Nhưng quan trọng không phải là giá trị của mấy món đồ đó nữa, mà là hôm nay, hai người đã bị lăng nhục.
Có lẽ nói hai chữ lăng nhục này cũng hơi quá, bản thân bán hàng vỉa hè đã là trái pháp luật, năm trăm đồng cũng tương đương tiền nộp phạt.
Tuy tiền phạt này có vượt qua mức thừa nhận của một người bán hàng rong, nhưng cách phạt này cũng khiến ngư̖ bực tức, Tần Mạt thầm nhớ kỹ chuyện này, nếu như có cơ hội, nàng sẽ để tên Đinh Hảo giả qua lại mà lưu manh này cảm nhận mùi vị bị người ta ức hiếp một phen.
Tần Bái Tường và Tần Vân Đình cùng xuống giúp dọn hàng hóa, vẻ mặt ông âm trầm, đến cửa nhà, ông liền châm thuốc, buồn bực ngồi trên ghế sô pha phun ra làn khói mờ.
Tần Vân Đình há mồm mấy lần, muốn hỏi chuyện thế nào lại không thể nói ra.
Tần Vân Chí im lặng rót trà đặt lên bàn, sau đó không để người nhà giục nữa, tự giác ngồi vào bàn tự học.
Tần Mạt đi vào trong phòng ngủ, bây giờ nàng cũng không có tâm tình để an ủi ai.
Nàng chỉ muốn tắm rửa đi ngủ, hi vọng ngày mai khi tỉnh dậy, tất cả vẫn tốt đẹp.
Tần Bái Tường vừa hút xong điếu thuốc, mắt nhìn tàn thuốc đang tắt, mang theo vài sợi tơ máu.
Sau khi tắm xong nước ấm, Tần Mạt đi ra từ phòng tắm, cũng chỉ thấy cảnh tưởng như vậy.
Bùi Hà đứng cạnh Tần Bái Tường, gương mặt hiện ra vẻ đấu tranh, nghi ngờ, nhớ lại, sợ hãi… đủ loại thần sắc phức tạp.
Vẻ mặt bà như suy tư, mà không dấu được biến hóa không ngừng.
Tần Mạt cau mày, cuối cùng vẫn im lặng ngồi lại bàn học.
"Mạt Mạt..." Tần Vân Đình khẽ gọi, dừng bước ở cửa phòng ngủ, do dự có vào hay không.
Tần Mạt viết nhật kí, chỉ viết một câu: "Thỏ nhỏ săn sói, từ từ thực hiện, nhịn! Nhịn! Nhịn!" Mười mấy chữ viết phóng túng, nét bút đậm nhạ Tần Mạt thở dài một hơi, ý cười lạnh trên môi.
Khi nàng đối mặt với Đinh Hào có thể có phong độ nhẹ nhàng, lại không ai biết, nàng cười càng rạng rỡ, trên thực tế lại cố nén đau thương.
Phong thái này là gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ, nghe tiếng chó sủa chỉ lên trên trời, gặp mèo cào còn coi là chuyện cười.
Tác phong của Tần Mạt thật ra còn chưa luyện thành, chuyện này dù đã nguội lạnh đi, nhưng khi nàng nhớ lại vẫn thấy xúc động.
Nàng phải tiếp tục nhẫn nhịn, cho đến khi Khổng Triết giải quyết xong chuyện này.
Người Trung Quốc có thể đàm phàn trên bàn ăn, ai mở miệng trước bày ra lợi thế, người đó sẽ thua.
Huống chi Tần Mạt không có lợi thế gì, nàng vừa mới nâng chén, quả thật đã cho người ta cơ hội “Làm thịt ta đi”.
Tần Mạt đã không phải là Tần Mạch Tần đại công tử, sẽ không có ai cảm thấy nàng chịu uống rượu đền tội là mất mặt mũi, cũng không có ai tin một phân phong thái của nàng.
Tần Mạt tình nguyện từ một cánh chim ưng đen biến thành một con thỏ nhỏ thiện lương gặm cỏ, nàng hi vọng sẽ kiếm được một sân cỏ không ngừng sinh sôi trong thế giới của nàng là tốt rồi, nhưng mà nàng quên mất, trên thảo nguyên, thứ mãi mãi không thiếu chính là sói đói.
Con thỏ là con thỏ, cho đến lúc này, Tần Mạt vẫn tình nguyện làm con thỏ, nhưng ai đã quy định, con thỏ không thể mọc ra hai cánh? "Chị," Tần Mạt cuối cùng cũng quay đầu lại, nhìn Tần Vân Đình cười tươi sáng, "Chị đừng quá lo lắng, tìm được đồ về là tốt "Chị cảm thấy..." Tần Vân Đình mới nói ba chữ, trong phòng khách bỗng truyền ra tiếng đồ rơi mạnh, tiếng ly thủy tinh vỡ vụn vang lên! Tần Mạt đẩy ghế ra chạy nhanh vào phòng khách, Tần Vân Đình ngẩn ngơ, cũng nhanh chóng xoay người.
"Bà không tin tôi!" Tiếng gầm lên giận dữ tất nhiên là của Tần Bái Tường, ông đẩy ngã bàn trà cũng không hết giận, nhấc chân đá mấy cái vào ghế sô pha, sau đó thở hổn hển liếc Bùi Hà.
Sắc mặt trắng bệch Bùi Hà cơ hồ không giống người sống, thần sắc bà hốt hoảng, chỉ lẩm bẩm nói: "Tôi tin ông, sao tôi lại không tin ông?" "Ha ha! Nói thật hay! Bà tin tôi? Bà tin tôi!" Tần ba bình thường nói năng điềm tĩnh, mặt mày nghiêm túc thình thoảng lại cười, ông là một người cha mẫu mực, cũng là một người chồng tốt, ông rất ít khi nóng tính như thế, hoặc nói là, trong ký ức của Tần Vân Đình đến nay, chưa từng thấy ông tức giận như thế.
Tần Vân Đình có chút mờ mịt quay đầu nhìn Tần Mạt liếc mắt một cái, thấy nàng đang lẳng lặng đứng cạnh mình, trong lòng bỗng hơi bình tĩnh lại.
Bùi Hà căn bản không chú ý đến Tần Mạt đứng bên cạnh, chỉ run môi nói: “Tôi tin ông, tôi không tin ông ở đâu? Nhưng ông không thấy, con bé Mạt Mạt hôm nay, nó hôm nay….
Cái loại dáng vẻ này, tôi….
Tôi liền nghĩ đến, tôi…” Hai tay bà che mặt, bỗng khóc lên.
“Tôi sợ, anh Tường, tôi sợ, ông nói đây có phải di truyền không, nó chính là giống…” Tần Bái Tường bỗng xông lên phía trước che miệng bà, ôm bà nói: "Không có! Bà nghĩ lung tung cái gì? Đang yên lành, bà không mê sảng, không có..." Ông nói năng có chút lộn xộn, bỗng buông Bùi Hà ra, lại đưa bà đi nghỉ, sau đó mất bình tĩnh đuổi Tần Vân Chí ra.
Bang một tiếng, cửa bị đóng lại.
Tần Vân Chí ủ rũ đi đến bên cạnh hai chị, thấp giọng hỏi: "Ba mẹ cãi nhau, vì sao?" Trong phòng ngủ mơ hồ truyền ra tiếng tranh cãi, không ai nói cho Tần Vân Chí, Tần Mạt tập trung lực chú ý, đứt quãng nghe thấy Bùi Hà nói: "Tôi nhịn mười sáu năm, ông… Không để...
chuyện năm đó ...
Được, tôi không thể bởi vì không thể không lo lắng...
Mạt Mạt...
từng bị điên… Hôm nay..." "Thật xin lỗi..." Giọng Tần Bái Tường rất trầm rất trầm, "Tôi không thể...
Không được...
Tôi đã đáp ứng..." Tần Vân Đình lo lắng nhìn Tần Mạt, thoáng kéo tay nàng, nắm thật chặt.
Tần Mạt cười đáp lại nàng, cũng chỉ nghe nàng nói: "Mạt Mạt, có chị ở đây, em không phải sợ gì cả." Tần Mạt gật gật đầu, thấy Tần Vân Đình lại khôi phục dáng vẻ chị cả ở lúc này, trong lòng có chút vui mừng.
Về phần thân thế kia hình như sắp nổi trên mặt nước, ngược lại cũng không ảnh hưởng đến tâm tình Tần Mạt.
Dù sao nàng cũng không phải là Tần Mạt này, thân thế ra sao nàng cũng không để ý, nàng chỉ lo chuyện đó sã ảnh hưởng đến gia đình này.
"Chị hai, " Tần Vân Chí cẩn thận thấp giọng nói: "Ba khi ở nhà thờ họ, cũng từng tức giận như thế một lần."