Kỳ thật, cho dù nhìn thấy ta và Nguyên Thừa Hạo lén xuất cung, Nguyên Thừa Hạo cũng không cần khó xử gã như thế. Gã cho rằng ta ở bên nam nhân khác, không màng tất cả mà xông lên, nói đến cùng, còn không phải vì Nguyên Thừa Hạo sao?
"Hoàng Thượng..." Gã đi bên cạnh, không ngừng gọi, thoáng nhìn qua ta, lại cắn môi nói, "Cho dù thần đệ phá hỏng chuyện tốt của ngài, ngài cũng không cần phạt đệ như thế!"
Ta bị lời gã nói làm cho ngẩn ra, cái gì là phá hỏng chuyện tốt của hắn? Ta và Nguyên Thừa Hạo chẳng có gì, hơn nữa, ta xuất cung cũng vì bị hắn ép buộc!
Không ngờ Nguyên Thừa Hạo lại nói: "Nếu đã biết, còn không biến mất trước mặt trẫm?"
Nguyên Phi Cẩm định tiếp lời, bỗng nhiên nghe tiếng Chỉ Doanh quận chúa truyền tới: "Ca!" Nàng kêu rất lớn, có lẽ vì khoảng cách xa, sợ gã không nghe thấy. Hiện tại ở bên ngoài, nàng không còn gọi gã "Vương huynh".
Ta kinh hãi, thấy Nguyên Thừa Hạo đã nhanh chóng đeo mặt nạ lên. Còn chưa hoàn hồn, hắn đã duỗi tay tới, giúp ta đeo mặt nạ.
Chỉ Doanh quận chúa kéo An Kỳ Dương tới, nhíu mày, chỉ vào chúng ta: "Hai vị này là..."
An Kỳ Dương theo đó nhìn qua, ta có chút chột dạ mà rũ mắt xuống.
"À..." Nguyên Phi Cẩm lặng lẽ nhìn người bên cạnh, nói, "Ta cũng không biết, đang đi tìm hai người, đúng lúc hai người tới."
Chỉ Doanh quận chúa mỉm cười: "Ai kêu huynh vừa rồi chớp mắt đã không thấy tăm hơi, hại muội và Kỳ Dương đi tìm! Đi thôi, qua bên kia nhìn xem." Nàng đi tới kéo ống tay áo gã, lại nói, "Đúng rồi, khi nãy có thấy pháo hoa không? Đột nhiên bắn lên trời, làm muội giật cả mình."
Nguyên Phi Cẩm cười mỉa.
An Kỳ Dương vẫn nhìn chúng ta, cười hỏi: "Hôm nay còn có cấm vệ quân ra ngoài sao?"
Ta không khỏi thở dài, y phục của Nguyên Thừa Hạo quá chói mắt, có điều, nếu hắn mặc đồ của thái giám, nhất định sẽ càng chói mắt hơn. Nghĩ đến, ta lại nhịn không được mà cười. Hắn đột nhiên nắm chặt tay ta, cười không nổi, chỉ có đau tới nhíu mày.
Nguyên Chỉ Doanh cũng cười: "Quản việc này làm gì? Chúng ta qua bên kia đi."
Nguyên Phi Cẩm lại cự tuyệt: "A, hai người đi đi, ta không xem náo nhiệt, ta muốn tự đi chơi, đi đi, mau đi." Gã đẩy quận chúa đi, lại tươi cười hớn hở hỏi, "An Kỳ Dương, ngươi ngây ra làm gì?"
Chỉ Doanh quận chúa cũng không ép buộc gã, lôi kéo An Kỳ Dương rời đi, lại dặn dò: "Vậy một mình huynh nhớ cẩn thận. Kỳ Dương, chúng ta đi."
Bọn họ đi rồi, Nguyên Thừa Hạo cũng kéo ta đi ngược hướng.
Nguyên Phi Cẩm thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đuổi theo.
"Tiểu vương gia đi theo làm gì?" Hay là bốn trăm bản kinh văn kia gã vẫn chưa từ bỏ ý định?
Nguyên Thừa Hạo liếc gã một cái, nói: "Hai người bọn họ đệ không muốn đi cùng xem náo nhiệt, trẫm và Sinh Nhi đi cùng nhau, đệ muốn xem náo nhiệt gì hả!"
Sắc mặt gã lại trắng thêm vài phần, có vẻ nghẹn khuất, sau một lúc lâu mới phun ra mấy chữ: "Hoàng Thượng, bên ngoài... Nguy hiểm." Gã có lẽ cảm thấy bằng công phu của Nguyên Thừa Hạo không đủ đối phó với những kẻ muốn gây bất lợi cho hắn.
Nguyên Thừa Hạo lại cười: "Có điều công phu của đệ đúng thật đã có tiến bộ."
Đột nhiên được một câu khích lệ, Nguyên Phi Cẩm ngược lại co quắp. Hắn lại nói: "Trẫm cả ngày ở trong cung, cái gì cũng hoang phế, cũng nên rèn luyện quyền cước rồi."
Hắn chỉ cần không xuất cung, cần công phu tốt để làm gì?
Ba người đi được một đoạn, tiếng ầm ĩ phía sau dần mất đi. Lại đi thêm một đoạn, xung quanh càng quạnh quẽ.
"Đệ định đi theo tới khi nào?" Hắn đã bắt đầu mất kiên nhẫn.
"Thần đệ đợi Hoàng Thượng hồi cung."
"Trẫm không định trở về."
Ta kinh ngạc ngước mắt, không định trở về? Nguyên Thừa Hạo, hắn rốt cuộc muốn làm gì?