Mục lục
Ta Không Phải Vịt Con Xấu Xí
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lư Hoa Ba là một người đàn ông ba mươi mấy tuổi, tóc xoăn tự nhiên, như củ tam thất, cái cổ lại ngắn ngắn. Mặt mũi vị thầy giáo này có điểm đặc sắc, mũi ông cao cao, hai mắt như chim ưng, lông mày thô lại dày, như con tằm đang nằm. Mà khóe mắt ông hẹp dài, một đôi mắt, mang theo sắc bén.

Ông thích mặc đồ trắng hoặc áo sơ mi, trên tay là phấn trắng, một bàn tay tùy tiện đã viết nên những chữ xinh đẹp theo lối viết thảo. Khi giảng bài ông mở hai tay ra, nhìn lên bài giảng trên bản đen, hai tay ông cho ra sau lưng, eo thẳng lên.

Vị thầy giáo này mang theo hơi thở cường tráng mà kỳ dị của thân thể, tuy thành phần lớp 10.19 toàn thuộc diện là “học lực kém”, nhưng cũng không khỏi khiến phần lớn học sinh ở đây kính sợ và ngưỡng mộ vị thầy giáo này.

Cho nên khi Lư Hoa Ba làm động tác theo thói quen của ông lần nữa, hai tay chống lên bàn, hai mắt sắc bén quét mọi nơi, rất nhiều học sinh cúi đầu xuống, chỉ sợ bị ông chú ý đến.

Thời khóa biểu của Thị Tam thường xếp hai tiết liên tục, như vậy sẽ tiện cho thầy giáo giảng bài liền mạch. Nhiều vị thầy giáo tự động coi nhẹ thời gian nghỉ mười phút giữa hai tiết, dạy luôn một mạch. Lư Hoa Ba tuy không có thói quen chiếm giờ nghỉ của học sinh, nhưng ông cũng ghét việc học sinh ồn ào sau giờ dạy học.

"Vừa rồi..." Lư Hoa Ba nghiêm túc nhìn lại, cười mà không cười, "Các em vui nhỉ. Sao rồi, nói cho thầy nghe một chút, để thầy và các em cùng vui?"

Các học sinh đầu cúi đã thấp nay càng thấp hơn, lúc này ai mà bị tóm thì người đó đúng là xui, cho nên không có người nào nguyện ý làm chim đầu đàn cả.

Chỉ có tên chết tiệt Lỗ Tùng này, hắn tuy nằm bò ra, đầu trốn tránh trong góc, nhưng lại ngẩng mặt hiển thị sự không phục.

Lư Hoa Ba quay người lại, dùng phấn viết màu trắng viết mấy chữ rồng bay phượng múa trên bảng đen: “Luận về các yếu tố nghịch chuyển!”

Bài khóa tiết này là《 Chúc Chi Võ thôi Tần sư 》[43], trong đoạn tích xưa《 Tả Truyện – ba mươi năm công lao》. Lư Hoa Ba khi giảng bài thường chỉ cần học sinh có thể đọc hiểu án văn cổ, vậy mà lần này ông lại viết vài chữ trên bảng đen, trên dưới học sinh trong lớp nhất thời mê muội, không rõ vị thầy giáo luôn có vài phần “xảo quyệt” này muốn làm trò gì.

Thầy Lư tiêu sái vung phấn viết, nửa thanh phấn rơi xuống bàn học Lỗ Tùng vô cùng chuẩn xác. Lỗ đồng học giật nảy người, hoàn toàn là phản xạ có điều kiện ngẩng đầu nhìn thầy giáo trên bục giảng.

Lư Hoa Ba cười tít mắt mà nói: "Không sai, chính là em này, em đứng lên, nói cho thầy và các bạn về tinh hoa của sự nghịch chuyển này.”

Lỗ Tùng xoa cái mũi đứng lên, một dáng vẻ vô lại, tuỳ tuỳ tiện tiện nói: "Cái gì mà nghịch chuyển? Em gì cả!" Nói dứt lời, hắn còn nghiêng mặt, nhìn bạn học phía sau nháy mắt ra hiệu.

"Đây không phải là nghịch chuyển à?" Lư Hoa Ba cười tự tại như trước, nhưng trong lời nói lại chứa sát khí. "Lỗ Tùng à Lỗ Tùng, em đã vận dụng nghịch chuyển rất thành thạo rồi, em còn nói em không hiểu? Em nhìn xem, đây là tiết dạy ngữ văn của tôi, em chỉ làm cái mặt quỷ đơn giản, đã cướp sạch danh tiếng của tôi, em còn chưa đủ nghịch chuyển? Hay chăng, em chính là đại trí tuệ mà cứ giả ngu trong truyền thuyết?"

"Ha ha..."

Có học sinh không nhịn được, lúc này liền cười lớn thành tiếng, nhất thời kéo theo cả lớp, cơ hồ tất cả học sinh đều cười vang.

Lỗ Tùng dù có da mặt dày, cũng biết mình bị châm chọc, lập tức cúi đầu, không dám đáp lời.

Lư Hoa Ba tắt nụ cười, nâng tay lên không, thản nhiên nói: "Được rồi, im lặng. Cười cũng để các em cười rồi, về sau đừng oán trách thầy giáo cổ hủ không thú vị, cho nên, tiết tiếp theo phải nghe tôi dạy thật tốt. Ai không muốn nghe, tôi cũng không yêu cầu nhiều, em ra ngoài cũng được, ngủ cũng được, nhưng nếu làm ảnh hưởng đến các bạn khác nghe giảng, thì đừng trách tôi ác độc!"

Lời thì nói vậy, nhưng sau một nốt nhạc đệm kia, người có can đảm dám không nghe giảng cũng thật hiếm.

Thầy Lư viết bảng rất tuyệt với, một chữ viết tay không khác gì học sinh lướt bàn phím, hơn nữa thân thể của ông cường tráng, phong độ tiêu sái, đó là xem bằng ánh mắt của Tần Mạt, thầy giáo này thật

Tuy nhiên, Tần Mạt có lúc cũng khó tránh khỏi ai oán vài câu ông giải thích không thông suốt… Tuy nhiên chữ viết xưa và nay vốn có nhiều chênh lệch, hơn nữa phạm vi dạy học ngữ văn trong trường học chỉ có hạn, cho nên Tần Mạt nghe bài giảng của ông vẫn thấy khá thú vị.

"Nghịch chuyển này, thật ra chỉ là một đoạn chuyện xưa mà thôi.” Lư Hoa Ba nang tay đánh dấu móc nhọn trên bảng: “Vui là vui, nhưng tôi biết luận về các yếu tố nghịch chuyển, không phải chỉ để đùa với các bạn. Đáng tiếc trò Lỗ lại đại trí giả ngu, không thể truyền thụ lại đạo nghịch chuyển của cậu ấy cho mọi người. Được rồi, em ngồi xuống, người ngồi cùng bàn với em…”

Ông cúi người so sánh, sau đó nhìn Tần Mạt: “Tần Mạt, em giúp cậu ấy giải đáp vấn đề. Học vấn này, không chỉ có học sinh hỏi thầy giáo, người làm thầy như ta cũng không thể đơn độc trên bục giảng, có lúc cũng phải hỏi học sinh một chút, đúng không?”

“Nhưng mà…” Trong không khí nhẹ nhàng lại thú vị này, có học sinh thồi phù làm trò ở dưới, tiếng cười nhất thời lại vang lên, nhưng nào có ai dám cười lớn.

Chợt có người nhìn về Tần Mạt, cũng ôm lấy hi vọng nàng có thể đáp được vấn đề khó hiểu của thầy Lư này. Ngay cả bản thân Lư Hoa Ba, cũng vì Tần Mạt ngẩn người xuất thần ở tiết trước, mới đặc biệt mượn vấn đề này nhắc nhở nàng mà thôi.

Tần Mạt tự nhiên thong dong đứng lên, lại ngoài dự liệu của mọi người, không nhanh không chậm thuật lại quan điểm của nàng: "Cái gọi là nghịch chuyển, đó là có thể trong không , tranh đoạt trong đường chết đễ tìm ra đường sống. Vấn đề này trong tự bản thân nó luôn tồn tại một mâu thuẫn, đó chính là trong tuyệt địa (đường cùng), nhưng lại tìm ra đường sống ở đâu đó, mà đã có đường sống, thì làm sao có thể gọi là tuyệt địa?

Thật ra từ trước đó, 《 Chu Dịch》[44] cũng đã giải đáp cho chúng ta vấn đề này. Trong có viết: ‘Đại diễn chi sổ ngũ thập, kỳ dụng tứ thập hữu cửu’[45], vì sao lại bỏ một không cần? Vì một này, có nghĩa là một biến sớ không thể đoán ra, cũng là nghịch chuyển.

Cho nên có thể dùng đạo lý này để lý giải thế giới, trước giờ vốn dĩ không tồn tại tuyệt địa chân chính, mà chỉ có tồn tại tuyệt địa của chuyển nghịch, tất cả mọi người chỉ cần vận đạo lý vào đó.

《 Tả Truyện 》 này có một số đoạn nói: 'Tấn Hầu, Tần Bá vi Trịnh, dĩ kỳ vu lễ vi Tấn, nhi nhị vu Sở dã.' tạm thời không nói hành vi xâm lược của Tấn hầu, Tần bá đến cuối cùng có đúng hay không, chỉ nhìn chuyện kể đơn giản này, liền biết rõ, Trịnh quốc bị quân đội hai nước Tấn, Tần hai vây quanh, có thể nói là rơi vào tình thế nguy cấp, có khả năng bị diệt quốc bất kỳ lúc nào.

Dưới tình huống này, vua của Trịnh quốc không có năng lực, cho nên cầu xin lão thần Chúc Chi Võ làm sứ giả tới doanh trại đại quân Tần, hi vọng ông có thể khuyên địacute;t lui.

Cái cách làm đi ra ngoài một mình này, nhìn thì buồn cười. Chúc Chi Võ đã là người già gần đất xa trời, mà sức mạnh của quân Tần mênh mông, ông chỉ có một mình, làm sao có thể đẩy lùi được quân Tần đây?

Lại nhìn từ mấu chốt “Thả đêm”. Chúng ta có thể đoán ra, ngay lúc ấy, Chúc Chi Võ với mái đầu trắng xóa, vì muốn tránh tầm mắt quân Tấn, chỉ có thể cột người lại bằng dây thừng, nửa đên lén lút trèo thành ra ngoài, cầu viện Tần bá. Cho nên có thể thấy được, nước Trịnh của ông đã yếu đến mức nào.

Đây chính là tuyệt địa, nhưng Chúc Chi Võ vì sao lại có gan vào nơi của Tần bá trong tuyệt địa này? Chính là vì, ông đã sớm có hi vọng trong hỗn loạn, tìm được cái ‘một’ sót lại kia. Trong mình vẫn nắm giữ pháp bảo nghịch chuyển, tự nhiên sẽ không sợ hãi.”

Nói đến đây, Tần Mạt thoáng dừng lại. Đây thói quen dùng lời của nàng, Tần công tử năm đó khi biện luận với dông đảo văn nhân sĩ, dù là nói đến chỗ đặc sắc kịch kiệt, hắn cũng nói không nhanh không chậm, tiết tấu hài hòa hứng thú, giống như thành luật thơ.

Tần Mạt bây giờ lại trình bày và phân tích bài giảng, dùng loại văn phổ thông này, luật thơ tuy chưa đến cảnh giới thanh nhã, nhưng khống chế tiết tấu, đã sớm hóa thành bản năng của nàng, căn bản không cần nghĩ nhiều, nàng tự nhiên xuất khẩu thành thơ.

Nhưng nàng ngừng lại, tuy nói là thói quen của nàng, nhưng trong tai người khác, lại thành một loại sóng điện.

đoạn phân tích trình bày này của Tần Mạt đến quá bất ngờ, cho nên người nghe vô cùng chăm chú, mà hiệu quả rung động cũng vô cùng mãnh liệt.

Giống như Tần Mạt vừa ngừng lại, tiếng vỗ tay của Lư Hoa Ba đã vang lên đầu tiên. Sau đó là tất cả các học sinh đang ngồi, vỗ tay như sấm, lại thêm vô vàn ánh mắt kinh ngạc thán phục.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK