Thời điểm biết Dương tướng quân đến nay chưa cưới, ta cũng rất kinh ngạc. Mà nguyệt tịch tối nay, ông lại một mình tới Thành Vương phủ thăm Linh Khuyết, thậm chí còn an bài Giảo Nhi dốc lòng chăm sóc. Tất cả, thoạt nhìn có thể thuận lý thành chương như vậy, nhưng ta lại cảm thấy, sự thật không phải như thế.
Chắc chắn không phải!
Mười ngón tay nắm chặt nút áo.
Bên ngoài có tiếng người quỳ xuống, chỉ có thể là Dương Thành Phong.
"Mạt tướng khẩn cầu Hoàng Thượng thu lại mệnh lệnh đã ban!" Ông ấy cự tuyệt.
Nguyên Thừa Hạo thong dong hỏi: "Tại sao?"
"Mạt tướng không thể cưới nàng, cũng sẽ không cưới nàng."
"Bởi vì bà ấy là phi tử của Ngũ thúc, hay vì ngươi không yêu?"
"Đều đúng."
"Vậy... Sư phụ yêu ai?"
"Hoàng Thượng..." Trong giọng nói của Dương tướng quân ít nhiều để lộ sự hoảng hốt.
Có tiếng nhấc bầu rượu, ta đứng thẳng người, vội vàng cài nút thắt cuối cùng. Sau đó, tiếng của Nguyên Thừa Hạo truyền tới: "Mười sáu năm nay, sư phụ tận tâm tận lực vì trẫm, chậm trễ chính mình, trong lòng trẫm thật sự băn khoăn. Hôm nay, trẫm muốn ban cho sư phụ một nữ tử. Nếu sư phụ đã có ý trung nhân, cứ nói với trẫm, việc này trẫm vẫn làm chủ được. Nếu như không có, vậy để trẫm làm chủ cho sư phụ."
Hắn không nhanh không chậm mà nói, kỳ thật là nói với Dương tướng quân, chuyện này đã không còn cách xoay chuyển.
Ta xoay người, dựa vào bình phong trông ra, còn cách rèm châu, thật sự không thể nhìn rõ. Có điều, mơ hồ nhìn phục sức kia, ta vẫn phân biệt được ai là ai.
Nguyên Thừa Hạo, hắn thế mà trắng trợn gài người bên cạnh Dương tướng quân như vậy.
Hoặc là, hắn muốn mượn sức ông ấy, bởi vì ông ấy không phải người của Thái Hoàng Thái Hậu.
Hoàng Thượng đã trưởng thành, Thái Hoàng Thái Hậu lại không buông bỏ quyền lực, hắn cũng nên có hành động rồi.
Hắn tiến lên, khom người đỡ Dương tướng quân: "Nơi này không có người ngoài, sư phụ không cần quỳ với trẫm. Có câu, một ngày làm thầy cả đời làm cha, chẳng lẽ sư phụ muốn quỳ trước mặt trẫm sao?"
"Mạt tướng không dám."
Ta cười nhạo, trong thiên hạ này, có ai dám không quỳ trước hắn!
Hắn cười ôn hòa, xoay người ngồi xuống: "Ly này, trẫm kính sư phụ." Nói rồi, hắn tự mình uống cạn trước.
Dương tướng quân vội nâng chén. Thấy hắn rót đầy, ông vội khuyên: "Hoàng Thượng đừng uống nữa, uống nhiều không tốt cho thân thể."
"Đây là lần đầu tiên trẫm và và sư phụ uống rượu, hôm nay trẫm rất cao hứng."
Ta không khỏi thở dài, nháo một trận với Thái Hoàng Thái Hậu, uống rượu rồi chạy ra ngoài, hắn thật sự cao hứng sao?"
"Trên người Hoàng Thượng có thương tích, vẫn là uống ít một chút." Dương tướng quân đè tay hắn lại.
Hắn khẽ cười: "Công phu của trẫm không bằng ai, đúng là làm sư phụ mất mặt."
Dương tướng quân cả kinh, vội nói: "Là mạt tướng không phải, mạt tướng đã phái người đi mời đại phu, nơi này không giống hoàng cung, đại phu có lẽ tới chậm một chút."
Hắn gạt tay Dương Thành Phong ra, lại uống một ly, nói: "Chuyện của trẫm chỉ là việc nhỏ, hôm nay nói chuyện của sư phụ đi. Nếu sư phụ không có ý trung nhân, sau khi tuyển tú kết thúc, trẫm sẽ chỉ hôn một danh môn khuê tú cho sư phụ làm tướng quân phu nhân." Hắn dừng một chút, lại nói, "Có điều, trước mắt trẫm đúng là có một cô nương tốt, trước ban cho sư phụ làm trắc thất. Người này sư phụ đã gặp qua, là cung nữ của Hinh Hòa Cung, Vân Mi."