Mục lục
Ta Không Phải Vịt Con Xấu Xí
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tần Mạt bị Phương Triệt làm cho bối rối, nàng trong nháy mắt này lại nhớ lại tình cảnh năm đó hắn dùng chân đá Lỗ Tùng, nhất thời lại buồn cười, lại cảm thấy tư vị không đúng.

Phương Triệt quen xúc động thời thiếu niên, hiện giờ cũng không thay đổi thói quen bạo lực này——vậy cũng tốt, chẳng ai là hoàn mỹ cả, huống chi Tần Mạt hiện giờ đã hướng ái tim về hắn, nhìn chỗ nào cũng thuận mắt, ngay cả lúc kích động này, dưới mắt Tần Mạt, lại là thẳng thắn đáng yêu.

Khi hắn đối mặt với sự khiêu khích của Giang Viễn Hàn thì có thể bỏ qua, lúc này lại chỉ vì một câu bảo vệ trị an vũ nhục Tần Mạt mà nổi trận lôi đình, đại khái cũng là vì hôm nay quá vui sướng, đến nỗi tất cả xúc động dâng trào.

Phương Triệt là người phàm, không phải thánh nhân, hắn coi Tần Mạt là trân bảo của cuộc đời này, trong lòng liền tràn đầy ý muốn bảo vệ.

Nhưng Tần Mạt cũng chẳng phải là cô gái yếu đuối, càng không muốn bị bảo vệ ở đây.

Vị bảo vệ này cũng có chút kinh nghiệm thực chiến, khó khăn lắm mới tránh được cú đá của Phương Triệt, lại lui về phía sau tường.

Phương Triệt ra tay rất xảo quyệt, sớm đoán ra được đường đi của đối phương, dù hắn tránh được chiêu đầu, cũng tránh không được chiêu thứ hai.

"Ta đánh…" Bảo vệ trị an mắng to một tiếng trong lúc hoảng loạn, lại mắt thấy đối phương ép sát đến, lời mắng ra được một nửa, nửa câu sau lại nuốt vào trong kinh hoàng.

"Phương Triệt!" Tần Mạt lớn tiếng trách mắng: "Mau dừng lại! Anh là đứa trẻ hai ba tuổi à?" Khi nàng nói dồn toàn bộ sức lực trên tay, bỗng đẩy Phương Triệt! Phương Triệt sợ làm Tần Mạt đau, liền lui về phía sau, chân vốn sắp sửa đá ra lại thu lại, phản lực quán tính dội về, bước chân hắn có chút lảo đảo.

Bảo vệ bên kia dò xét được cơ hội, ác ý hợp lại.

Hắn cầm chai bia còn dọn dưới chân, ném đến đầu vai Tần Mạt, trong phòng bảo vệ vốn không cho phép uống rượu, hắn lén uống vài chai, vẻ u sầu mang thêm cảm giác say, trong đầu hoàn toàn không còn lý trí.

Phương Triệt thấy mạo hiểm, dưới chân lại đứng không vững, căn bản không kịp đỡ được chai bia kia.

"Mạt Mạt!" Một tiếng kêu còn chưa định, Tần Mạt cảm nhận được tiếng gió đến từ phía sau, liền nghiêng người né tránh.

Nàng không tránh, nhiều lắm bị đập vào bờ vai, đau đớn cũng qua.

Nàng lại tránh nhầm hướng, trực tiếp khiến chai bia bay vào đầu.

Bốp! Tần Mạt chỉ cảm thấy sau đầu rất đau, trước mắt tối sầm.

Trước khi mất đi ý thức, nàng cảm thấy sau gáy có cảm giác ươn ướt, mà hình ảnh Phương Triệt vô cùng hối hận phẫn nộ lại tan ra, chợt lóe lên.

"Mạt Mạt!" Hắn ôm cổ Tần Mạt mệt mỏi ngã người xuống, trái tim như bị xé rách đến vô hạn.

"Tôi...

Tôi không phải..." Gã bảo vệ gây họa tay mềm nhũn, chai bia rơi xuống đất, tiếng thủy tinh nát vụn vang lên, hắn kinh hoảng lui về phía sau, liên tục nói: "Tôi không cố ý! Tôi không cố ý!" "Không cố ý?" Phương Triệt bế Tần Mạt lên, tầm mắt gắt gao lạc rơi trên người gã bảo vệ, ngọn lửa hừng hực từ tim bốc cháy mãnh liệt lên đầu, cháy sạch máu hắn đến đau đớn.

Hắn không nhiều lời, chỉ đi đến đạp trước người g một đá như chớp lên lồng ngực hắn, mắt thấy gã kia không thể tránh, ngã xuống đất, mặt đau đến vặn vẹo.

Phương Triệt hừ lạnh một tiếng, trong lòng lo cho vết thương của Tần Mạt, xoay mình dùng tốc độ nhanh nhất ra khải phòng bảo vệ.

Đi ra ngoài đường cái, hắn liếc mắt một cái nhìn dòng xe đi đến, nhất thời lại không có chiếc taxi nào trống.

Trong lòng hắn nôn nóng, một ngày này như từ thiên đường ngã xuống địa ngục, hình như chỗ máu đỏ tươi kia lại viết lời nguyền tàn khốc lên thân hắn.

Trước giờ Phương Triệt không nghĩ rằng sẽ có lúc mình hối hận đến mức lòng như bị gặm mòn, nhưng ở một khắc này, hắn thà rằng mình bị rơi xuống vực sâu, cũng không muốn để Tần Mạt chịu khổ sở.

Hắn dừng xe ở tít phố bên kia, bây giờ đi qua sẽ mất nhiều thời gian, mà hắn lại không thể chờ thêm giây nào nữa.

Xe tới xe đi, một giây đồng hồ như dài cả thế kỷ.

"Mạt Mạt, em nhất định phải chờ anh!" Phương Triệt thì thầm một tiếng, nghĩ đến bệnh viện Thiệu Thành cách một con phố không xa, dưới chân liền không ngừng bước nữa, bế Tần Mạt chạy nhanh đến bệnh viện.

Thay vì ở đây khổ sở chờ xe đến, chi bằng cố đi từng bước, ít nhất, hắn cũng đi rất nhanh.

Tại thời điểm như vậy, thân phận, địa vị, học thức, tiền tài, tất cả đều vô ích.

Hắn chỉ có một người, chỉ ôm một người, trong lòng vội vã chạy đua với thời gian, ngay cả có hiểu các lĩnh vực khác đến đâu, lúc này cũng chỉ có thể phát huy ra sức mạnh nguyên thủy nhất của mì Bông tuyết nhẹ rơi như cũ, còn chưa kịp đọng lại trên mặt đường, đã bị ô tô và người đi đường bước qua.

Trời đông giá rét, giờ phút này tâm tình Phương Triệt dần nguội lạnh xuống.

Thành nhỏ này ban đêm vô cùng tiêu điều, dưới ánh đèn, tiếng xe phát thành tiếng ồn ào phía sau hắn đan thành một bối cảnh của bộ phim cũ, bọn họ tương dung, mà lại không tương hợp.

“Píp ——!" Khi Phương Triệt rẽ vào góc đường, ô tô vội dừng ngay, cửa kính xe hạ xuống, trong xe truyền ra tiếng mắng tức giận: "Thích đi đầu thai à! Dù không muốn sống nhưng ông đây còn có tương lai nhé! Anh....." Phương Triệt đi nhanh đến bậc thang bệnh viện, lọc qua tất cả các tiếng động.

Hắn vội vàng quát to: "Bác sĩ! Bác sĩ!" "Đây là thế nào?" "Cô ấy..." "Ai da, không phải đầu bị đập từ phía sau à, chấn động não rất nhỏ, tạm thời hôn mê? Đây chỉ là cùng lắm gấp cái gì?" Phương Triệt cẩn thận đặt Tần Mạt lên cáng, giọng tỉnh táo lại: "Phiền mọi người dùng cách trị liệu tốt nhất, không cần lo đến vấn đề phí trị liệu." "Được rồi được rồi! Qua bên kia đăng ký phí đi! Không có chuyện gì lớn, trước băng bó một chút, rồi đi chụp xương." Đêm hạ xuống, Phương Triệt để mới ngồi vào cạnh giường Tần Mạt, lẳng lặng cảm nhận hơi thở của nàng, nghe từng mạch đập nhỏ trong sinh mệnh của nàng.

Trước đó Tần Mạt đã tỉnh lại một lần, nàng không nói gì, chỉ khẽ giãy giụa muốn gọi điện thoại về nhà, nói với Bùi Hà: "Mẹ, đêm nay con không về, ở lại nhà bạn cũ." Bùi Hà rất không yên tâm, bà cẩn thận hỏi rõ là bạn cũ nào, có bao nhiêu người, làm những gì, Tần Mạt lại nói: “Mẹ, con lớn thế rồi, có thể lo được cho mình, mẹ không cần quan tâm.” Nàng ra vẻ như rất không bình tĩnh cúp điện thoại, chỉ cười với Phương Triệt một nụ cười an ủi yếu ớt, lại thiếp đi.

Tần Mạt sớm được chuyển ra từ phòng cấp cứu đến phòng bệnh một người, Phương Triệt ngồi bên cạnh, hai đấm nắm lại buông lỏng, sau đó lại xiết chặt, lại buông lỏng.

Hồi lâu sau, hắn thở dài một tiếng, nâng tay nhẹ nhàng chạm vào trán Tần Mạt, cực kỳ dịu dàng dùng lòng bàn tay lướt qua hàng lông mày của nàng, lông mi của nàng.

"Mạt Mạt....." Phương Triệt dịu dàng kêu gọi, trong lòng lưỡng lự.

Hối hận cũng được, đau cũng thế, tóm lại người này còn bên mình, từ nay về sau hắn sẽ cẩn thận, chu đáo tỉ mỉ bảo vệ nàng, cuối cùng không thể để nàng chịu uất ức và nguy hiểm nữa.

Trên thế giới này, nếu mất nàng, dù đời có muôn vàn sắc thái đi nữa, thì còn ý nghĩa gì đâu? Một đêm này, Phương Triệt ngồi bên cạnh giường bệnh của Tần Mạt, cho đến khi ánh đèn tắt hết, tuyết rơi vô tung, cho đến khi chân trời tảng sáng, ánh ban mai dâng lên từ phía đông.

Ánh mặt trời phá băng mà ra, phơi sáng một mảnh tuyết trắng trên cành cây nóc nhà, nước trong và gợn sóng tỏa ra ý lạnh.

Tần Mạt khẽ chớp lông mi, lông mày không tự giác cau lại, rồi mới mở mắt ra.

Nàng cảm thấy có chút lạnh, sau gáy đau đớn xông thẳng lên đầu, lại kéo đến huyệt thái dương.

Tầm mắt chuyển động, đầu tiên nhìn trần nhà, sau đó dời xuống, liền nhìn thấy một cái đầu, người nằm bên giường, như là ngủ.

"Ư…" Tần Mạt cúi đầu rên một tiếng, trong đầu nàng còn có chút hỗn độn không hiểu, cả người không tỉnh táo, cũng không thể biết người bên giường là ai, vì sao hắn lại ngồi ở đây.

Phương Triệt bỗng bừng tỉnh, vừa thấy Tần Mạt mở mắt, liền nhẹ thở ra một hơi, bên môi khẽ nhếch lên ý cười, ôn nhu nói: "Mạt Mạt, cảm giác bây giờ thế nào?" Tần Mạt bị hỏi dịu dàng như vậy, trong lòng mềm ra, mắt lại chớp chớp, mới rất nhỏ giọng nói: "Anh… anh là...? Nụ cười trên mặt Phương Triệt đông lại, dừng một chút, mới gọi khẽ: "Mạt Mạt." "Ừ?" Tần Mạt vẫn mở to hai mắt, mềm mại than thở nói: "Phương Triệt, em đói." Thần trí nàng chưa tỉnh táo, nói chuyện còn mang theo ngữ điệu làm nũng, thoạt nhìn mơ mơ màng màng, ngơ ngác ngây ng thật giống như không có lý do gì bỗng biến thành một chiếc bánh bao nhỏ trắng xinh.

Khóe môi Phương Triệt lại kéo lên, nâng tay nhẹ nhàng mơn trớn trán nàng, cẩn thận dặn dò: "Bây giờ anh sẽ đi lấy bữa sáng cho em, em phải nằm nghỉ không được lộn xộn.

Nếu như khi khó chịu, mà anh lại không ở đây, em có thể ấn chuông ở đầu giường, sẽ có y tá lại gần." "Em biết rồi, nhưng đói..." Tần Mạt ngáp một cái, lại cúi mắt xuống, tuy mơ mơ màng màng lại khiến người ta cảm thấy đáng yêu, nhưng mệt mỏi kia cũng làm lòng người chua xót.

Phương Triệt giúp nàng kéo góc chăn, mới đứng dậy đi ra ngoài.

Cửa phòng bị kéo ra, Tần Mạt nhàm chán di chuyển mắt, rất lâu sau mới từ từ hồi phục lại, sau đó nàng lại cảm thấy đau đầu.

"Vừa rồi là Phương Triệt à, là anh ấy." Nàng thì thào tự nói, nói xong mới cảm thấy buồn cười: "Đúng là choáng váng." Nghĩ như vậy, trong lòng nàng mới thấm ra một điểm mật ngọt ấm áp, lại cảm thấy cảm giác này như chưa từng có, hoàn toàn không gióng mùi vị cái cọc tình yêu mà nàng từng biết.

"Mình có nên nói với anh ấy không?" Nàng nghĩ loạn trong đầu, "Nói với anh ấy thế nào? Nói với anh ấy cái gì? Mình không phải Tần Mạt? Nhưng mình đã là Tần Mạt.

Quen anh ấy, anh ấy quen mình, là mình hay là…" Phương Triệt đẩy cửa vào, liền nhìn thấy Tần Mạt chống tay tại chỗ, cố hết sức muốn ngồi dậy từ trên giường Hắn vội để hộp đựng thức ăn trên tay qua một bên, tiến vài bước lên phía trước, đỡ Tần Mạt giúp nàng gối đầu, điều chỉnh thế ngồi.

Tần Mạt bị thương ở gáy, không phải tay chân, chẳng qua là đầu óc hôn mê, năng lực thăng bằng giảm xuống, tay chân cũng yếu đuối mệt mỏi.

Nàng chủ yếu không bị ngoại thương, gáy rách da mà thôi, nghiêm trọng ở chỗ não bị chấn động, Nhưng không tính là trở ngại, điều dưỡng một phen là sẽ không để lại di chứng.

"Được rồi." Phương Triệt liền bưng một chén cháo táo đỏ lại gần, rời ghế đến gần chỗ Tần Mạt đầu, dùng thìa múc cháo thổi nguội rồi mới đưa đến bên môi nàng.

Tần Mạt nghiêng đầu nhìn Phương Triệt một hồi, nhìn tay hắn, mảy may không có ý muốn di động, nhưng cái miệng nhỏ nhắn lại nuốt chén cháo nhỏ vào bụng, dáng vẻ biết điều vô cùng, Phương Triệt múc từng thìa, Tần Mạt ăn hơn nửa chén, lại lắc đầu, đưa tay che bụng, như con mèo nhỏ thỏa mãn khẽ hừ một tiếng: “No rồi.” Phương Triệt khẽ mỉm cười, bưng chén cháo trên tay lại gần, từng thìa ăn xong chỗ còn lại, mới lấy ra từ hộp cơm mấy cái bánh bao hấp.

"Em ăn không?" Hắn để bánh bao thơm ngào ngạt nóng hổi đến trước mặt Tần Mạt.

Tần Mạt nuốt một ngụm nước miếng, lại ôm bụng mình, lắc đầu nói: "Không thể ăn, no rồi, no Phương Triệt ngồi bên cạnh Tần Mạt ăn bánh bao, hai cái một lần, tướng ăn đặc biệt, giống như bánh bao kia là cực phẩm mỹ vị của nhân gian.

Tần Mạt nhìn Phương Triệt, do do dự dự muốn nói lại thôi.

"Mạt Mạt, " Phương Triệt khẽ cười một tiếng, "Muốn nói thì nói đi, còn khách khí với anh à?" "Em có điểm khó chịu," Tần Mạt thấp giọng nói: "Anh đỡ em lên." Nói như vậy, nàng lại tự xốc chăn lên, trở người ngồi xuống bên giường, sau đó cúi đầu tìm giày.

Áo ngoài của nàng đã bị y tá cởi, bây giờ đang mặc quần áo bệnh nhân, bên trong mặc áo len và quần bông, cả người vẫn có vẻ yếu ớt.

Phương Triệt nhẹ đỡ lấy một bên tay nàng, xoay người giúp nàng tìm giày.

Giày lại không biết bị đá đến đâu, hai người bốn mắt hảo tìm mãi không được.

Tần Mạt có chút gấp gáp, Phương Triệt vuốt mái tóc mềm mại của nàng nói: "Em đứng dậy làm cái gì? Anh bế em đi?" "Không được." Tần Mạt lắc đầu, kéo Phương Triệt ngồi vào mép giường, chỉ vào chân hắn nói: "Cởi giày của anh cho em đi, em chỉ đi một chút, đợi lát nữa trả lại cho anh." Phương Triệt trầm mặc trong chốc lát, nhẹ thở ra một câu: "Anh sợ em ngã." "Sẽ không," Tần Mạt kiên trì, "Cho em mượn giày, em muốn đi." Phương Triệt liền xoay người cởi giày, hắn đi một đôi giày da nhung đế cao, mũi giày che qua mắt cá chân, bên trong là lông dê, bên trên còn buộc dây dài.

Hắn cởi dây giày ra, nhìn sang chân kia, lại ngập ngừng.

"Chiếc kia nữa, nếu không em đi không được." Tần Mạt kéo tay hắn, chờ hắn cởi hai chiếc giày, vội dùng chân xỏ vào.

Ấm áp trong giày từ chân tỏa lên toàn thân Tần Mạt, nàng vui vẻ dẫm chân vài cái.

Tuy giày rất rộng, nàng đi vào như đi trong một cái thuyền lớn, nhưng cổ giày lại cao, không dễ bị rơi ra.

Đi lẹp xẹp, Tần Mạt kéo giày đi, Phương Triệt có điểm lo lắng đề phòng nhìn phía sau, muốn đuổi theo nàng, nhưng giày mình lại ở dưới chân nàng.

"Chỉ một chút, anh đừng gấp." Tần Mạt tìm đến toilet, đi vào rồi đóng cửa.

Phương Triệt thấy buồn cười, thì ra nàng muốn đi toilet, lại thần thần bí bí làm ra vẻ mê hoặc như thế.

Xả nước xong, Tần Mạt rửa tay đi ra.

Nàng đứng cách Phương Triệt ba thước, rất nghiêm túc nói: "Phương Triệt, em phát hiện một vấn đề rất nghiêm trọng." "Vấn đề gì?" Phương Triệt có chút đề phòng nhìn nàng, quần áo bệnh nhân quá mỏng, thời tiết lại rét lạnh, hắn lo có nên kéo Tần Mạt lên giường đắp chăn lại không.

"Em còn chưa đánh răng, chưa đánh răng đã ăn bữa sáng." gương mặt Tần Mạt có điểm bi thảm, "Không có bàn chải đánh răng và cốc, mùi trong bệnh viện thật là khó ngửi.

Phương Triệt, anh chắc chắn đánh răng, anh còn ăn cháo...." Nàng đỏ mặt lên, lại lên án, "Anh ăn nhiều bánh bao như thế, không đánh răng." Gương mặt Phương Triệt thoáng cứng đờ, duỗi thẳng cánh tay kéo Tần Mạt kéo lên giường, sau đó xoay người trực tiếp cởi giày nàng ra.

Hắn buộc giày xong liền đi ra ngoài, bỏ lại một câu: "Anh đi mua bàn chải đánh răng và cốc." Tấm lưng kia, trong nháy mắt này hiện ra ý vị của nhân viên phục vụ.

Đáng thương, hắn quá lo lắng cho thương thế của Tần Mạt, kết quả quên cả những sinh hoạt cơ bản này.

Chờ khi Phương Triệt trở về, hắn chẳng những mua hai bàn chải đánh răng, cốc, còn có kem đánh răng khăn mặt, thậm chí còn có hai bộ quần áo, hoa quả và đồ uống.

Hắn đẩy cửa ra, thấy y tá đang cầm tay Tần Mạt tiêm.

Nàng dán băng dính lên, gở để tay Tần Mạt xuống, vừa quay đầu liền giật cả mình: "Trời ạ! Cậu mang túi lớn túi nhỏ như thế, là muốn chuyển nhà hay coi bệnh viện là khách sạn?" Phương Triệt không đổi sắc mặt, tao nhã hữu lễ gật đầu mỉm cười với nàng nói: "Chỉ để đổi quần áo mà thôi, tôi tự nhiên hi vọng cô ấy có thể sớm ra viện." "Bác sĩ Vương nói, Tần Mạt có thể ra viện rồi." Y tá trung niên cười đến sang sảng, "Giường ngủ ở đây cũng không phải vô dụng, cậu yên tâm, sẽ không khiến người bạn nhỏ của cậu khó chịu đâu." Tần Mạt nhỏ giọng kháng nghị: "Tôi không nhỏ, trưởng thành rồi." Vị y tá Chu này khẽ cười một tiếng, đẩy xe nhỏ ra ngoài.

Phương Triệt nói: "Mạt Mạt, anh biết em đã trưởng thành." "Em biết là anh biết mà." Tần Mạt nói rồi nhắm mắt lại, dáng vẻ muốn tiếp tục ngủ, còn như hoàn toàn quên lúc trước mình còn gọi Phương Triệt đi ra ngoài mua bàn chải đánh răng.

Nàng quả thật đã chút quên, ngồi trên giường nhìn xuống đất, lại từ dựa thành nằm.

Phương Triệt buông đồ trên tay xuống, sau đó cẩn thận đỡ nàng nằm xuống, giúp nàng để tay cẩn thận, mới ngồi xuống ghế bên cạnh, lẳng lặng nhìn nàng.

Hôm nay nàng có điểm ngốc, ước chừng như thần trí còn chưa hoàn toàn khôi phục.

Nàng, vốn là người thông minh như thế, nếu là vì chuyện lần này mà chịu thương tổn lâu dài, trong nội tâm nàng sẽ thống khổ ra sao? Tuy nàng ngốc thật sự rất đáng yêu, nhưng Phương Triệt càng nghĩ càng muốn thấy Tần Mạt thần thái phi dương kia.

Trong nháy mắt nói chuyện cổ kim, phẩy tay áo nhìn trời quang, đó mới là Tần Mạt.

Nàng có kiên trì, kiêu ngạo, tiêu sái, tất cả cũng vì nàng là Tần Mạt, nàng là độc nhất vô nhị.

Phương Triệt nhẹ cầm tay Tần Mạt, muốn truyền sức mạnh cho nàng, hi vọng nàng có thể vui vẻ, vui vẻ vì có hắn bên cạnh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK