Mà hắn nghe xong, sao lại nói "Đa tạ"?
Đáy lòng hoảng loạn mà nghĩ, thời điểm hoàn hồn, nam tử trước mặt đã rời đi, chỉ còn lại cánh cửa mở rộng.
Than nhẹ một tiếng, ta nghĩ mình điên thật rồi.
Vân Mi tiến vào trông rất vui vẻ, nắm lấy tay ta, cười nói: "Hoàng Thượng tiến vị cho Nhị tiểu thư, thật tốt! Nhị tiểu thư, người thật thông minh."
Ta cũng cười theo, ta chỉ muốn giúp bản thân và Vân Mi thoát tội, căn bản không ngờ hắn sẽ mượn việc an ủi ta "sinh non; mà gia phong.
Chiêu Nghi, đứng đầu cửu tần.
A, hiện giờ vì Diệp Phi, Thái Hoàng Thái Hậu cũng không dám ngăn cản Nguyên Thừa Hạo hạ đạo thánh chỉ này.
Vân Mi nhìn ta, chậm rãi thu lại ý cười, nhỏ giọng: "Nô tỳ biết trong lòng tiểu thư có tâm sự, nô tỳ chỉ cầu xin người suy nghĩ cho bản thân một chút. Hôm qua, nếu Hoàng Thượng không giúp người, trong hậu cung này, ai sẽ giúp người? Chuyện của Đại tiểu thư người luôn canh cánh trong lòng, nô tỳ biết, nhưng... Nô tỳ thật sự cảm thấy người làm đủ nhiều rồi." Nàng đột nhiên quỳ xuống, "Vân Mi là nô tỳ, không nên nhiều lời. Chỉ là nếu không nói ra, trong lòng Vân Mi rất khó chịu."
Ta ngơ ngẩn nhìn tỳ nữ bên dưới, mười ngón tay buộc chặt.
Hôm qua, nếu Nguyên Thừa Hạo không giúp, ai sẽ giúp ta?
Lời này, đáy lòng thầm tự hỏi, bỗng nhiên rùng mình, chuyện này, ta thật sự chưa từng nghĩ tới. Thì ra, một khắc bước vào thâm cung, mọi thứ đối với ta đều lạ lẫm.
Giờ phút này, chỉ có Vân Mi.
Nhưng nàng chẳng qua chỉ là một tỳ nữ nhỏ nhoi, đôi khi, còn cần ta bảo hộ.
Nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại: "Vân Mi, ngươi đứng lên đi."
"Nhị tiểu thư."
"Đứng lên, lời ngươi nói, ta đều hiểu."
Vân Mi lúc này mới cười đứng lên, lại hỏi ta có muốn nghỉ ngơi không. Ta lắc đầu, chỉ là giả bệnh mà thôi, mọi người ai cũng đều cho rằng ta thật sự bị bệnh.
Bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện.
Ta vội kéo tay nàng, hỏi: "Vân Mi, thời điểm biểu thiếu gia cho ngươi ngân phiếu, có ai trông thấy không?" Ta chỉ là bỗng dưng nhớ tới lời Nguyên Thừa Hạo nói.
Vân Mi nghi hoặc nhìn ta, qua một lát, mới lắc đầu: "Không có, biểu thiếu gia lén đưa cho nô tỳ, đang êm đẹp sao Nhị tiểu thư lại hỏi?"
Ta cười: "Không có gì, chỉ là thuận miệng thôi."
Nàng cũng "Vâng" một tiếng, không hỏi gì thêm.
Buổi chiều, tin tức ta được sắc phong Chiêu Nghi truyền khắp hậu cung. Các phi tần sôi nổi tới chúc mừng, Vân Mi lấy lý do ta đã nghỉ ngơi mà thoái thác. Chỉ có Hoàng Hậu và ngồi một lát, Diêu Phi vì phải ở cùng Đế Cơ, cũng chỉ phái người tới chúc mừng.
Diệp Phi không tới, Đường Tiệp Dư cũng không tới.
Đây là sự tình sớm đã đoán trước.
Mà ta lại cảm thấy, Diệp Phi trở lại vị trí cũ là chuyện sớm muộn. Không vì nguyên nhân nào khác, chỉ vì nàng cũng là nữ nhi Diệp gia.
Niên Tần tới, bên ngoài đã tan từ lâu, nàng cuối cùng cũng vào, mà ta, rất có hứng thú nói chuyện với nàng. Hôm nay nàng vận một bộ y phục vàng nhạt, tóc đen búi tóc bình thường, bên cạnh vẫn dẫn theo cung nữ tên Vô Song kia.
Tiến vào, nàng theo quy củ mà hành lễ.
Ta kêu nàng ngồi xuống, nàng chỉ thấp đầu, nhìn chằm chằm dưới đất.
Ta nhìn nàng, hỏi: "Niên Tần nếu đã không muốn tới, sao phải ép buộc chính mình như vậy?"
Nàng nghe xong, không khỏi kinh hãi, cuống quít đứng dậy quỳ xuống: "Tần thiếp không dám."
Nàng thật nhát gan, lại yếu đuối.
"Hiện giờ đã vào cung rồi, mọi chuyện không cần nghe theo kẻ khác."
Ta vừa dứt lời, nàng liền ngước mắt, hai hàng lệ dọc theo gương mặt trượt xuống...