Mục lục
Ta Không Phải Vịt Con Xấu Xí
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi ra ngoài, thời tiết quả nhiên rất tốt.

Ánh mặt trời sáng chói, thích hợp để ‘xuất hành’.

Liễu Tích gọi điện thoại hẹn Tần Mạt trước, sau lại hẹn Phương Triệt.

Nhưng khi nói chuyện qua điện thoại, lại xuất hiện một âm mưu nhỏ.

Lúc ấy vì quá muộn, Tần Mạt và Tần Vân Chí cùng ở lại nhà Phương Triệt.

Phương Triệt nhận điện thoại, thuận miệng từ chối Liễu Tích, Liễu Tích nói; "A triệt, Tần Mạt cũng đi, anh cũng đi đi, càng nhiều người càng vui." Phương Triệt cao giọng hỏi: "Mạt Mạt, muốn đi dạo phố với Liễu Tích ngày mai à?" Tần Mạt đang leng keng nồi niêu trong phòng bếp, nghe vậy cũng cao giọng trả lời: "Đúng vậy, sao anh biết?" "Anh cũng đi." Phương Triệt trả lời Liễu Tích, "Ngày mai gặp lúc nào?" Liễu Tích ở bên kia cắn môi dưới phẫn hận thật lâu, mới nén bi thương, nói: "Chín giờ ở công viên Bách Hoa.” Nàng rất tự nhiên liền nghĩ ra một liên tưởng kinh người, hơn nửa đêm như vậy, Phương Triệt lại ở một chỗ với Tần Mạt, chẳng lẽ bọn họ đã ăn trái cấm, ở chung? Phán đoán này thật khiến Liễu Tích đau lòng xót dạ, thì ra kế hoạch tốt cũng bị lật đổ, trằn trọc cả đêm, nghĩ đối s Phương Triệt ném điện thoại sang một bên, dựa vào ghế sô pha nhắm mắt trầm tư.

Hắn không phải không biết Liễu Tích sẽ hiểu lầm.

Hiểu lầm này vốn là hắn cố ý tạo ra, mục đích là để Liễu Tích biết khó mà lui, miễn hại mình hại người.

Đêm hôm đó Phương Triệt ngủ ở phòng sách, để phòng ngủ của mình cho Tần Vân Chí, Tần Mạt ngủ ở phòng khách.

Trước khi ngủ Tần Mạt níu lấy Tần Vân Chí nói rất lâu, mới hiểu trường học vì sao lại liên tiếp lên án nó.

"Em đi Internet suốt đêm?" Lúc ấy Tần Vân Chí ngập ngừng ấp úng, Tần Mạt liếc ngang qua, "Thế nào? Nếu em không đi net suốt đêm, làm sao gặp bạn học nữ kia?" Tần Vân Chí ưỡn ngực: "Em đi suốt đêm thì sao? Bây giờ có học sinh nào mà chưa từng đi net suốt đêm? Nam tử hán đại trượng phu, dám làm dám chịu, em đi suốt đêm cũng là có việc suốt đêm, không giống những tên phá gia chi tử thuần túy kia!" Tần Mạt giận quá hóa cười: "Hắc, suốt đêm này không giống người thường, xem ra là chị hai quá quê mùa, em nói rõ đi, suốt đêm này có ý nghĩa gì?" "Em đang chơi một game, bên trong đã lên đến cấp cao rồi, đánh được trang bị cao cấp là có thể bán lấy tiền." Tần Vân Chí lại dương dương tự đắc, "Bán là nhân dân tệ đấy, bây giờ em có thể kiếm được hơn ba ngàn trên game, chị hai, em giỏi không?” Tần Mạt trầm mặc trong chốc lát, mới nói: "Trừ đi tiền phí internet, thời gian, công sức, hơn nữa em vìà bỏ việc học, tính ra, em lời được bao nhiêu? Là em buôn bán lời, hay lỗ?” Tần Vân Chí há mồm, lại gãi tóc, không thể nói nên lời.

Sắc mặt nó dần đỏ bừng lên, sau hồi lâu mới nói được một câu: “Không thể nói như chị!” Thật ra nó cũng có điểm hối hận, nhưng tuyên bố nhận thua này không thể nói ra trước Tần Mạt.

Trong đầu Tần Vân Chí hơi buồn bực, sao chị hai có thể kiếm tiền từ học trung học, mà nó lại không được? Tần Mạt tùy mặt gửi lời, nhìn nó có tâm sự, liền nói sang chuyện khác: "Chuyện bạn học nữ là thế nào? Sao cô bé lại nói em bất nhã với cô bé?" Nói đến đây, gương mặt Tần Vân Chí lại hiện lên phẫn nộ vô cùng.

Nó xiết chặt quả đấm đập lên mép giường, oán hận nói: "Đứa con gái đó đúng là quỷ, cho em cũng không thèm, em còn bất nhã với nó á? Em…” Nó nhịn, nhìn Tần Mạt ngay trước mắt, vẫn nuốt lại lời nói tục sắp nói ra vào bụng.

Cũng không phải Tần Vân Chí sợ Tần Mạt, hay là muốn giữ hình tượng trước mặt chị hai, thật ra là trước kia khi nó nói tục không it lần bị Tần Mạt giáo huấn, nó sợ bị giáo huấn, nói chuyện tự nhiên nhớ phải giữ lại đường sống cho mình.

"Vì sao cô bé lại đổ oan cho em?" Tần Mạt nhăn mày, chẳng hề nghi ngờ lời Tần Vân Chí.

Tần Vân Chí cảm như nhìn thấy trăng sáng, nó kinh ngạc: "Chị hai, chị không nghi ngờ em?" Tiếp theo nó lại vui rạo rực, "Em nói rồi, nhân phẩm của em tốt như thế, luôn có người tin em.

Ha ha! Chị hai, chị tốt nhất!" Nói xong, nó ôm lấy Tần Mạt, nhào đến mức làm Tần Mạt khó thở.

"Buông ra buông ra! Ngồi thẳng lên!" Tần Mạt luống cuống tay chân đẩy Tần Vân Chí ra, trong lòng càng bực mình.

Cái tên nhóc này ngày càng lớn, Phương Triệt dựa vào thân cao lực tráng ức hiếp nàng không nói, bây giờ cả Tần Vân Chí cũng ngày càng cao to, chỉ có nàng vẫn thấp như thế, mãi mà không cao được.

Tần Vân Chí buông Tần Mạt ra, ngây ngô cười sờ sờ đầu, gương mặt lại hiện vẻ bất bình: "Con bé đó, khi em chơi thì đi qua bên cạnh máy em, xem em đánh Boss, có bộ Vũ Y, lại đánh thắng bang chủ, liền làm nũng với em, nói muốn em tặng đồ cho nó, em tùy tiện đuổi nó đi, nó lại lòng tham không đáy, nói muốn gả cho em..." Tần Vân Chí gãi gãi tóc, ngượng ngùng nói: "Là gả trên trò chơi, không phải kết hôn trong hiện thực.

Chị hai, chỉ phải hiểu em, chị biết bây giờ rất nhiều đứa con gái tìm chồng trong game là để đòi tiền và trang bị mà, em cũng không phải kẻ háo sắc, em còn muốn kiếm tiền, tìm lão bà không phải là cho mình phiền toái sao? Huống chi là nếu tìm, em cũng phải tìm người mình thích? Vừa thấy mặt đã đòi kết hôn cái gì, em không thích loại con gái đó.” Tần Mạt nghe lời này lại cảm thấy buồn cười, nàng vỗ vỗ vai Tần Vân Chí: "Bây giờ chưa cần phải lo đến việc kết hôn." "Phì!" Tần Vân Chí che miệng, tí nữa thì sặc nước miếng, nó ho nhiều lần, mới nói, "Đây là trò chơi...." Tần Mạt cười cười hỏi: "Vì thế mà cô bé đổ oan cho em? Người xung quanh mù à?" "Thật ra, vóc dáng nó cũng được, nhưng mà trang điểm quá đậm, mắt đen sì, miệng đỏ chót, em cảm thấy có điểm khủng bố...." Tần Vân Chí nhẹ nhàng run, lắc đầu nói: "Ai biết rõ nó chứ, đại khái là được người ta tâng bốc nhiều, bị em từ chối liền thẹn quá hoá giận.

Em ngồi trong góc, nó thì mặc ít đồ, một cái áo len rộng vai, bị chính nó kéo xuống, nên lộ ra cái gì thì lộ ra cái đó, trách gì…” Nó nhún nhún vai, lộ ra vẻ mặt khinh thường và bất cần.

Tần Mạt có thể tưởng tượng ra cảnh tượng này, Tần Vân Chí càng nói nhẹ nhàng, nàng càng có thể cảm thấy khó chịu của nó lúc ấy.

Thật ra Tần Vân Chí đã đến tuổi biết háo sắc, với thân thể người khác phái, sinh ra tò mò là bình thường, nhưng Tần Mạt hi vọng Tần Vân Chí chỉ nhìn thấy cái tốt mà không phải vẩn đục, đứa bé nhà nàng bị người ta ức hiếp như thế, Tần Mạt lập tức như con thú nhỏ xù lông, thầm mài vuốt trong lòng.

"Tiểu Chí, con bé đó học trường em?" Tần Mạt khẽ nheo mắt lại.

Tần Vân Chí không cảm thấy trong đó có điểm lạnh, vội vàng trả lời: "Bên cạnh lớp em." "Được, rất tốt!" Tần Mạt nhướng mày, cười nhẹ nhàng.

Sáng hôm sau, ba người đi ra nhà hàng gần chỗ nhà Phương Triệt, ăn sáng xong rồi đến công viên Y Lan.

Công viên Y Lan cạnh quảng trường Y Lan, hai nơi vốn cùng khu, về sau mới bị phân ra, biến thành khu công cộng miễn phí, mới có một cánh cửa lớn ngăn cách.

Tần Mạt nhét tiền vào tay Tần Vân Chí, bắt nó đi xếp hàng mua vé.

Tần Vân Chí buồn rười rượi, "Chị, sao chị lại ép em?" "Chị là chị em, chị không ép em thì ép ai?" Tần Mạt trừng con mắt đẹp, hừ nhẹ một tiếng.

Tần Vân Chí dùng khóe mắt liếc qua Phương Triệt, ý tứ rất rõ ràng.

Phương Triệt lại không động đậy, chỉ nhìn Tần Vân Chí khẽ mỉm cười.

"Chính là...." Tiểu Tần Chí bĩu môi, oán thầm Phương Triệt lần nữa: "Đừng để cho em bắt được cơ hội, bằng không em nhất định cho anh cuối cùng cười cũng không nổi!" Tần Mạt thật ra càng muốn chỉnh Phương Triệt hơn, nhưng tạm thời không tìm được thời cơ tốt, chỉ có thể hòa hoãn.

Khi ba người đến Bách Hoa vẫn còn sớm, dẫu đã qua tám giờ, du khách vẫn không nhiều, tốp năm tốp ba, có loại vắng vẻ của Đông chí.

Bách Hoa là khu nhà có cảnh đẹp nổi tiếng, trên thực tế rộng khoảng năm trăm mét vuông, xung quanh có kính, ở giữa có một chiếc hồ, bên trong dẫn ra suối nước nóng ở ngoại thành, có khí đất, đông ấm hè mát.

Dù nói có chính xác không, vào đông Bách Hoa lại bốc lên hơi nóng, bên cạnh còn trồng nhiều loại hoa, bốn mùa tươi mát, tạo ra tiên cảnh, như giả như thật.

Khi ba người đi vào Bách Hoa, chỉ thấy mẫu đơn thược dược tường vi hoa hồng đang nở, mỗi loài lại có màu sắc riêng.

Mà bên cạnh hồ có một khối đá lớn như ngọc bích lớn trong suốt, bên trên viết chữ triện ‘công dung ngôn hạnh’, thoạt nhìn khá có ý tứ.

Tần Vân Chí mở to mắt nhìn tảng đá, hiếu kỳ nói: "Trên đó viết chữ gì thế? Cố làm ra vẻ huyền bí, em đoán không ra.” Tần Mạt liếc mắt một cái, lại quay đầu mỉm cười nhìn Phương Triệt, ý muốn chờ hắn phiên dịch.

Phương Triệt đang đứng bên cạnh nàng, cúi đầu, cười nói: “Dao trì hành cung, thôn thổ tiên linh, phủ ngã chi đính, thụ nhĩ trường sinh” (Cung điện Dao Trì, tiên khí mở ra, dưới sự bảo vệ của ta, trao cho ngươi trường sinh) Hắn không biết viết chữ triện, nhưng giám định và thưởng thức cổ họa nhiều năm, vẫn nhận ra một ít chữ.

Tần Mạt liền duỗi thẳng tay xoa đầu Phương Triệt, cười tít mắt mà nói: "Chính là như anh nói, ‘dưới sự bảo vệ của anh, trao cho em trường sinh’.

Phương Triệt, em không thể trường sinh, anh không giữ lời rồi." Phương Triệt thấy nàng nói thế, chỉ cười bất đắc dĩ, cầm tay nàng xuống, thấp giọng nói: "Em không thể trường sinh, anh sẽ cùng em cùng già đi." Tần Mạt bị những lời này làm lòng hoảng hốt, phảng phất như bỗng có dùng nước ấm áp, chảy từ hư không vào trong máu nàng, khiến toàn thân nàng dâng lên sắc hồng.

Cuối cùng nàng cảm thấy mình như u mê một thời gian dài, ám hiệu trong lời này còn không đủ để nàng hiểu, thì nàng nên nhảy vào hồ Bách Hoa, rửa đầu óc đi cho xong.

Nhưng khi đối mặt với chuyện đã chắc chắn, tự dưng có được, lại cảm thấy không dễ dàng tin tưởng.

Bây giờ Tần Mạt đang cảm thấy như thế, nàng cảm thấy có chuyện gì đó, lại cảm thấy lời này của Phương Triệt đến quá bất ngờ, như là chỉ thuận miệng nói ra, không thật.

Phương Triệt căn bản không cho rằng Tần Mạt sẽ đáp lại mình lúc này, cho nên nói xong, liền di đến cạnh tảng đá lớn, vỗ lên đỉnh, nói với Tần Vân Chí: “Cũng chỉ là mánh lới thôi, em sờ lên tảng đá, xem có khác những tảng đá khác không?” Tần Vân Chí lẳng lặng nói; "Chẳng khác gì cả." Tần Mạt nhìn đường nét tuấn tú trên gương mặt Phương Triệt, trong lòng suy nghĩ: “Nếu anh có ý với em? Từ đó đến bây giờ, sao không có gì thay đổi? Nhưng nếu như thế, vì sao anh ta lại không tỏ rõ thái độ? Cũng không đúng, nếu như anh ta vô tình với mình, chỉ là bạn bè bình thường, sao lại đối tốt với mình như thế? Anh ta từng tặng mình đồ, chỉ là rảnh rỗi nhàm chán thôi ư?” Phương Triệt đương nhiên không phải rảnh rỗi nhàm chán, hắn luôn rất bận rộn, có thời gian cho hắn nhàm chán sao? Tần Mạt đứng giữa bụi hoa, ngơ ngẩn nhìn Phương Triệt bên cạnh hồ, thấy sương mù bao quanh hắn, cả khuôn mặt có chút mơ hồ, lại càng có vẻ thanh nhã.

Tần Mạt lại nhớ lại lời nói đó trong lòng: “Em không thể trường sinh, anh sẽ cùng em cùng già đi.” Thời gian dài lại chợt nhảy ra từ trong ký ức của nàng, tinh mịn mà phảng phất như mưa gõ vào cửa sổ vỗ vào lòng nàng.

Một nốt nhạc trong suốt vang lên, lại quanh co, mở ra một phong cảnh hoa mỹ nhu hòa, vài năm sau, lại không hề phai màu.

Trong lòng Tần Mạt như có bút lông Bạch Vân, ngòi bút rung động, dưới sách đoan chính thơ Tiểu Khải[113].

Nàng lại nghĩ: "Sao lại còn nghi ngờ? Nhưng nếu như không nghi ngờ, hay là muốn chính miệng anh ta nói rõ ràng mới tốt.

Nhưng nếu anh ta lại bị mình từ chối lần nữa, chỉ sợ sẽ không dám nói.

Nói như thế, mình phải thổ lộ với anh ta?” Tần Mạt cũng không phải chưa từng tỏ tình, nếu đổi lại mà một đối tượng khác, nếu không cần chân thành, nàng tất nhiên có thể nói ra vô số lời ngon tiếng ngọt.

Nhưng khi đến thực tại, khi thật sự có thể hứa hẹn, nàng lại không thể nói ra.

Thừa nhận là dẫu có giả hay là thật đi nữa, dù tâm ý thế nào, nếu không thể làm được, cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì.

Thời gian mới là chứng nhận tốt nhất để quyết định, hành động luôn tốt hơn là lời nói.

Nhưng lúc nào đó, lời nói lại không thể thiếu được, dù sao ai cũng không có thuật đọc thấu tâm can, đến thời điểm tất yếu cần gì phải keo kiệt một lời nói? Tần Mạt có điểm keo kiệt, nàng thậm chí vô cùng keo kiệt một câu nói này.

Lời nói đến bờ môi, nàng lại không nói nên lời.

Nàng có điểm lơ lửng giữa không trung chân không chạm đất, nàng cảm thấy phán đoán của mình không hề có sai lầm, nhưng nếu không thể xác minh rõ, nàng cũng không thể quyết tâm được.

Có lẽ trước mặt tình yêu, trước giờ không tồn tại cái gọi là kẻ mạnh và kẻ yếu chân chính.

Mặc ngươi có đi khắp bụi hoa, nhưng nếu đã thật sự động lòng, cũng khó tránh khỏi suy nghĩ thiệt hơn, cẩn thận dè dặt.

Có vài người cởở, dù để ý cũng chỉ là trong chớp mắt, có nhiều người tâm tư tính tế, quen suy nghĩ nghi ngờ tự đày đọa mình, lại không thể bỏ xuống được.

Trước giờ Tần Mạt không phải loại người thần kinh không ổn định, cũng không phải là có trái tim thủy tinh.

Nàng cũng không đày đọa mình.

Nhưng bảo nàng mở miệng hỏi Phương Triệt “Anh thích em không” gì đó, nàng tạm thời không hỏi ra được.

Rất lâu trước kia nàng đã từng nói định nghĩa tình yêu với Phương Triệt, cổ nhân chưa bao giờ có tổ hợp từ như thế, tình yêu có lẽ là từ mới của người thời nay? Cái gì gọi là yêu? Trả giá hoặc là giữ lấy, bao dung hoặc là yêu chiều, vân vân, mọi người định nghĩa đều khác nhau, Tần Mạt cũng chỉ dám nói mình thích Phương Triệt, không dám nói yêu.

Thích đến mức muốn sống cùng cả đời, hoặc là nhiều năm về sau, có lẽ cũng biến thành yêu.

Phương Triệt vỗ nhẹ vai Tần Vân Chí, sau đó đi vài bước đến cạnh Tần Mạt, ngoắc nàng nói: "Trong hồ có hoa sen, mau đến đây nhìn xem." Tần Mạt đi lại, Phương Triệt nắm tay nàng, đứng song song với nàng bên hồ, chỉ vào trong nước: "Em nhìn đi, hoa nhỏ bên trong, cũng không biết lúc nào đã nở hoa." Một mảnh hơi nước lượn lờ, nước gợn nhẹ trong ao, hoa sen lá xanh cao vút, tròn trịa như mai, sen nhỏ đầu nhọn, gần chạm hơi nước, như là tiểu tiên tử mới chào đời.

Tần Vân Chí có chút yêu thích: "Mùa đông có thể thấy hoa sen trong nước, hồ Bách Hoa này thật thú vị.

Nhưng mặt nước còn bốc lên hơi nóng, sao không làm hoa sen bỏng chết?” Từ hoa sen bỏng chết cũng thật là phá hỏng phong cảnh, Tần Mạt nghe rồi, mới phục hồi tinh thần lại, nháy mắt mấy cái cười nói: "Có lẽ là bí pháp tiên gia?" "Chị hai, chị trúng độc tiểu thuyết thần thoại à?" Tần Mạt nâng tay cốc đầu nó: "Đầu óc nghĩ lung tung, chỉ đùa thôi mà nghĩ cũng không hiểu?" Tần Vân Chí rất ủy khuất: "Em cũng đang nói đùa...." "Hồ Bách Hoa sở dĩ nổi tiếng, là ở điểm này." Phương Triệt hạ giọng, cố ý làm giọng điệu thần bí: "Nghe nói đáy nước có thủy yêu ngàn năm, ban đêm lại nổi lên mặt nước hút tinh hoa ánh trăng, sau đó lại chui xuống ban ngày, dùng Hoa âm để tẩm bổ.

Cho nên hoa nơi này thường tươi không héo, hoa sen trong hồ không bị lửa nước xâm nhiễm.” Tần Vân Chí lau mồ hôi không tồn tại trên trán: "Anh Phương Triệt, anh thêu dệt ghê quá, hoa sen vốn nở trong nước, người ta chỉ là ngâm nước thôi!” Sau một hồi, du khách ngày càng nhiều, hồ Bách Hoa người đi lại bốn phía, như là một chiếc gương sáng phân cách hai thế giới.

Liễu Tích có mặt lúc chín giờ mấy phút, cùng đi với nàng còn có Ngụy Minh.

Khi nàng nhìn thấy Tần Vân Chí rất kinh ngạc, nghe qua Tần Mạt giới thiệu xong mới miễn cưỡng cười cười.

Liễu Tích hôm nay mặc áo khoác dài mở vạt, lộ ra áo lông và váy ngắn bên trong, một đôi bốt cao gót phủ trên bắp chân tinh tế.

Màu đen dệt lộ ra chiếquần tất dài, làm cả người nàng có vẻ dễ thương hơn bình thường vài phần.

Hơn nữa nàng trang điểm rất thanh lệ, vầng trán có vẻ lạnh lẽo, lại mang theo hương vị động lòng người.

Phương Triệt và Liễu Tích dù sao cũng quen từ nhỏ, hắn nhìn dáng vẻ Liễu Tích thế này, khó tránh khỏi có chút lo lắng.

Do dự một chút, hắn vẫn không nói lo lắng ra khỏi miệng.

Dù sao đã vô tình với nàng, nếu ra vẻ quan tâm, lại khiến nàng hiểu lầm, chỉ hại nàng thêm khổ sở.

"Xin chào." Phương Triệt cuối cùng chỉ khẽ gật đầu áy náy với Liễu Tích, sau đó chào hỏi Ngụy Minh, có chút lạnh lùng với hai người.

Ngụy Minh cười lờ đờ uể oải, lộ ra vẻ mặt điển hình của hắn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK