Ta bị hành động bất thình lình của hắn dọa ngây người, hiện tại nghe A Man nói thế mới gật đầu.
An Kỳ Dương buông lỏng tay, thần sắc có chút xấu hổ.
"Thiếu gia!" A Man dìu hắn ngồi xuống.
Lúc này, hắn mới cười nói: "Thế mà nàng ấy còn nói với ta, thay ta giáo huấn A Tụ một trận, ta đương nhiên không tin, nàng ấy làm sao biết ai là A Tụ." Lời này, hắn như giải thích, lại như an ủi chính mình đã hiểu lầm Chỉ Doanh quận chúa.
A Man cười tiếp lời: "Thiếu gia không phải không hiểu con người quận chúa, nàng ấy chính là miệng dao găm tâm đậu hủ."
Ta nhịn không được mà bật cười. A Man đúng là hiểu nàng ấy, nàng ấy muốn cứu chúng ta, còn hung hăng dùng An Kỳ Dương làm tấm mộc.
A Man bưng cháo qua, cười nói: "Thiếu gia dùng cháo trước đi, mấy ngày nay ăn gì cũng sẽ đau, vẫn là ăn cháo tốt hơn một chút."
Ta nhìn mặt hắn đã sưng phù hơn ban sáng, hắn tựa như nhận ra điều gì, liếc xéo nhìn ta, nhấp môi: "Sao hả? Nhìn bộ dáng xấu xí này, ngươi vui vẻ lắm đúng không?" Vừa nói, hắn vừa thổi cháo ăn vài muỗng.
Ta cười: "Biểu thiếu gia không sợ trời không sợ đất, còn sợ nô tỳ trông thấy bộ dáng như vậy của ngài sao? Có điều nhìn ngài như thế hẳn là không có việc gì, vậy A Tụ về trước." Dứt lời, ta liền hành lễ với hắn, xoay người muốn đi.
Người phía sau vội lên tiếng: "Nè, ngươi cứ thế mà bỏ đi?"
Ta dừng bước, quay đầu: "Bằng không..."
"Bằng không còn muốn thế nào nữa? Gặp cũng đã gặp, nếu không muốn chết đương nhiên phải đi!"
Thanh âm của một nam tử từ cửa sổ phía sau truyền tới, ta kinh hãi, thấy cửa sổ bị đẩy ra, nam tử cẩm y hoa phục uyển chuyển xoay người tiến vào.
Đợi nhìn rõ, ta không khỏi giật mình.
Tiểu vương gia Nguyên Phi Cẩm.
A Man vội hành lễ với gã.
An Kỳ Dương hừ một tiếng: "Ngài tới làm gì?"
Nguyên Phi Cẩm cười nói: "Cũng không phải cô nương khuê phòng, ngươi thẹn thùng cái gì?" Gã đi tới, liếc nhìn ta, lại nói, "Ban đêm Du Châu thành không có chỗ nào để đi, lại nghĩ ngươi cũng ở nơi này, vì thế tới tìm ngươi nói chuyện, chỉ là... Hình như không đúng thời điểm."
Ta lui nửa bước, không biết gã có ý tứ gì.
An Kỳ Dương chỉ cúi đầu dùng cháo, nhẹ giọng: "Chủ thượng bên kia không cần ngươi sao?"
Nguyên Phi Cẩm tươi cười sáng lạn: "Hôm nay chủ thượng không muốn ai theo cùng, chỉ có An đại thiếu gia ngươi thoải mái nhất, ban ngày có Doanh Nhi, buổi tối có nha đầu A Tụ ở cạnh. Nếu ta nói Doanh Nhi biết, nàng nhất định sẽ hối hận tới theo Thừa Tướng trở về quận thủ phủ."
Ta nghe coi như rõ ràng, tiểu vương gia này là vì Chỉ Doanh quận chúa đã hết giận mà tới.
An Kỳ Dương vẫn cúi đầu, đột nhiên kêu một tiếng: "A, đau chết ta!"
Ta và A Man giật nảy mình, thấy Nguyên Phi Cẩm tiến lên một bước, cong lưng, tay cầm chén cháo khẽ động, hơn phân nửa cháo bên trong trực tiếp từ cổ áo Nguyên Phi Cẩm chảy xuống.
"An Kỳ Dương!" Gã tức giận tới gọi rõ họ tên, đứng thẳng người. Cháo đương nhiên nóng, mặt Nguyên Phi Cẩm cũng theo đó mà đỏ lên, duỗi tay cầm cổ áo, muốn cởi ra cũng không được, biểu tình đúng là khổ sở.
An Kỳ Dương nén cười tựa vào đệm mềm phía sau, nhìn gã: "Người của ngài xuống tay quá nặng, đau tới ta ngay cả chén cháo cũng không cầm được. A Man, đi lấy bộ y phục của bổn thiếu gia cho ngài ấy thay trước, bằng không sao có thể ra ngoài?"
"Ngươi... Ngươi..." Nguyên Phi Cẩm chỉ vào hắn, nói không ra lời.
Cháo đổ vào người, cảm giác dính dính, đương nhiên không có chịu, nhưng bộ dáng này giống như... Giống như...
Xì...
Ta nhịn không được mà cười ra tiếng, ngay cả A Man cũng cười, xem ra mọi người đều cùng nghĩ tới một chuyện.
Sắc mặt Nguyên Phi Cẩm tái nhợt, gã đường đường là một tiểu vương gia nửa đêm làm ra loại chuyện trèo tường nhảy cửa sổ, còn bị chủ nhà chấn chỉnh như vậy, trong lòng tất nhiên tức giận.
A Man đi lấy y phục tới, Nguyên Phi Cẩm liền giật lấy y phục trong tay nàng, lại đột nhiên bắt lấy tay ta: "A Man vẫn là ở lại hầu hạ thiếu gia nhà ngươi, A Tụ, đúng không?" Ánh mắt gã nhìn ta lộ rõ vẻ đắc ý, gã hình như đã đem chuyện An Kỳ Dương tính kế mình đổ lên đầu ta rồi.