói thẳng là trêu ghẹo, mà Khương Nhụy nói chuyện, rõ là khen người, nhưng lại ngầm mang ba phần ghen tuông, khiến Ngụy Tông Thần trừng mắt mím môi, một tiếng cũng không nói
"Chỗ mình có nho khô này, mọi người ăn đi." Người vừa nói là Mã Tuệ Tuệ, nàng ngồi sau chỗ Tần Mạt. Nói xong nàng mang ra một gói to, sau đó đứng lên, chia cho mình và hai người ngồi cùng bàn trước, lại nghiêng người đến trước mặt Tần Mạt và Ngụy Tông Thần, ra hiệu cho họ đưa tay ra.
Trong lòng Tần Mạt với cô gái giải vây cho Ngụy Tông Thần rất có hảo cảm, thấy nàng cầm một túi to chia đồ, liền đưa tay lấy một nắm, mỉm cười: "Cám ơn cậu."
"Đừng khách sáo." Khuôn mặt Mã Tuệ Tuệ hơi tròn, mắt một mí, lông mày tinh tế, làn môi hơi dày, thoạt nhìn rất có dáng vẻ phúc hậu truyền thống. Khi nàng cười lên má trái có má lúm đồng tiền nhỏ như ẩn như hiện.
Ngụy Tông Thần lấy tay cầm ít nho khô, cũng nói cảm ơn. Nhưng hắn lấy rất ít, không hiểu là không có cảm tình tốt hay là không thích ăn, hay là muốn tiết kiệm cho Mã Tuệ Tuệ.
"Này! Còn có mình nữa!" Ngồi bên phải Ngụy Tông Thần, một chàng trai rất không khách khí thò người sang, đưa tay cầm một vốc nho to trong túi của Mã Tuệ Tuệ, bốc đến thấy cả đáy túi. Đây chính là một người khác ngồi cùng bàn với Tần Mạt, Lỗ Tùng.
Lỗ Tùng cao lắm thì được mét bảy, không tính là cao, nhưng lại có gương mặt rất đẹp trai. Hắn để kiểu tóc mốt nhất, hai bên thái dương nhuộm hai sợi đỏ chót, khác hẳn với đa phần học sinh trung học năm nhất.
Mã Tuệ Tuệ không có ấn tượng tốt với Lỗ Tùng, thấy hắn lấy nho khô, liền thu hồi nụ cười, liếc nhìn hắn, sau đó không nó một lời ngồi trở lại chỗ ngồi, không nói nữa.
"Lỗ Tùng! Sao cậu có thể như vậy?" Hùng Thúy căm giận cong môi lên, đanh đá lườm Lỗ Tùng.
"Mình làm sao?" Lỗ Tùng cười gian, bỗng ngẩng đầu lên, nâng cánh tay cầm nho khô ném lên trên cao, sau đó trong không khí cao cao toàn nho khô, há to mồm, một miếng định nuốt hết.
Động tác này rất bắt mắt, lập tức liền hấp dẫn đại một bộ phận lực chú ý trong phòng học. Đáng tiếc phản ứng và tốc độ của Lỗ Tùng còn trong phạm vi bình thường, khi hắn tung một đống nho khô, động tác thật tiêu sái, nhưng khi hắn há mồm ngửa đầu đớp nho lại quá chậm, huống chi nho khô tứ tán trên trời, miệng hắn có dài thêm bảy tám cm nữa, cũng không thể nuốt hết nho vào được.
Cho nên động tác vốn mang tính đùa giỡn này đã biến Lỗ đồng học thành trò hề. Rất nhiều nho khô đập lên khuôn mặt đẹp trai của hắn, lại rơi xuống bàn hoặc xuống đất, lúc này phòng học ngập tràn tiếng cười.
Lỗ Tùng ngậm miệng lại, lau lau mặt. Da mặt cũng thật dày, hắn lại ngẩng đầu, vừa nhai vài quả nho khô trong miệng, vừa quay đầu, đá lông nheo với tất cả bạn học cười hắn, đắc ý hả hê.
Tần Mạt không nhịn được cười, còn chưa từng thấy qua kẻ dở hơi nào như thế.
Đúng vào lúc này, tiếng chuông vào học "Linh linh linh" bỗng vang lên, giáo viên ngữ văn Lư Hoa Ba đi nhanh đến bục giảng trong phòng học. Mặt ông không có một tia cảm xúc quét qua mọi người phía dưới, phòng học huyên náo nh