Phương Triệt đang cầm quyển 《 Mật mã biên dịch và phân tích 》, tay khẽ run lên, tầm mắt rơi xuống gương mặt nghiêng của Tần Mạt, sâu như giếng cổ chôn dấu nhiều năm.
Dưới đáy lòng hắn có dây cung từ từ đánh lên, dư âm run rẩy.
Hắn thấp giọng nói ra hai chữ: "Mạt Mạt." Tay trái Tần Mạt có chút bất an vươn ra từ trong chăn, Phương Triệt lại cầm tay nàng đưa trở lại vào chăn.
"Ta không bỏ được." Nàng nhắm mắt lại, mệt mỏi ngủ, như nói mớ: "Ta không bỏ được." Phương Triệt vuốt tóc mai nàng, lòng bàn tay nhẹ nhàng xẹt qua mái tóc trên trán nàng.
"Đã không bỏ được, em còn muốn trả lại cho người nào?" Hắn nói nhỏ một tiếng, cũng không biết là nói cho mình nghe, hay là nói cho Tần Mạt nghe.
Hôm nay lời nói và hành động của Tần Mạt từ khi tỉnh lại có chút khác thường, Phương Triệt lo lắng trong lòng, lại hoàn toàn không thể giải quyết.
Bác sĩ nói Tần Mạt bị chấn động não, khi vừa mới tỉnh lại thần trí không tỉnh táo là rất bình thường.
Phương Triệt cũng cho rằng như vậy, chờ đợi, mặc nàng hồ ngôn loạn ngữ.
Thật ra đây không phải lần đầu tiên Phương Triệt nghe thấy Tần Mạt nói lời khó hiểu này, từ lần nàng bị nhiễm phong hàn nói mê s, về sau say rượu nói mê sảng, cho đến bây giờ, nàng càng nói mê sảng càng khiến lòng người ta hoảng hốt.
Từ nhỏ Phương Triệt đã được giáo dục tốt, sẽ không tin vào thần thần quỷ quỷ, chỉ có thể trông chờ vào trình độ y học của bệnh viện.
Hắn thậm chí hạ quyết tâm, nếu khi Tần Mạt tỉnh lại còn tiếp tục mơ mơ màng màng, hắn sẽ lập tức chuyển viện cho nàng.
Một linh hồn xuyên qua ngàn năm từ Gia Hựu mà tới, nhập vào thân người, lại vì sốt cao mà mất đi thần trí, chuyện này bản thân ngành nghiên cứu sẽ không thể giải thích được.
Dù là Tần Mạt hiện giờ, hay là Tần Mạt trước kia, đều không nghĩ đến các nàng sẽ gặp nhau dưới tình huống như thế.
Trên thực tế, đây cũng không tính là gặp nhau.
Tần Mạt trước kia ra sao, Tần Mạt bây giờ sẽ mãi mãi không biết.
Linh hồn cô gái kia đã đi xa, Tần Mạt biến thành nàng, trong tâm hồn cũng có vô số áy náy, từ trước là nàng khinh thường, sau là lưu luyến, cho đến bây giờ, là không thể bỏ được.
Càng không bỏ được, càng hoảng hốt, càng sợ hãi linh hồn kia bỗng xuất hiện, nói với nàng "Ngươi trộm cuộc đời ta, trộm hạnh phúc của ta, ngươi đem tất cả, trả lại cho ta." Hai mắt Tần Mạt nhắm nghiền, trong lúc ngủ mơ lại quấn lấy vô số hình ảnh cổ kim.
Khi thì là hắn, cầm theo bút mực viết đa tình vô tình, viết nước non xã tắc, khi thì là nàng, viết trên chiếc bàn nhỏ, gian nan mà ngốc nghếch không giải ra con đường, câu đố xem không hiểu.
Bọn họ một khe thời gian, trong nháy mắt đặt bút kia lại nhìn thấy đối phương.
Nàng nói: "Ngươi để ta trở về, được không?" Hắn phất ống tay áo, lẳng lặng nhìn nàng "Không phải ngươi đã đi sao?" Nàng đứng lên bên cạnh bàn học nhỏ, nhìn góc áo của mình, cúi đầu ngượng ngùng: "Ta đang êm đẹp, tại sao phải đi? Không phải ngươi đã nói, ngươi không tìm được phu quân sao? Chính ngươi không thể hạnh phúc, ta thay ngươi hạnh phúc, được không?" Hai từ ‘được không’ này phun ra từ trong miệng nàng, hắn im lặng không nói, thật lâu sau, chậm rãi nói: "Nếu ngươi muốn trở về, ta trả lại cho ngươi là được." "Mạt Mạt." Phương Triệt cúi đầu gọi.
Nàng ngẩng đầu, lộ ra nụ cười nhợt nhạt, đáp lại một tiếng trong trẻo.
Bên ngoài ngàn năm, Tần Mạt cũng khẽ nhếch khóe môi, lại không thể đáp lại.
"Mạt Mạt!" Phương Triệt bỗng ôm hai vai Tần Mạt, nhẹ nhàng lay nàng.
Trong phòng bệnh, thân thể Tần Mạt mềm mại mà lạnh buốt, sắc mặt trắng bệch như biến thành một trang giấy, mà mồ hôi lạnh trên trán chảy ra từng giọt, ánh lên giao chiến trong nội tâm nàng, một mảnh mê loạn.
Phương Triệt đưa tay ấn chuông đầu giường, sau đó vội vàng lấy khăn tay từ trong ống ra, lau sạch mồ hôi trên trán Tần Mạt trước, lại ấn hai huyệt thái dương của nàng, hi vọng có thể giúp nàng giảm nhẹ thống khổ.
Khi y tá Chu đẩy cửa đi vào phòng bệnh, liền thấy Tần Mạt đã ngồi dậy trên giường bệnh, đang ôm đầu thống khổ cắn răng.
Một tay Phương Triệt ôm ngang hông nàng, một tay kia an ủi vuốt mái tóc dài của nàng, tuy không nói tiếng nào, nhưng vẻ mặt hắn trầm ổn, lại khiến người ta có an tâm không hiểu.
"Đây là thế nào? Cô bé nhức đầu sao?" Y tá Chu mau đi đến, khi sắp sửa đến chỗ Tần Mạt lại xoay người, vội vàng đi ra ngoài lần nữa, "Tôi đi tìm bác sĩ Vương đến đây." Tần Mạt ôm đầu kêu lên một tiếng đau đớn, bỗng di động tay trái lên người, vừa mở miệng liền cắn lên cổ tay mình.
Phương Triệt phản ứng kịp, đau lòng muốn tách tay nàng ra, nàng lại đẩy Phương Triệt ra ngoài, cả người cuộn lại, đầu vùi vào đầu gối.
Trong đầu Tần Mạt đau đớn như long trời lở đất, rải rác một ít, ký ức về các nữ tử như chiếu một bộ phim điện ảnh, nhảy lộn xộn trong đầu nàng.
Nàng cố nén đau đớn, cố giữ tỉnh táo.
Nàng lại không biết nếu như mình bị những ký ức kia nuốt vào thì sẽ thành thế nào, nhưng nàng cũng không muốn biến mất.
Nàng là cô hồn đến từ ngàn năm trước nhập cư trái phép, rơi vào người Tần Mạt, biến thành Tần Mạt.
Tuy nàng không nói, nhưng trong lòng cũng có lúc bàng hoàng, nàng không biết linh hồn này có quay về quá khứ không, cũng không biết một ngày nào đó Tần Mạt thật sự bỗng trở lại? Đoạn đối thoại như mộng như thực này, phảng phất như cười nói với nàng: “Trả lại cho ta, được không?" Lại phảng phất, chỉ là ảo giác của nàng.
Nếu Tần Mạt thật vẫn ở lại thế giới này, cô hồn Tần Mạt kia, làm sao có thể trả lời có trả hay không? Nhưng bảo vệ mình là một loại bản năng, Tần Mạt không thể cam tâm tình nguyện biến mất.
Nàng đi đến thời đại này, đã có quá nhiều thứ không thể bỏ, nàng trân quý tất cả người nhà Tần gia, nàng trân quý mỗi phần tình cảm có được ở thời đại này.
Nếu như nói tình thân kia vốn là tất cả của Tần Mạt ban đầu, vậy thì vị trí bên cạnh Phương Triệt ở đâu? Phương Triệt gọi bên tai nàng, hơi thở của hắn ấm áp như năm đó——tâm hồn Tần Mạt hốt hoảng bay ra một câu nói: "Nếu như em mất rồi, anh có thể cô đơn không? Nếu như em không còn, anh có thể phân biệt được không?" Người thường khi mất đi mới hiểu được tình cảm dưới đáy lòng mình, Tần Mạt vẫn chỉ cho là mình ‘rất thích’ Phương Triệt mà thôi.
Cuộc đời với thân nữ nhi này đã là sự thật, vậy thì nếu phải tìm một người để sống cùng cả cuộc đời, người đó tự nhiên là Phương Triệt.
Việc này sẽ là đảo lộn trật tự, ở một khắc này, Tần Mạt giật mình hiểu ra, là vì gặp được Phương Triệt, cho nên nàng mới nguyện ý như tất cả các cô gái bình thường khác, nắm tay chàng trai này.
Nếu không phải Phương Triệt, có lẽ nàng sẽ tình nguyện độc thâ Bởi vì là hắn, cho nên Tần Mạt cam nguyện rơi xuống, bởi vì là hắn, cho nên Tần Mạt không muốn từ bỏ.
Hàm răng nàng cắn lấy cổ tay mình, máu đỏ chảy ra, linh hồn đến từ Bắc Tống nhẹ giọng mà kiên định dưới đáy lòng nói: "Nếu là ngươi quả thật tồn tại, thì để ta tỉnh táo chiếm lấy ngươi, nếu ngươi chỉ là một đoạn ký ức phủ đầy bụi, thì để ta tỉnh táo nhìn ngươi rời bỏ.” Tỉnh, tồn tại cũng được, biến mất cũng thế, Tần Mạt vẫn sẽ nỗ lực.
Bác sĩ Vương bước nhanh vào, muốn đưa tay kiểm tra mắt Tần Mạt, nàng lại ôm hai đầu gối vùi đầu vào, mặc cho ai đụng vào vẫn không nhúc nhích.
"Tiêm thuốc giảm đau cho cô gái." bác sĩ Vương phất tay, y tá Chu đẩy xe y tế lại gần, lấy ống tiêm ra, bơm thuốc chuẩn bị tiêm cho Tần Mạt.
Phương Triệt bỗng đưa tay cản lại, trầm giọng nói: "Chờ một chút." Hắn nhìn chăm chú lên thân hình cuộn tròn của Tần Mạt, thân thể nàng đang run nhè nhẹ, sau tai lộ ra da thịt tái nhợt.
Có lẽ nàng đang thừa nhận thống khổ lớn lao, Phương Triệt cảm động lây, khổ sở lo lắng, lại có cảm giác kỳ dị, giờ phút này Tần Mạt không thể bị quấy rầy.
Hàm răng nàng cắn trên tay dùng vừa lực, trong đầu bỗng hiện lên ánh sáng nhân tâm, vô số hình ảnh vụn như trang giấy phất phơ trong ý thức của nàng.
Dưới đáy lòng Tần Mạt như có mù mịt lướt àng cảm thấy linh hồn mình như bị hàng ngàn tia vô hình chia cắt, xé rách, vò nát, bị bỏng, nướng đâm, đau đến mức chỉ hận không được chôn sống mình.
Nhưng dù đau đớn thế nào, nàng chỉ có một niềm tin, tỉnh dậy đối mặt với tất cả.
Tồn tại hoặc là biến mất, trước mặt sinh mệnh, giới tính căn bản không quan trọng, mà quan trọng hơn, là tỉnh dậy để đối mặt, tôn trọng mình.
Tôn trọng mình, trân quý mình, bản thân này không liên quan đến giới tính, mà là sự tồn tài căn bản của “bản thân”.
Nếu nàng đần độn, không có “bản thân”, dù cho tồn tại như cũ, thì có ý nghĩa gì? "Y tá Chu, tiêm thuốc giảm đau." bác sĩ Vương nghiêng đầu nhìn thoáng qua y tá Chu do dự đứng bên cạnh, lại nhìn Phương Triệt trách cứ “Cậu kia, không nhìn thấy cô ấy đau đớn như thế sao? Còn có gì để chờ?” "Không...
dùng." Tần Mạt bỗng lên tiếng, tay nàng ôm đầu gối buông ra, hàm răng vốn cắn chặt lại mở ra.
Nàng ngẩng đầu, mái tóc rối mồ hôi lăn dài trên gương mặt của nàng, ba người bên cạnh nghe nàng thở khẽ một tiếng, hơi có chút yếu ớt nói: "Không cần." Phương Triệt từ từ tiến lên trước một bước, duỗi tay nắm chặt cánh tay nàng tự cắn, cúi đầu kêu một tiếng: "Mạt Mạt." Gương mặt tái nhợt của Tần Mạt cười nhạt, nàng nhẹ nhàng nói: "Em rất khỏe." ba chữ như vậy, ai cũng không thể hiểu.
Một khắc kia Tần Mạt như bị ký ức cắn nuốt, giãy dụa trong đó, nàng kéo căng dây cung ở sâu trong linh hồn kia, dùng một loại tâm tình lạnh như băng chờ đợi kết quả.
Những ký ức vụn vặn tồn tại trên thân thể này phảng phất như hạt phấn tường gạch cổ xưa, bong ra từng mảng ở một thời gian khác.
Tần Mạt nhìn xa xa, dù cho đau đến sắp nổ, cũng không chịu tiếp nhận ký ức kia.
Trong nháy mắt cổ kim lặp lại, quang ảnh quay lại, Tần Mạt cảm thấy cả thân mình như bị ngâm trong suối nước nóng, tứ chi khoan khoái, máu chảy ấm áp.
Bụi bậm rơi đầy, thời gian không tiếng động chảy xuôi.
Đoạn ký ức tản đi, mà giấc mộng ngàn năm của Tần Mạt, nay bắt đầu nát vụn đầy trời, hoàn toàn hòa nhập vào thân thể mới này.
"Thật xin lỗi..." Nàng nói nhỏ trong lòng, vì nàng thủy chung chỉ là linh hồn đến từ thời Gia Hựu, cuộc sống của nàng bắt đầu từ mùng sáu tháng ba năm công nguyên sáu trăm lẻ hai, từ trước ở Bắc Tống, lúc trước nàng không cần thân thể này.
"Thật xin lỗi, ta không phải ngươi, ta cũng sẽ không biến thành ngươi." Tần Mạt gửi lời áy náy với linh hồn đã sớm biến mất từ bốn năm trước, vì nàng tình nguyện thừa nhận nguy hiểm tan vỡ, cũng không chịu chọn tiếp nhận chút ký ức này.
Tồn tại hay là không tồn tại, có lẽ chỉ có nàng biết, nàng cố chấp với linh hồn mình cho là tồn tại kia, ích kỷ cũng không chịu nói cho người khác.
Thà làm ngọc vỡ không làm ngói lành, nói ra có lẽ là nâng mình lên thái quá, nhưng với Tần Mạt mà nói, đó chính là tất cả về sự tồn tại của nàng.
Nếu như chính bản thân nàng còn không trân quý, nàng cần g tồn tại? "Bây giờ cô cảm thấy thế nào?" bác sĩ Vương đánh giá Tần Mạt trên dưới, thấy nàng vẫn có chút tinh thần không tỉnh táo, lại duỗi năm ngón tay ra hỏi: "Đây là cái gì?" Tần Mạt buông lỏng tâm tỉnh, thở nhẹ nhàng, cảm thấy thể lực dần hồi phục cùng với niềm vui của sự tồn tại, khẽ mỉm cười nói: "Là tay bác, năm ngón tay.
Tôi rất tỉnh táo, bác sĩ Vương." Bác sĩ Vương đi đến gần Tần Mạt, mở mắt nàng ra kiểm tra, sau đó đo nhịp tim và huyết áp cho nàng.
Sau khi xác định quả thật không có gì bất thường nữa, mới dặn vài câu bảo nàng nghỉ ngơi thật tốt, rồi xoay người rời đi.
Y tá Chu tiêm cho Tần Mạt lần nữa, lại xử lý đơn giản vết cắn trên cổ tay Tần Mạt, giúp nàng băng bó, vừa lắc đầu thở dài: "Vết thương nhẹ này vốn cũng không có trở ngại gì, lại đau đến dáng vẻ này, cũng thật hiếm thấy.
Tố chất thân thể cô quá tệ, bình thường phải rèn luyện sức khỏe nhiều hơn.” Tần Mạt gật đầu đáp lời, sau khi y tá Chu rời khỏi đây, nàng liền lẳng lặng nhìn Phương Triệt, khuôn mặt như hồ sâu.
"Anh có gì muốn hỏi em không?" Tần Mạt thoáng cười một chút, ánh mắt là một mảnh thản nhiên.
"Nếu em quá khổ sở," Phương Triệt dừng một chút, "Anh hi vọng có thể cùng chia sẻ em." Hắn vuốt lại mấy lọn tóc dán trên gương mặt Tần Mạt, lại cầm tay nàng.
Chỉ cần Tần Mạt không nói, Phương Triệt tự nhiên sẽ mãi mãi không hỏi đến lai lịch của nàng.
Tay trái nàng treo lên, cổ tay phải bị quấn băng, Phương Triệt cố không chạm vào vết thương của nàng, chỉ cầm tay nàng, ấm áp khô ráo.
"Bây giờ em không khổ sở chút nào.” Tần Mạt nhắm mắt lại, “Phương Triệt, anh có muốn biết tất cả quá khứ của em không?” Nói hay không nói, thật ra nàng rất do dự.
Có lúc thẳng thắng cũng không nhất định là tôn trọng, giấu giếm cũng không hoàn toàn là hẹp hòi hoặc là tổn thương.
Đối với trải nghiệm từ trước, cho tới nay Tần Mạt luôn nghĩ sẽ cất giấu một mình, nàng không thấy cần thiết phải nói với bất kỳ ai, trong mắt người khác, nàng là nàng, thế là đủ rồi.
Nhưng hôm nay bỗng xảy ra biến cố này, khiến nỗi lòng nàng càng nhấp nhô, trong lòng nàng có hai ý nghĩ giao nhau: nói cho hắn, để hắn lựa chọn; không nói cho hắn, không cần thiết phải tăng thêm thương tâm và nghi ngờ cho hắn.
Dưới suy nghĩ của rất nhiều người, đã chọn một người, muốn cùng hắn đi suốt cuộc đời, nên thẳng thắn tất cả về mình, nếu không cái gọi là thật lòng sẽ có tì vết; nhưng lại có vài người cho rằng, mỗi người đều có riêng tư của cá nhân mình, một người hành động độc lập, có thể lựa chọn bạn đời, lại không cần vì thế mà đánh mất sự độc lập bản thân.
Tần Mạt sở dĩ do dự, nguyên nhân lại không giống với hai nhận thức ở trên.
Tình huống của nàng là đặc biệt, không nói đến việc Phương Triệt có thể tin nàng xuyên qua hay không, nói đến thân phận của nàng trước: một công tử quần nhung, Phương Triệt nghe rồi sẽ có cảm giác gì? Tần Mạt căn bản không muốn suy đoán phản ứng của Phương Triệt, vì đó chỉ là vô vọng rối rắm, nàng vì thế mà giãy dụa bốn năm, cho đến bây giờ mới thả ra.
Chuyện này vốn nên để tự nàng gánh vác, không cần thiết phải để thêm một người khác cùng suy nghĩ.
Phương Triệt đương nhiên không đoán được tâm tư của Tần Mạt lúc này, nhưng hắn xem ra, quá khứ của Tần Mạt không đơn giản.
Bọn họ quen biết từ trung học, gia cảnh Tần Mạt lại rất bình thường, một học sinh trung học bình thường có thể có quá khứ đặc biệt thế nào? "Mạt Mạt." khóe môi Phương Triệt khẽ nhếch, nhưng lại có chút vui sướng.
Hắn hiểu lầm ý Tần Mạt, cho rằng Tần Mạt muốn bày tỏ với hắn trong tối, muốn nói về quá khứ của hắn.
Nay nhìn lại, Tần Mạt lại chủ động biểu hiện gần khoảng cách với hắn hơn.
“Mạt Mạt, anh vẫn chưa từng nói về gia đình anh, anh muốn nói cho em nghe bây giờ.” Ánh mắt hắn nhu hòa trong suốt, như dòng suối thanh khiết dưới ánh mặt trời, mang theo hơi thở làm lòng người ấm áp.
Tần Mạt hơi ngẩn ra, lập tức hiểu ý hắn, lại nhẹ nhàng thở ra.
Nàng lộ ra một nụ cười nhợt nhạt, gật đầu: "Anh nói, em nghe." "Khi anh mười tuổi thì ba mẹ anh ly hôn.” Phương Triệt kể lại, tuy câu đầu tiên đã khiến người ta kinh ngạc, nhưng giọng điệu hắn bình thản, hiển nhiên hoàn toàn không để ý đến chuyện này.
“Mẹ anh tên là Triệu Chi Lan, khi còn trẻ từng làm diễn viên, có tiếng hai năm.
Khi đó mẹ anh thường xuyên có tai tinh ái với người khác, ba anh trong cơn tức giận đi tìm niềm vui khác, bị mẹ anh bắt gặp, hai người không thể hòa hợp, cho nên ly hôn." Tần Mạt nghe đến có chút giật mình, thời niên thiếu tính tình Phương Triệt cổ quái, có lẽ cũng là do ảnh hưởng bởi việc cha mẹ ly hôn.
"Vậy bây giờ anh còn có thể có bộ dạng tốt như thế, thấy rõ anh chính là một mầm mống ương ngạnh.” Tần Mạt khẽ mím môi, cười trêu chọc hắn.
Phương Triệt nhướng mày nói: "Lúc còn nhỏ thì ương ngạnh, nhưng anh bây giờ đã là đại thụ trưởng thành." Trong lòng hắn vui mừng vì mình gặp được Tần Mạt, có lẽ chỉ có người này, ở thời điểm như thế sẽ không dùng ánh mắt an ủi thương hại nhìn hắn, ngược lại còn trêu chọc hắn.
Tần Mạt buột miệng cười: "Cỏ có thể thành cây?" "Anh là loại đặc biệt." Đặc biệt đến long lanh, ánh mắt rơi xuống trên người Tần Mạt, không hề chớp mắt.
Tần Mạt lại hỏi: "Sau đó anh đi theo người nào?" Nàng nói chuyện, tâm tình lặng lẽ giãn ra.
Thì ra Phương Triệt có nhiều tâm sự thế, lo lắng cũng nhạt dần đi, nàng cũng khoan khoái lên.
"Anh ở nhà ông ngoại vài năm, từ khi mười sáu tuổi, thì ở một mình.
Chỗ anh ở cũng cách nhà em không xa, sau khi em xuất viện có muốn đi thăm một chút không?” Phương Triệt mời chân thành, muốn để Tần Mạt thấy tất cả thế giới của hắn.
"Em phải mau đi xem chỗ ở của anh có phải cùng một loạià ổ chuột không.” Tần Mạt khẽ cười một tiếng, "Em nói trước, nếu mà giống nhà ổ chuột, em sẽ không dọn dẹp giúp anh đâu.
Cùng lắm, cùng lắm thì em cười anh vài cái.”