Lão gia vội đỡ lấy ta, gọi: "Người đâu, đưa Nhị tiểu thư về phòng!"
Tuy rằng lúc trước đã nói rõ, nhưng hiện tại nghe ông ấy gọi mình như thế, ta vẫn không khỏi kinh ngạc.
Cảm giác kia, phảng phất từ bàn chân dâng lên.
Phu nhân gần như bật thốt lên hỏi: "Lão gia, nàng..."
"Từ đêm nay, nó chính là Nhị tiểu thư của Cung phủ chúng ta, phu nhân quên rồi sao?"
Đây là lần đầu tiên ta nghe lão gia dùng ngữ khí kiên quyết như vậy nói chuyện với phu nhân.
Ta là Nhị tiểu thư, ông ấy không cho bất kỳ ai hoài nghi.
Cắn môi, từ thần sắc của phu nhân, kỳ thật ta đã đoán trúng mấy phần.
Nha đầu tới gần, thấy sắc mặt hai người bọn họ, không ai dám nhiều lời, chỉ cẩn thận đỡ lấy thân thể ta.
"Về phòng trước đi." Lão gia nhỏ giọng khuyên.
Ta động môi, lúc này mới phát hiện, bản thân cư nhiên một câu cũng nói không nên lời.
Chỉ có nước mắt trong suốt lăn lộn trong hốc mắt, rất nhanh liền theo sườn mặt rơi ra.
Thời điểm nha đầu dìu ta về phòng, thân thể ta đã run rẩy tới không thể dừng lại.
Nhị tiểu thư Cung phủ, ý nghĩa bên trong, chẳng lẽ ta còn chưa rõ sao?
Y phục ẩm ướt đã được thay ra, lò sưởi cũng đã mang vào, nhưng ta vẫn cảm thấy rất lạnh, lạnh tới thấu xương.
Nha đầu co quắp đứng ở mép giường, một tiếng "Nhị tiểu thư" kêu ra phảng phất vô cùng xấu hổ.
Ta không nói lời nào, muốn cười, lại không cười nổi.
Toàn bộ Cung phủ phảng phất cũng trong tích tắc đó mà an tĩnh xuống.
Cửa sổ đóng chặt, nhưng ta lại cảm thấy từng cơn gió lạnh thổi qua, dường như còn có thể nghe thấy một câu "Đó là Cung tiểu thư" bên uyển hồ...
Cung Khuynh Nguyệt, nàng ấy khẳng định chẳng hay biết gì.
Thời điểm lão gia tới đã là rất khuya.
Nha đầu lui xuống, ông ấy nghĩ nghĩ, cuối cùng cũng tới gần. Ta ngước mắt nhìn, nước mắt rốt cuộc vẫn nhịn không được mà rơi xuống.
"Hiện tại, nên gọi ngài là gì đây?"
Hỏi ra, thanh âm phảng phất không còn là của mình.
Đúng như lời đồn, ta thật là nữ nhi của Cung Đình Tông ông.
Trong mắt lão gia lóe qua đau thương, thanh âm mang chút nghẹn ngào, lại cười nói: "Nha đầu ngốc, đương nhiên là cha rồi."
Nước mắt như nước vỡ đê, ta đứng dậy không nổi, không còn sức lực.
Ta cắn môi, hỏi: "Ngài và phu nhân làm giao dịch, đúng không?"
Đáy mắt ông ấy lộ rõ khiếp sợ, sau một lúc lâu mới gật đầu: "Nàng vẫn luôn muốn để Khuynh Nguyệt tiến cung làm phi, có thể hưởng hết vinh hoa phú quý, hi vọng con dùng Lăng Ba diễm tuyệt thiên hạ hấp dẫn ánh mắt của Hoàng Thượng. Mà ta muốn dùng việc này đổi lấy thân phận tiểu thư Cung gia về cho con."
Ta biết, ta biết giao dịch là như vậy.
Hắn cầm tay ta, tay cũng run lên nhè nhẹ: "Đời này, người cha có lỗi nhất chính là con và nương của con. Sau này con là Nhị tiểu thư của Cung phủ, cha sẽ bồi thường tất cả những gì mấy năm nay nợ con. Con sẽ là tiểu thư duy nhất của Cung phủ, cha sẽ yêu thương con."
Từ một vũ cơ nho nhỏ trở thành Nhị tiểu thư của thủ phủ Du Châu, đây rõ ràng là chuyện nên cao hứng, không phải sao? Nhưng vì sao, lời ông ấy nói lại khiến ta thương tâm như vậy?
Cắn răng, rút tay về, ta nghẹn ngào hỏi: "Vậy còn tiểu thư? Thời điểm làm chuyện này, ngài từng hỏi nàng ấy có nguyện ý hay không không?" Kỳ thật không cần hỏi, Cung Khuynh Nguyệt chắc chắn không biết.
Lão gia không ngờ ta lại đột nhiên nhắc tới nàng ấy, thần sắc cứng đờ, chỉ nói: "Vào cung, nó sẽ trở thành người nhất đẳng."
Hít một hơi thật sâu, ta rưng rưng nhìn ông ấy: "Việc này, ngài vì để phu nhân đồng ý thân phận Nhị tiểu thư của ta mà không tiếc hi sinh nàng ấy sao? Nàng ấy cũng là nữ nhi của ngài!"
Ông ấy cảm thấy nợ ta, làm như vậy, sẽ không cảm thấy thua thiệt nàng sao?
Ngày sau biết được, Cung Khuynh Nguyệt chắc chắn sẽ hận ông ấy.
"Đừng như vậy, Vô Tâm!" Ông ấy đỡ lấy vai ta, từ trong miệng thốt ra cái tên xa lạ tới cực điểm. Thoáng giật mình, ông ấy mới giải thích, "Đây là cái tên nương con đặt cho con."
Vô Tâm...
Khóe môi khẽ động, ta bất giác nói: "Nương... Bà ấy rất hận ngài."