Cuối cùng Triệu Chu không nhịn được, vung đũa, cả giận nói: "Con bé Lan, là ta quá dung túng con, chiều con đến mức không biết trời cao đất rộng, thị phi trắng đen! Con nhìn xem, người hơn bốn chục tuổi đầu, còn để đứa con trai hai mươi tuổi phải quan tâm, con động não nghĩ đi, những năm này con bừa bãi thế nào! Con có biết xấu hổ không?” Triệu Chỉ Lan từ nhỏ chưa từng bị nặng lời bao giờ, chỉ có khi cãi nhau, Phương Trác mãi mãi là đứng đầu, tính ra cẩn thận, đây là lần đầu tiên bà bị Triệu Chu giáo huấn.
"Ba bênh anh ta đúng không? Thế thì còn có gì mà nói với con nữa?" Bỗng đứng dậy kéo ghế ra, Triệu Chỉ Lan ngẩng cằm, ánh mắt quật cường quét mọi người xung quanh, sau lại trừng mắt nhìn Triệu Chu, "Ba, ba chọn cho con người chồng đó chưa đủ sao, bây giờ con đã ly hôn rồi, ba còn muốn khống chế cuộc sống cá nhân của con à?" Bà hừ lạnh một tiếng, hạ câu này rồi không quan tâm đến phản ứng của người khác, lại nổi giận đùng đùng đi lên thẳng tầng hai.
Triệu Chu đứng dậy đi đến một bên, với đứa con gái đã vô cùng nuông chiều này, hiện giờ chỉ còn là bất đắc dĩ.
Nói dễ nghe, Triệu Chỉ Lan có tâm tình tuổi trẻ, nói chuẩn xác, bà có tính đại tiểu thư, nhiều năm trôi qua vẫn chưa hề thay đổi.
Phương Triệt lại bắt đầu cảm thấy nhức đầu, hắn xoa xoa trán, chỉ muốn về phòng đối mặt với những số liệu phức tạp kia, còn hơn ở đây nghe họ tranh cãi ầm ĩ không dứt.
"Tam nhi, lại đây!" Triệu Chu đốt tẩu, ấp úng một chút, ngoắc Phương Triệt, gọi hắn cùng mình đi tản bộ cạnh ao.
Bọn họ vừa quét sạch chỗ tuyết rơi, đường cạnh ao còn có chút ẩm, mang theo bông tuyết và bùn đất tự nhiên cùng khí lạnh.
"Mẹ của con, tính tình hư hỏng, nó quá kiêu ngạo." Triệu Chu bất đắc dĩ thở dài, "Bây giờ chỉ sợ cũng không uốn nắn nổi." Phương Triệt thật ra cũng không có oán khí với Triệu Chỉ Lan, dù sao đây cũng là mẹ ruột của hắn, hắn không nhiều lời gì, chỉ im lặng cười cười, giữ vẻ trầm mặc trước mặt Triệu Chu.
"Lúc này, chỉ có dùng thủ đoạn đặc biệt." sắc mặt Triệu Chu hơi trầm xuống, "Tam nhi, con có từng nghĩ đến đầu tư nguy hiểm không?" Phương Triệt suy nghĩ trong giây lát, hỏi lại: "Ông ngoại, có phải ông muốn con tìm cách mua lại phòng làm việc kia, để bà ấy nếm mùi đau khổ một chút?” Hắn nói câu nà trong đầu càng không rõ là mùi vị gì.
Rõ ràng hắn là con trai, bây giờ lại như là hắn làm cha, Triệu Chi Lan làm con gái.
Trên miệng Phương Triệt không nói gì, trong lòng cũng không phải không mong muốn tình thương của mẹ, nhưng tình cảm này với Triệu Chi Lan, hiểu nhiên là vô cùng khó khăn.
Triệu Chu rất rõ ý này, phòng làm việc của Triệu Chỉ Lan không lớn, chỉ làm hậu kỳ quảng cáo, quy mô cũng chỉ có trăm vạn, với Phương Triệt mà nói là không hề khó khăn.
Một đời Triệu Chu thanh liêm, thế lực có chút, tài lực lại không, chuyện này ông không thể làm được.
"Vô lý!" Phương Triệt chỉ đưa ra hai chữ này, xoay người liền đi về phòng.
Hắn mở máy tính ra chuẩn bị lập trình, ngón tay gõ chưa được bao nhiêu ký tự, rồi lại cảm thấy tâm phiền ý loạn.
Sau một hồi, Tần Mạt gọi điện thoại đến, hỏi hắn chuyện trong nhà ra sao.
"Chính là như vậy." Phương Triệt giải thích đơn giản, về sau cười lạnh nói, "Về sau em có thể trực tiếp coi bà ấy là em gái của em mà đối đãi.” Tần Mạt ở bên kia dở khóc dở cười, trầm mặc một lát sau mới lại hỏi: "Vì sao nhất định dì phải giận dỗi bác trai?” Chuyện này trước kia Phương Triệt từng nói qua, nhưng Tần Mạt nghe không rõ.
Thế là Phương Triệt giải thích rõ ràng: "Từ nhỏ mẹ anh đã rất nhạy cảm với con số, có thiên phú về toán học.
Khi đó giao tình của trưởng bối hai nhà rất tốt, ba anh và mẹ anh tuổi gần nhau, hai người cũng thường được các trưởso sánh.
Ba anh học toán rất giỏi, mẹ anh không phục, thi vào đại học cũng muốn thách đấu với ông, về sau thua toàn tập, dưới sự giận dữ bà đã từ bỏ toán học, ngược lại chọn nghề không hề liên quan, đó là biểu diễn.” Tần Mạt im lặng nghe Phương Triệt kể về chuyện cha mẹ, trong đầu cũng dần dần hình dung ra cảnh tượng.
Thì ra từ nhỏ Triệu Chỉ Lan đã tranh cường háo thắng, bà không chịu nổi việc thành tích của Phương Trác luôn cao hơn mình, liền khiêu khích mọi nơi.
Phương Trác cũng là người trẻ tuổi nhiều nhiệt huyết, trước giờ sẽ không chịu nhường Triệu Chỉ Lan.
Khi thi vào trường đại học, hai người cùng chọn một trường, hơn nữa cùng là ngành toán, Triệu Chi Lan không muốn vào cùng trường cùng lớp với Phương Trác, thế là yêu cầu thách đố, ai thua thì phải từ bỏ toán học.
Một lần thất bại đó làm Triệu Chi Lan vốn cao ngạo chịu không nổi đả kích, nhưng từ đó bà từ bỏ toán học, chọn nghề diễn viên, Phương Trác dù thắng cũng không dễ chịu trong lòng, cũng từ bỏ toán học, lại chọn ngành khảo cổ học.
Về sau Phương Triệt giỏi giám định và thưởng thức, cùng với việc thích giữ những món đồ nhỏ, cũng là kế thừa lại của Phương Trác.
Nhưng Phương Trác nhường nhịn cũng không khiến Triệu Chi Lan cảm thấy thoải mái, lại càng khiến bà thêm khó chịu.
Hai người ầm ĩ một trận, Triệu Chi Lan lúc ấy nói thế này: “Tôi không hề coi trọng sự thương hại của anh!” Đôi oan gia này từ đó kết thành cừu hận, nhiều năm chưa giải.
Sự kết hợp của hai người nà như là một vở kịch khôi hài.
Từ lúc Triệu Chi Lan vào học viện điện ảnh, liền nghe Triệu Chu lải nhải không ít.
Theo quan điểm của bề trên, diễn viên này cũng không phải chuyện tốt, đường đường là con gái của tư lệnh, lại hồ đồ như thế, làm sao ông cam tâm? Tính Triệu Chi Lan nông nổi, Triệu Chu càng ngăn cản, bà càng chui vào vòng luẩn quẩn.
Có một lần không để ý, Triệu Chỉ Lan bị người ta chuốc thuốc mê, Phương Trác vừa vặn ra chiêu anh hùng cứu mỹ nhân.
Thế là Triệu Chu có lý do gả con gái cho Phương Trác, Phương gia tất nhiên vui mừng đồng ý, được hai vị vị trưởng bối cùng thúc giục, hôn sự của họ định ra như thế.
"Tính của mẹ anh, trước giờ người ta bảo bà đi đông, thì bà đi tây.
Cả cuộc đời này chỉ có một lần nghe lời, về sau lại kết thúc trong ly hôn.” Giọng điệu của Phương Triệt dần bình tĩnh lại, vì nói chuyện với Tần Mạt, tâm tình hắn bất tri bất giác lại sáng lại.
Tần Mạt khẽ cười nói: "Em thấy sở dĩ dì đồng ý hôn sự này, cũng không phải là theo lệnh cha mẹ, mà là tâm ý của dì.
Theo tính dì, nếu dì không có tình ý với bác trai, thì sao lại không phản kháng chút nào?” Phương Triệt cười to nói: "Anh hùng cứu mỹ nhân, một chiêu này quả nhiên rất kinh điển." Tần Mạt liền nghĩ đến ba cô gái lúc mới quen ở quán trà, từ trước nàng vẫn không có cơ hội nhìn thấy người gọi là ‘Tam nhi’, sau khi biết Phương Triệt là Tam nhi, lại quên mất việc này.
"Phương Triệt, năm lẻ sáu, anh vì cứu ba cô gái, bị thương không nhẹ, việc này anh còn nhớ không?" "Sao lại nhắc đến việc này?" Phương Triệt ngừng lại, "Mà sao em biết?" "Em làm thêm ở quán trà Triệu Ký, anh không nhớ à?” Tần Mạt cười khẽ thành tiếng, “Bọn họ vì việc cứu mỹ nhân này mà nhớ mãi không quên anh hùng.
Vì để gặp anh vài lần, bọn họ làm thêm ở quán trà nửa năm, về sau không thấy anh xuất hiện nữa, mới nghỉ làm.
Các cô ấy còn dặn em nhắn lại cho anh.” "Nhắn gì?" Tần Mạt hồi tưởng một chốc, mới nhớ ra lời nói đó, sau khi nói một lần, lại mang chút cười nhạo hỏi: “Phương Triệt, người ta không cần gì cả, chỉ im lặng đứng một bên, hi vọng anh sẽ đến, anh có thấy cảm động không?” Phương Triệt im lặng nửa ngày, mới nói: "Em ăn dấm." Tần Mạt lập tức nói sang chuyện khác: "Dì đã có tình ý với bác trai, sao hai người lại ly hôn?” Phương Triệt khẽ trầm ngâm, cười nhạt nói: "Có tình nghĩa cũng không bù lại được tranh cãi ngày qua ngày.” Thì ra Phương Trác dựa vào bản thân bước đi, không tìm sự giúp đỡ trong nhà, dần dần hình thành cảm giác lãnh đạm với người nhà.
Triệu Chi Lan tranh cường háo thắng, một mặt không chịu phục, lại điên cuồng lao vào diễn các vở kịch lớn nhỏ.
Tuy bà có Triệu Chu làm hậu thuẫn, không cần lo lắng đến nhiều quy tắc linh tinh, nhưng ở trường quay cũng khó tránh việc tiếp xúc thân mật với nhiều diễn viên n Phương Trác sao có thể chịu được cảnh như thế? Mâu thuẫn ngày đêm, cuối cùng bùng nổ khi Phương Triệt mười tuổi.
Ngày đó Phương Trác mắt thấy Triệu Chỉ Lan cùng với một người đàn ông đi ra từ trong nhà, ông bị ghen tuông và lửa giận làm mờ mắt, đi ra trước mặt Triệu Chi Lan nói những lời khó nghe.
Những lời nói đả thương đó, trực tiếp gọi Triệu Chi Lan là đàn bà lẳng lơ.
Triệu Chi Lan vốn cũng hiểu, nhưng bị lời của Phương Trác kích thích, bà cũng không thèm giải thích, chấp nhận lên án.
Về sau bà nói với Triệu Chu thế này: “Anh ta không tin con, con có thể giải thích thế nào với người đó?” Phương Trác xoay người lại bắt đầu lao vào các bản hợp đồng và các cô gái bên cạnh cũng thay đổi thường xuyên.
Ông là một người đàn ông, cũng sẽ không như Triệu Chi Lan chỉ nói ở ngoài miệng.
Ông sống mơ mơ màng màng mấy ngày, thế là hai người không thể hợp lại nữa.
Tình cảm đứt đoạn, mỗi người một nơi.
Một năm sau, Phương Trác phát hiện mình hiểu lầm Triệu Chỉ Lan, mà khi đó Triệu Chi Lan cũng ra khỏi giới văn nghệ, khai thác trong lĩnh vực quảng cáo hậu kỳ.
Nhưng dù lúc trước có phải hiểu lầm hay không, bọn họ cũng không thể có cơ hội tái hợp.
Tính tình Triệu Chỉ Lan hay ghen, mà Phương Trác lại từng làm thật ở bên ngoài… mặc dù lý do cũng không thể trách… nhưng đúng là bên ngoài… đến tai Triệu Chi Lan, thì không có đường thương lượng nữa.
Phương Trác vô cùng hối hận, đến tận bây giờ mới phát hiện mình vẫn nặng tình với vợ, từ nhiều năm trước ông đã thu lại tính phong lưu, thường chạy theo Triệu Chi Lan, hi vọng có thể khiến bà thay đổi.
Triệu Chỉ Lan tự nhiên không để mình bị đẩy vào tròng, bà thường dùng cách cực đoan nhất để kích thích Phương Trác.
Đó là không ngừng tìm kiếm những người đàn ông khác, để họ giả vờ làm bạn trai, lặp lại một màn năm đó vô số lần—không phải anh nói tôi lắng lơ sao? Thế thì tôi lẳng lơ cho anh xem? Tần Mạt nghe xong, không nói gì một hồi, chỉ có thể nói: "Thật nan giải."