Hứa Thái Hậu lạnh lùng nhìn ta: "Tên húy của Hoàng Thượng kẻ như ngươi cũng có thể gọi? Đúng là không có quy củ!"
Là ta sơ sót, cứ quen gọi tên hắn.
Tân vương phi vội chạy tới giữ chặt ống tay áo của Hứa Thái Hậu, khuyên: "Là Đàm Nhi không hiểu chuyện, người đừng tức giận."
Nguyên Thừa Hạo lại không nhún nhường, nhìn ta một cái, xoay người nói: "Tổ mẫu hà tất giận lây sang nàng, trẫm thích nghe nàng gọi thế. Sinh Nhi, lại gọi thêm một tiếng."
Cắn răng nhìn hắn, hắn và Hứa Thái Hậu giận dỗi, lại kéo ta vào, vở kịch này càng diễn càng lớn.
Hắn tới gần ta, khẽ cười: "Lá gan của nàng không phải rất lớn sao?"
Lá gan của ta đúng là rất lớn, nhưng nếu ta nghe lời hắn, không phải càng chọc Hứa Thái Hậu không thể xuống nước sao? Hắn xưa nay hiếu thuận, lúc này chỉ là đang nổi nóng, chờ hắn bình tĩnh lại, khẳng định sẽ hối hận.
Ta nhéo hắn một cái, khẽ lắc đầu.
Hắn lại làm như không thấy, ôm lấy eo ta, vui cười: "Sợ cái gì, trẫm đã nói vậy, ai dám trị tội nàng?"
"Đừng làm loạn nữa."
"Trẫm giống làm loạn sao?"
Hứa Thái Hậu hừ một tiếng: "Ai gia biết ngài đang trách ai gia, nhưng những gì ai gia làm đều vì ai?"
Hắn không cười nữa, buông tay ôm ta, đi về phía trước: "Tổ mẫu, trẫm là tôn tử của người, vậy người đó không phải tôn tử của người sao? Nếu hôm nay trẫm đổi vị trí với người đó, trẫm cũng hận người."
"Ngài..."
"Đàm Nhi, con bớt nói vài câu đi!" Tân vương phi khuyên.
Hắn nâng bước rời đi.
"Đàm Nhi!"
Tân vương phi muốn đuổi theo, lại nghe Hứa Thái Hậu tức giận nói: "Mặc kệ nó đi! Chẳng lẽ ai gia làm nhiều như vậy, nó không thèm hiểu một chút sao?"
"Mẫu hậu, người đừng nghĩ như vậy, Đàm Nhi nó... Sẽ hiểu thôi." Tân vương phi nhỏ giọng khuyên.
Hứa Thái Hậu liếc nhìn ta: "Còn không đuổi theo!"
Ta hành lễ với bà, sau đó đuổi theo ra ngoài. Bọn nha hoàn đều không đi theo. Ta chạy tới, hắn chỉ nghiêng đầu nhìn ta, hỏi nhỏ: "Nàng cũng cảm thấy trẫm không biết tốt xấu?"
Ta ngẩn ra: "Vậy chàng hận bà ấy sao?"
Sắc mặt hắn thay đổi: "Trẫm có tư cách gì để hận bà ấy?" Hắn thở dài, dừng bước, duỗi tay đỡ lan can bên cạnh.
"Hoàng Thượng." Ta vội dìu hắn.
Hắn giật mình ngước mắt nhìn ta, nhíu mày hỏi: "Sao hả? Thật sự nghe lời bà ấy sao?"
Chẳng qua là một câu "Hoàng Thượng" mà thôi, hắn thế mà để ý như vậy!
"Cho dù chàng thích nghe thiếp gọi tên của chàng, nhưng chàng chính là Hoàng Thượng, quy củ không thể đổi. Gọi gì, kỳ thật không quan trọng, quan trọng là trái tim, không phải sao? Trên đời này vốn dĩ có rất nhiều chuyện không công bằng, cho dù đứng trên vạn người, vẫn có chỗ bất đắc dĩ."
Hắn bật cười: "Đây là đạo lý gì đây?"
"Chàng đang tức giận, không muốn nghe giảng đạo lý, thiếp cũng không muốn nói đạo lý với chàng. Thiếp chỉ muốn chàng biết, mặc kệ chàng có quyết định gì, thiếp đều ủng hộ, đứng về phía chàng."
Hắn thở dài: "Cho dù, quyết định của trẫm là sai?"
Nhìn nam tử trước mặt, ta cười hỏi: "Chàng cũng biết quyết định của chàng sai sao?"
Hắn nhất thời sửng sốt, không thể trả lời.
Kỳ thật, nào có đúng sai thật sự chứ? Đó chẳng qua là lập trường khác nhau thôi.
Về công, hắn không nên thả người đó. Nước không thể hai chủ, đạo lý này trong lòng hắn đương nhiên rõ ràng.
Nhưng về tư, hắn sẽ liều mạng bảo vệ người đó. Huynh đệ song sinh, là người thân ruột thịt của hắn, bảo hắn sao có thể xuống tay được?
Ngồi bên lan can, hắn nói nhỏ: "Sinh Nhi, thật tra trẫm... Không biết cái gì là đúng cái gì là sai nữa rồi."
"Vậy đừng nghĩ nữa."
Hắn nhíu mày: "Nhiều năm như vậy, người đó vẫn luôn muốn được một sự công bằng. Chỉ là, ai cũng không thể cho người đó. Trẫm cũng không được, ngay cả một trận tỉ thí cũng làm không xong."
"Hạo..."
"Trẫm có phải rất vô dụng không?"
"Không đâu." Ta vội che miệng hắn, hắn sao có thể nói như vậy?
Hắn lại gạt tay ta ra, thấp giọng: "Hơn hai mươi năm, trẫm luôn cảm thấy đời mình thật khổ, lại không biết vẫn còn một người sống vất vả hơn trẫm. Trẫm thường hay nghĩ, việc này rốt cuộc là sai lầm của ai lại có thể tạo thành cục diện hiện tại."
"Đây không phải lỗi của chàng."
"Cũng không phải lỗi của người đó." Hắn nhắm mắt, dựa vào ta, "Trẫm mệt mỏi, cũng chỉ có thể tìm chỗ dựa ở nàng."
Ta cười khổ: "Chẳng lẽ chàng còn muốn nhường thiếp cho người đó?"
"Nói bậy! Ai cũng không được cướp nàng đi khỏi trẫm."
Tay hắn vẫn lạnh như băng, ta không khỏi lo lắng, thử khuyên: "Về phòng nghỉ ngơi đi, tạm thời bọn họ sẽ không làm gì người đó."
Hắn lắc đầu: "Cách làm việc của tổ mẫu xưa nay sấm rền gió cuộn, bây giờ trẫm không đi, lần sau muốn gặp lại sợ rằng rất khó."
"Chàng thật sự vì người đó mà ngỗ nghịch Thái Hậu nương nương sao?"
Hắn đứng dậy: "Trẫm không biết."
Lòng ta thầm than, không biết, như vậy chỉ có thể làm theo trái tim.
Theo hắn tới phòng người đó, có nha hoàn canh giữ bên ngoài, hắn xông vào, các nàng không ai dám ngăn cản. Trong phòng không có ai, ta thấy người đó nằm trên giường, nghe tiếng chúng ta vào, người đó chậm rãi mở mắt.
"Sao? Bây giờ ngươi đắc ý lắm đúng không? Tới chê cười ta hả?"
Nguyên Thừa Hạo không nói lời nào, tiến lên, nhấc chăn xem. Dưới chăn, hắn bị trói chặt, căn bản không thể cử động. Ta kinh hãi, trách không được hắn lại ngoan ngoãn ở lại nơi này.
Nguyên Thừa Hạo cúi người cởi trói cho hắn, bị hắn đánh, chàng cũng không đánh trả, chỉ nói: "Sinh Nhi, đi tìm chủy thủ tới đây."
Lúc này kêu ta đi tìm chủy thủ ở đâu? Xoay người, trùng hợp gặp Tân vương phi, ta không khỏi xấu hổ. Theo lý thuyết, bà là bà bà của ta, nhưng... Bây giờ ta lại không biết xưng hô thế nào.
Bà nhìn thoáng qua phía sau ta, chỉ hỏi: "Hoàng Thượng ở bên trong?"
Ta gật đầu: "Hoàng Thượng muốn thả người đó, còn muốn thần thiếp đi tìm chủy thủ."
Tân vương phi ngẩn ra, nói với nha hoàn bên cạnh: "Đi lấy chủy thủ tới."
Nha hoàn nhận lệnh lui xuống.
Bà không vào trong, đột nhiên hỏi: "Con cũng cảm thấy việc ta làm năm đó là sai sao?"
Ta vội cúi đầu: "Thần thiếp không dám."
"Mẫu hậu nói đúng, là ta lòng dạ đàn bà."
Thấy bà xoay người, ta bật thốt lên: "Nương nương, Hoàng Thượng..."
"Hoàng Thượng là hài tử tốt, là ta làm khổ ngài ấy."
Nhìn bà ấy rời đi, ta một câu cũng không nói nên lời. Một khắc đó, ta đột nhiên hi vọng Nguyên Thừa Hạo là nhi tử thân sinh của bà ấy, như vậy thật tốt biết bao?
Ta cầm chủy thủ nha hoàn mang đến đi vào, Nguyên Thừa Hạo nhanh nhẹn rút đao khỏi vỏ, người trên giường lại nói: "Không cần ngươi giả mù sau sương, ta thật không ngờ bọn họ thế mà đều còn sống! Ha a, trên đời này đúng là không có gì công băng."
Nguyên Thừa Hạo không nổi giận, chỉ nói: "Trẫm thả ngươi, ngươi đi nhanh đi."
Hắn cười lạnh: "Nếu ngươi thả ta, hiện tại ta lập tức giết ngươi."
Ta hoảng sợ, vội chạy tới giữ chặt tay Nguyên Thừa Hạo.
Trong mắt người nằm trên giường hiện lên một mạt đau thương, hắn nhìn ta, hỏi: "Nàng cũng... Hi vọng ta chết sao?"
Tay ta run lên, ta... Ta không có ý này. Ta chỉ là...
Nguyên Thừa Hạo khẽ cười, gạt tay ta đi.
Người nọ lại hỏi: "Ngươi không tin ta sẽ giết ngươi?"
Nguyên Thừa Hạo không nói lời nào, chỉ lo cắt đứt dây thừng trên người hắn. Hắn ngồi bật dậy, nhanh chóng bắt lấy tay Nguyên Thừa Hạo, tay dùng lực liền khiến chủy thủ kia đâm vào người Nguyên Thừa Hạo.
"Sao hả? Tin chưa?" Hắn nhìn chàng, sắc mặt vẫn như thế.
"A!" Ta sợ hãi đến bật khóc, quay đầu kêu to, "Người đâu..."
"Sinh Nhi." Chàng cắt ngang lời ta, lắc đầu, "Đừng gọi."
Chàng điên rồi sao? Chàng bảo ta đừng gọi, chẳng lẽ thật sự muốn để hắn giết mình? Ta run rẩy đè miệng vết thương trên người hắn lại, cảm giác ướt nóng ở lòng bàn tay khiến lòng ta đau đớn.
Người nọ còn nhẫn tâm rút chủy thủ ra: "Đừng tưởng ngươi như vậy ta sẽ tha cho ngươi!"
"Trẫm không hi vọng ngươi tha cho trẫm, trẫm không thể cho ngươi công bằng, chỉ có thể cho ngươi một cơ hội, để ngươi rời đi." Chàng đẩy ta, "Sinh Nhi, dẫn hắn ra ngoài."
Không thể tin mà nhìn chàng, chàng muốn ta dẫn hắn ra ngoài? Muốn ta đứng bên cạnh hắn để mọi người cho rằng hắn là chàng sao?
Ta lắc đầu, không thể!
Hắn làm chàng bị thương, ta nghe lời chàng mới không gọi người vào, còn muốn ta dẫn hắn ra ngoài sao, không thể!
"Sinh Nhi, nghe lời." Hơi thở của chàng đã yếu xuống, chỉ có ánh mắt vẫn vô cùng kiên định.
Ta rơi lệ, thảo nào Tân vương phi cũng nói bà ấy lòng dạ đàn bà, ta cũng cảm thấy việc Tân vương phi làm năm đó là sai! Nếu năm đó Tân vương phi không tha cho họ, nếu Nguyên Thừa Hạo không biết tất cả, chàng đã không đau khổ thế này.
"Chẳng lẽ muốn trẫm... Quỳ xuống cầu xin nàng sao?"
Trong lòng đau xót, ta chỉ biết ngơ ngác nhìn hắn.
Người bên cạnh nghiến răng: "Ngươi cho rằng bố thí cho ta một cơ hội, ta sẽ buông tha cừu hận hơn hai mươi năm?
"Câm mồm!" Ta phẫn nộ nhìn hắn, bọn họ không công bằng với hắn, nhưng đó là lỗi của Nguyên Thừa Hạo sao?
Nguyên Thừa Hạo đẩy ta: "Dẫn hắn ra ngoài, sau đó gọi người tới cứu trẫm, trẫm... Trẫm sẽ không sao."
Sẽ không sao... Chàng cho rằng mình là thần tiên sao? Cho rằng dù lăn lộn thế nào cũng đều không chết?
Chàng cuối cùng cũng không kiên trì được, ngã vào người ta, ta đau lòng ôm lấy chàng, gọi lớn: "Người đâu! Tìm đại phu tới! Mau tìm đại phu tới!"
"Sinh Nhi, nàng..."
"Thiếp đã nói mặc kệ chàng có quyết định gì thiếp cũng đứng về phía chàng, nhưng nếu mạng của chàng không còn, bảo thiếp đứng về phía ai?"
Có người đẩy cửa xông vào, ta thấy Hứa Thái Hậu và Tân vương phi cũng tới. Nhìn tình hình trong phòng, bọn họ đều hoảng sợ. Hứa Thái Hậu lạnh lùng ra lệnh: "Còn không bắt lấy hắn! Tìm đại phu tới, mau!"
Thị vệ lập tức xông vào, Nguyên Thừa Hạo lại nói: "Đều dừng tay cho trẫm! Tổ mẫu, trẫm..."
Hứa Thái Hậu phẫn nộ cắt ngang: "Ngây ra đó làm gì? Còn không ra tay!"
"Tổ mẫu!" Nguyên Thừa Hạo đứng dậy. Ta hoảng sợ, cuống quít đỡ chàng, chàng lảo đảo mấy cái, rốt cuộc cũng đứng vững, nhìn người trước mặt mà nói, "Hôm nay không cứu được trẫm, người còn muốn hắn chết sao?"
Ta khiếp sợ nhìn hắn, hắn đang nói bậy gì đó?
Sắc mặt Hứa Thái Hậu hết sức khó coi, Nguyên Thừa Hạo nắm chặt tay ta, thấp giọng: "Sinh Nhi, giúp trẫm... Bảo vệ hắn..."
"Hoàng Thượng!" Ta không đỡ nổi hắn, cả hai cùng ngã xuống.
Hứa Thái Hậu vẫn sai người bắt lấy người nọ, một câu "Giết không tha" rốt cuộc vẫn không nói ra, đến cuối cùng bà vẫn tôn trọng suy nghĩ của Nguyên Thừa Hạo. Ta thở phào nhẹ nhõm, nếu không phải như vậy, ta không biết bản thân có thể kiên định giúp chàng hay không.
Đại phu tới, kiểm tra nói là không đâm trúng chỗ yếu hại, chỉ bảo chàng phải nằm trên giường tĩnh dưỡng.
Chàng còn chưa tỉnh, mọi người đều nôn nóng canh giữ bên mép giường.
"Mẫu hậu, mấy ngày nay người cũng mệt rồi, vẫn là..."
Tân vương phi còn chưa hết câu, Hứa Thái Hậu đã đứng dậy, tát bà một cái: "Ngươi vụng về hai mươi năm, ai gia sao lại không dạy ngươi thông minh ra được hả?"
"Mẫu hậu bớt giận!" Tân vương phi vội quỳ xuống.
Hứa Thái Hậu lại nhìn sang ta, cũng cho ta một cái tát: "Hoàng Thượng có bất trắc gì, ai gia sẽ bắt ngươi chôn cùng!"
Ta thong dong quỳ xuống: "Nếu Hoàng Thượng gặp chuyện gì, không cần người mở miệng, thần thiếp nhất định sẽ đi theo chàng."
Nguyên Thừa Hạo muốn bồ thường cho hắn, nhưng thâm cừu đại hận hơn hai mươi năm, há có thể dùng một đao để giải quyết?
Hứa Thái Hậu hừ một tiếng, xoay người: "Đều cút cho ai gia!"
Cùng Tân vương phi lui xuống, ta lo cho hắn, nhưng cũng biết giờ phút này, Hứa Thái Hậu sẽ không để ta vào. Tân vương phi lặng lẽ lau nước mắt, nức nở: "Là ta không tốt, sớm không nên sai người lấy chủy thủ đưa cho nó."
"Nương nương.... Nếu nương nương nói như thế, đó là thần thiếp đáng chết." Ta chính tai nghe người nọ nói nếu Nguyên Thừa Hạo thả hắn, hắn sẽ giết chàng, ta không những không ngăn cản, còn mặc chàng thả hắn.
Tân vương phi thở dài, chậm rãi rời đi.
Ta đứng bên ngoài phòng một lúc lâu, có nha hoàn tới, thấy ta đứng ở nơi này, dường như đang do dự có nên vào hay không.
"Chuyện gì?"
"Nô tỳ tới xin chỉ thị giải quyết người nọ..."
Ta nghĩ nghĩ: "Tạm thời đừng vào trong." Hứa Thái Hậu đang nổi giận, lúc này nha hoàn đi vào, sợ là xảy ra chuyện.
Nha hoàn gật đầu.
Ta chần chờ, cuối cùng vẫn quyết định qua đó.
Mở cửa đi vào, hắn đã bị trói lại, thấy ta, sắc mặt trầm xuống, nhưng miệng lưỡi vẫn ngoan cố: "Xem ra tên đó còn chưa chết, nếu không, nàng đã không nhàn rỗi tới gặp ta."
"Chàng có gặp chuyện gì hay không, trong lòng ngươi không phải rõ ràng hơn bất kỳ ai sao? Cơ hội vừa rồi tốt như vậy, ngươi đâm chàng một đao, sao có thể không đâm trúng chỗ yếu hại?" Vừa rồi, nếu hắn muốn chàng chết, quả thật dễ như trở bàn tay.
Bọn họ đều là người kiêu ngạo. Hắn không muốn Nguyên Thừa Hạo thả hắn, nhưng Nguyên Thừa Hạo thả, hắn muốn giết chàng, lại không ra tay được. Cho rằng một đao hắn có thể chọc giận được chàng, cho rằng khi chàng nổi giận, thời điểm chàng trở mặt, hắn có thể thoải mái xuống tay. Chỉ tiếc, mặc dù như vậy, Nguyên Thừa Hạo trước sau vẫn không chịu nói ra câu giết hắn.
Ta dứt lời, sắc mặt hắn thay đổi theo.
Chậm rãi tiến lên ngồi vào mép giường, ta nhìn người trước mặt, thấp giọng: "Ta không phải ngươi, không thể hiểu hết những gì ngươi phải chịu. Chỉ là, những đau đớn chàng phải chịu, tất cả ta đều nhìn thấy.
"Trong lòng nàng chỉ có hắn, đương nhiên chỉ thấy đau đớn hắn phải chịu."
"Ngươi không phải hỏi ta, làm sao nhận ra ngươi không phải chàng sao? Hôm nay ta sẽ cho ngươi biết, lần ám sát năm năm trước khiến chàng bị thương, chàng đến nay vẫn không thể động đến chân khí. Chàng vì kiêu ngạo, cho nên không muốn ai biết được việc này. Chàng nói, chàng cũng rất muốn cho ngươi một cuộc tỷ thí công bằng, nhưng chàng không thể."
Đáy mắt hắn lộ rõ vẻ kinh ngạc. Sau một lúc lâu, hắn cười nhạo hỏi: "Kể những việc này với ta, muốn ta đồng tình sao?"
Ta lắc đầu: "Ngươi không cần đồng tình với chàng, chàng cũng không cần ngươi đồng tình. Ta chỉ muốn nói ngươi biết, chàng cũng có sự bất lực của chàng, hơn hai mươi năm qua, chàng cũng chưa từng sống hoàn toàn vui sướng."
"Vậy thì sao?"
Ta khẽ cười: "Đúng vậy, chẳng sao cả."
"Hắn có quá nhiều, tình thân, quyền lực, thậm chí là tình yêu, nhưng còn ta? Ta cái gì cũng không có? Những người được gọi là người thân của ta, giữa ta và hắn, bọn họ đều không chút do dự lựa chọn hắn! Một câu bất đắc dĩ, một câu lý giải không phải dễ dàng như vậy. Hơn hai mươi năm, một cái tên ta thậm chí cũng không có!"
"Nhưng chàng coi ngươi là huynh đệ."
Hắn như vừa nghe được một câu chuyện cười, hỏi lại ta: "Nếu hôm nay, vị trí của ta và tên đó thay đổi, hắn còn có thể coi ta là huynh đệ sao?"
Ta bị hắn hỏi đến nghẹn họng, đúng thế, ta không dám khẳng định nếu vị trí bọn họ thay đổi, Nguyên Thừa Hạo vẫn coi hắn như huynh đê. Có lẽ, nếu đổi vị trí, người muốn hắn chết sẽ là Nguyên Thừa Hạo.
Nhưng, thế giới này không có nếu như.
Ta cúi đầu, yên lặng nhìn hắn: "Như vậy, ngươi cũng hận ta sao?"
Hắn ngơ ngác nhìn ta.
Ta cười nói: "Bởi vì ta cũng không chút do dự lựa chọn chàng. Nếu chỉ có thể chọn một người,t a cũng không hi vọng ngươi sống sót rời đi, không hi vọng ngươi có cơ hội làm hại chàng."
Đôi mắt kia tràn ngập bi thương, ta không nỡ nhìn thẳng vào mắt hắn, quay mắt đi, nắm chặt hai tay. Đây, chẳng lẽ là tiếng lòng của ta mà thôi, vì sao nói ra, ta lại khó chịu như vậy?
"Ta yêu chàng, cho nên mặc kệ ngươi giống chàng như thế nào, đều không liên quan. Bởi vì, ngươi trước sau đều không phải chàng. Giống như Trịnh Chiêu Nghi, nếu không, sống trong cung năm năm, nàng đã sớm yêu chàng, sớm từ bỏ ý định hại chàng. Nhưng nàng lại không thay đổi quyết định ban đầu. Ngươi nên quý trọng nàng, bởi vì nàng đã không chút do dự mà lựa chọn ngươi. Có lẽ, ngươi không cần có được gì cả, chỉ cần, ngươi chịu mở mắt ra xem."
Đáy mắt hắn dâng lên một tầng trong suốt, có lẽ hắn nhớ tới Trịnh Chiêu Nghi, hoặc là, nhớ tới mẫu thân của hắn.
"Sinh Nhi, nàng hận ta sao?"
Đầu ngón tay run lên, ta cười khổ: "Ngươi yêu lầm ta rồi."
"Tình yêu không thể nói lý."
"Ngày đó chỉ cần giết ta, những chuyện này đã không có."
Hắn lại nói: "Là ta hi vọng xa vời."
Hít sâu một hơi, thoáng chần chờ, ta cuối cùng vẫn đưa tay vỗ nhẹ mu bàn tay hắn: "Ngươi yên tâm, có chàng, không ai có thể giết ngươi."
Hắn cười nhẹ: "Nhưng có người đó, ta trước sau đều không phải ta."
"Ngươi vẫn là ngươi." Nhưng hắn vẫn không chịu buông tay, vẫn hận Nguyên Thừa Hạo được mọi người lựa chọn năm đó. "Ta còn phải thay chàng đa tạ ngươi, những người đó trong cung, ngươi đều không làm gì bọn họ."
Mặc kệ là phi tần của Nguyên Thừa Hạo hay hài tử của chàng, hắn đều không ra tay làm hại bọn họ.
Hắn cười một tiếng: "Ngọc Nhi trở thành côi nhi là do ta ban ta, nàng thế mà còn có thể mở miệng đa tạ ta!"
Ta sửng sốt, theo bản năng nhớ tới cha của Đế Cơ anh dũng hi sinh vì nhiệm vụ trong lần ám sát năm năm trước.
Ta thở dài, oan oan tương báo đến bao giờ mới dứt!
"Nương nương, Hoàng Thượng tỉnh rồi, mời người qua đó." Bên ngoài truyền đến giọng của nha hoàn.
Ta đứng bật dậy, vội vàng chạy qua đó.
Hứa Thái Hậu còn ở trong phòng Nguyên Thừa Hạo, ta đi vào hành lễ, mới tới bên mép giường.
"Sinh Nhi..."
"Không sao, đều không sao." Ta đè thân mình chàng xuống, nhỏ giọng.
Nghe vậy, chàng mới yên lòng.
"Trong khoảng thời gian này chỉ cần tĩnh dưỡng, những chuyện khác, về sau hẳn nói." Hứa Thái Hậu lên tiếng.
Hắn lại bảo: "Tổ mẫu, nếu sư phụ còn không tìm thấy trẫm, sợ là sẽ xảy ra chuyện, trẫm..."
"Có thể xảy ra chuyện gì? Ông ta cũng không dám tung tin bậy bạ! Ngài đừng quên ông ta là người của tiên đế, cũng nên nhân cơ hội này thử lòng trung thành của ông ta."
Chàng còn muốn nói gì đó, ta vội khuyên: "Hoàng Thượng nghỉ ngơi trước đi."
Đợi Hứa Thái Hậu ra ngoài, chàng mới hỏi: "Vì sao vừa rồi không để trẫm tiếp tục?"
Ta bật khóc: "Chàng đã biến thành như vậy, còn nghĩ tới những việc đó sao? Hơn hai mươi năm đột nhiên có thêm huynh đệ, chẳng lẽ chàng thật muốn muốn chắp tay nhường lại ngôi vị hoàng đế này?"
Hắn nhíu mày: "Trẫm sao có thể..."
"Nếu không, sao không thể an tâm dưỡng thương?"
"Sinh Nhi..."
Ta ôm lấy hắn: "Chàng có biết thiếp lo lắng lắm không..."
Hắn vỗ lưng ta, cười nói: "Đồ ngốc, trẫm không phải không sao rồi sao?"
"Chàng dám gặp chuyện gì?" Ta ngang ngược hỏi lại.
Hắn cau mày cười: "Trẫm không dám, trẫm nào dám có chuyện gì? Được rồi, còn không mau ngồi dậy, nàng đè nặng trẫm, trẫm không thở được."
Ta lập tức ngồi dậy, vội lau nước mắt. Hắn định mở miệng, ánh mắt bỗng nhiên hướng về phía cửa. Ta xoay người, thấy Tân vương phi bưng thuốc đứng ở cửa, ta vội đứng dậy hành lễ với bà.
Nguyên Thừa Hạo gọi bà một tiếng "Nương", bà mới hoàn hồn, đi tới ngồi vào mép giường, thấp giọng: "Mau uống thuốc đi."
Ta dìu hắn ngồi dậy.
Hắn lại hỏi: "Vừa rồi người làm sao vậy?"
"À." Bà cúi đầu khẽ cười, "Không có gì, chỉ là nhớ tới phụ vương của con."
Sắc mặt Nguyên Thừa Hạo thay đổi.
Tân vương phi thở dài: "Con và phụ vương con thật sự rất giống nhau. Chỉ là, sau khi hai chân của phụ vương con bị tàn phế, tất cả đều thay đổi." Bà lắc đầu, "Không nói những việc này nữa, nương đút con uống thuốc."
Hắn gật đầu uống một ngụm.
"Tổ mẫu con sẽ nghĩ cách gọi Tùy Hoa Nguyên tới."
Tân vương phi vừa dứt lời, bên ngoài đột nhiên truyền tới ồn ào, tiếp theo, có người hét lớn: "Lục soát cho ta!"
Ta chấn động, giọng nói kia... Là Dương tướng quân!