Hắn như ý thức được gì, đưa tay xoa bả vai, nói: "Xem ra ngươi đúng là hầu hạ không tốt."
Xoay người giúp hắn mặc thêm y phục, ta nhỏ giọng: "Nô tỳ là kinh ngạc."
Có lẽ không ngờ ta lại thẳng thắn như thế, hắn ngẩn ra, đột nhiên nói: "Địa vị càng cao, xung quanh càng lạnh lẽo." Những lời này, hắn vẫn vừa nói vừa cười, nhưng một chút cũng không nghe ý cười trong đó.
Ta ngậm miệng, việc này ta không nên hỏi.
Hầu hạ hắn thay y phục xong, cách tiệc tối còn một canh giờ, hắn vẫn không có ý định thả ta rời đi. Mà ta cũng không định nói với hắn, ta chính là người sẽ nhảy Lăng Ba kia.
Hắn ngồi cạnh bàn, ta lặng lẽ đứng phía sau hắn, qua một lúc, thanh âm của Thường công công truyền tới: "Hoàng Thượng, nô tài đã cho người làm chút điểm tâm, ngài ăn trước đi." Nói rồi, cửa được mở ra, phía sau gã không còn nhìn thấy Nguyên Phi Cẩm.
"Trẫm ăn không vô." Hắn phất tay, ý bảo Thường công công lui ra ngoài.
Thường công công nhíu mày, quỳ xuống: "Hoàng Thượng, ngài đã hai ngày không ăn gì, nô tài cầu xin ngài, ăn chút gì đi."
"Thường Cừ, ngươi ồn quá!"
Thường công công định tiếp tục khuyên, nhưng nhìn vẻ mặt của hắn, cuối cùng chỉ đành im lặng.
"Hoàng Thượng..." Bất giác lên tiếng, ta lại phát hiện bản thân không thể an ủi hắn điều gì, tới bên miệng, lời nói lại biến thành, "Hoàng Thượng sao lại không ăn?"
Hắn quay đầu nhìn ta, ánh mắt trở nên sắc bén, một câu cũng không nói.
Thời điểm hoàn hồn, ta mới nhớ hiện tại vẫn còn ở Tân Vương phủ.
Tân Vương phủ.
Đúng rồi, năm đó Hứa Thái Hậu và Tân Vương Phi mất vào mùa này.
Cắn môi, chẳng lẽ là ngày gần đây sao?
Ánh mắt lặng lẽ dừng trên gương mặt nam tử, ta càng khẳng định suy nghĩ trong lòng.
Lấy hết can đảm, ta nói: "Người chết đã đi xa, Hoàng Thượng cho rằng không ăn không uống, bọn họ có thể sống lại sao?"
Ta vừa dứt lời, sắc mặt Thường công công bên dưới lập tức thay đổi.
Hắn lại nhìn ta, khóe miệng khẽ nhếch: "Chưa từng có ai dám nói chuyện với trẫm như thế."
"Đó là bọn họ không dám."
"Ngươi cho rằng mình rất hiểu trẫm sao?"
Ta lắc đầu, không, một chút cũng không hiểu hắn. Ta chỉ là nhớ tới chính ta.
"Ít nhất ngài vẫn là Hoàng Thượng cao cao tại thượng, mà nô tỳ chỉ là một hạ nhân, không biết cha là ai, nương cũng đã mất sớm. Những chuyện đó nô tỳ bất lực, mà điều duy nhất có thể làm chính là sống tốt." Những lời này ta thậm chí chưa từng nói với bất kỳ kẻ nào, dù gặp khó khăn gì, ta vẫn nỗ lực mà sống.
Hắn liếc nhìn ta: "Ngươi cho rằng trẫm không sống tốt?"
"Vâng." Ta cắn răng, nếu không, chuyện tuyệt thực này tính là gì.
"Làm càn!" Thường công công khẽ quát, nhưng nghe vào, thanh âm của gã không ngừng run rẩy.
Người trước mặt cười nhạo: "Trẫm chỉ là tì vị không thoải mái, ăn không vô mà thôi, ngươi cho rằng?"
Ta nửa giương miệng, chỉ là... Tì vị không thoải mái?
"Ha ha ha..." Ngoài cửa truyền tới tiếng cười của Nguyên Phi Cẩm.
Hắn nháy mắt, ý bảo Thường công công mở cửa. Bên ngoài, Nguyên Phi Cẩm liều mạng chịu đựng, nhưng rốt cuộc vẫn nhịn không được mà cười thành tiếng. Hắn đứng lên, nói: "Thường Cừ, lát nữa dẫn đệ ấy qua thư phòng chép một trăm bản kinh văn."
"A, buổi tối còn phải xem Lăng Ba..."
"Hai trăm bản!" Hắn nói không chút do dự.
Thường công công vội khuyên: "Tiểu vương gia, ngài còn không im lặng?"
Lúc này, đến lượt ta nén cười, xem ra chỉ có Hoàng Thượng mới có thể thu phục gã.
Cửa lần nữa đóng lại, đôi mắt ai oán của Nguyên Phi Cẩm biến mất.
"Là trẫm chiều hư đệ ấy."
Ta ngẩn ra. Hắn không so đo với Nguyên Phi Cẩm, nhưng những gì hắn thể hiện ra ngoài lại tựa hồ vượt xa độ tuổi vốn có.
Đây là thứ từ trên người An Kỳ Dương và Nguyên Phi Cẩm ta nhìn không ra.