Vì bưu kiện hắn gửi có khi rất kỳ dị, ví dụ như ở Thượng Hải, ở Bắc Kinh, ở Tây An.
Đây cũng không phải là Phương Triệt về nước, mà là hàng không quốc tế gửi đồ rất phiền phức, có nhiều đồ không thể đến thẳng nơi nhận.
Phương Triệt có thể gửi đồ về nước cho bạn bè, lại không nói đến mình sẽ trở về lúc nào.
Nhưng tết năm 2007 Phương Triệt có từ châu Úc về một lần, hắn ở lại Thủy Lợi, một lần Tần Vân Đình gọi lại, nói là còn thấy Phương Triệt, năm 2008 Phương Triệt đi Mỹ, nhưng lần này gói đồ lại gửi đến từ Anh.
Tần Mạt mở ra, lại thấy đầu dây đen, cuối cùng lấy ra từ trong hộp nhỏ một búp bê hoa hồng.
Búp bê này hình trụ phía bên trong rỗng ruột, Tần Mạt đưa tay mở ra, lại lấy ra được một con búp bê khác từ dưới.
Thì ra đây là một bộ đồ chơi, búp bê lớn ôm lấy nhiều búp bê con, tổng cộng có sáu cái.
Phương Triệt ghi thêm: "Hai trường trao đổi sinh viên, anh ở Cambridge, tự nhiên mua được matryoshka.
^^ " Tần Mạt lại nghĩ đến vị trí hoàn cảnh lúc này của Phương Triệt, một mặt cảm thấy giống như hắn vẫn ở bên cạnh nàng, nhớ kỹ từng chi tiết vụn vặt, mặt khác lại thấy thật khó tưởng tượng hắn rốt cuộc sống qua ngày ra làm sao.
Tiền Hiểu rất thất vọng dời tầm mắt khỏi tay Tần Mạt, lại nằm bò trước máy vi tính đọc tiểu thuyết, lờ đờ uể oải nói: "Chỉ mấy con búp bê mà, mình còn tưởng cậu nhận được đồ gì quý lắm.
Ai mà lại gửi thế, thật là không có…” Tần Mạt nhớ lại những món đồ Phương Triệt gửi hai năm gần đây, phát hiện hắn quả nhiên thật nhàm chán.
Ví dụ như hạt giống và nhúm lông chuột, hơn nữa tiền phí gửiá cao, chỉ gửi những thứ này thật lãng phí tài nguyên.
"Có lẽ ..." Tần Mạt nói nhỏ, tay lại mở máy tính ra, kết nối mạng, tìm MIT trên Baidu.
Nàng bỗng muốn biết, MIT cuối cùng là trường học dạng gì, để bản mặt lạnh băng của Phương Triệt lại phải tha hương cầu học, sau đó nói dông dài thành như vậy.
Tuy hắn không viết thư, chữ viết cũng ít, nhưng Tần Mạt lại cảm thấy, hắn đang nói dông dài.
Tiểu bang Massachusetts “Đại học hàng đầu của thế giới công nghiệp”, bên trong Baidu còn có vài câu nói làm Tần Mạt phải giật nảy mình.
"Chính là ưu tú vẫn không đủ ưu tú." Học tập, ngủ, hoạt động xã hội, sinh viên MIT bình thường chỉ có thể làm được hai việc, nếu như có ai có thể làm được cả ba, chính là "siêu nhân".
"Tôi chết hận chỗ này," đây là câu nói bình thường của một sinh viên MIT.
Tần Mạt cảm thấy cuộc sống đại học của mình vẫn còn thoải mái chán, sinh viên đại học Hán ngữ trường H năm nhất không hề học nặng, hơn nữa cũng không ai yêu cầu nàng phải trở thành một “học giả”, “văn học gia”, cho nên nàng cũng không có áp lực gì, chỉ cần hưởng thụ không khí tốt đẹp là được.
Huống hồ với sự quen thuộc về Hán ngữ, kiếp trước thiếu chút nữa thì Tần Mạt thành tinh, đến kiếp này càng không có gì để nói.
Học sinh MIT hiển nhiên không tốt đẹp như thế, Phương Triệt tính là thiên tài, nhưng với cái câu "Dgrave; ưu tú vẫn không đủ ưu tú", cuộc sống học tập của hắn so ra là vô cùng khẩn trương.
Huống chi trong nhận thức của Tần Mạt, Phương Triệt cũng chỉ là người bình thường, hắn không có thiên tài đến mức yêu nghiệt, đương nhiên cũng không thể thành "siêu nhân".
Nghe nói MIT và Cambridge trao đổi sinh viên là lựa chọn của năm ba, Phương Triệt mới được năm hai, hắn phải học thế nào mới được đi Cambridge? Ngón tay khẽ gõ bàn phím, Tần Mạt mở hòm thư ra, viết thư cho Phương Triệt: "Phương Triệt: Ở đây vẫn bình an! Học có bận rộn không? Sắp tới tôi có rất nhiều việc, xin đừng gửi đồ qua bưu điện nữa.
Phương xa sương mù rất lạnh, hãy tự bảo trọng." Nàng rất sớm đã biết địa chỉ email của Phương Triệt, nhưng nàng chưa từng dùng email gửi gì cho hắn, cũng chưa từng nhận được email của Phương Triệt.
Khi chuột rê đến nút gửi, Tần Mạt do dự một chút, đang muốn kích đơn, bỗng nghe thấy tiếng vỗ bàn của Tiền Hiểu bên cạnh, nắm tay thề thốt: "Chính là trò chơi này! 《 Đạp ca 》, mình nhất định phải chơi! Bây giờ tải xuống!" Tần Mạt lắc đầu, buồn cười nói: "Hiểu Hiểu, cậu kích động như thế làm gì?" "Hắc hắc!" Hai tay khoanh lại, làm động tác cầu nguyện, "Mình vui sướng mà, cuối cùng cũng tìm được một trò chơi chơi được, gần đây mình đọc tiểu thuyết đến xỉu Tần Mạt không hiểu: "Đọc đến xỉu mà còn đọc?" "Đấy là tại thích mà?" Tiền Hiểu lại dán mắt vào thư trả lời: “Trước kia khi học trung học, đọc tiểu thuyết còn bị người nhà la, giờ mình học Hán ngữ chuyên nghiệp, quang minh chính đại đọc tiểu thuyết, lại cho rằng học tập, chẳng có ai nói gì mình! Hì hì, đây là tình yêu của mình!” Ngay sau đó nàng lại tức tối, rất văn nghệ nói: “Thích là tội lỗi à, ai yêu trước thì người đó thua…” Tần Mạt im lặng hồi lâu, cuối cùng nói: "Hiểu Hiểu, chuyên văn Hán ngữ, không phải là cậu chọn à." Tiền Hiểu hừ hừ nói: "Khi đó, sao có thể như bọn học chuyên toán, từ tầng trên đến tầng dưới bên kia siêu thị, tính tốc độ bình quân, chọn đường đi tốt nhất, làm một cái tham số.
Còn có vật lý, đánh cầu tìm điểm rơi đường parabol, thật là, cái nào cũng khó muốn chết!” Khóe môi Tần Mạt vểnh lên, cười nói: "Khi đó, mình thấy, khoảng cách giữa siêu thị và phòng ngủ là không thống nhất, mà cũng không thể đo được, ví như bóng rổ rơi xuống, ánh mặt trời le lói, không biết bóng có ra ngoài rơi lên bắp đùi kiện mỹ không?” "Phụt!" Tiền Hiểu phun nước ra ngoài, may mà không phun lên màn hình máy tính: “Khụ khụ! Mạt, mạt, cậu, cậu có thể đừng dùng đến bắp đùi kiện mỹ được không, cậu có thể chú ý đến những giọt mồ hôi trân châu của soái ca, hòa với cơ thịt cuồn cuộn?" "Mình đùi của cổ động nữ nhìn đẹp hơn..." Tiền Hiểu: "..." QQ của Tần Mạt vang lên, nàng mở khung đối thoại ra, liền thấy một người tên là "Tiểu Bình quả" Tiền Hiểu gửi cho nàng một vẻ mặt >_