Hoàng Thượng, không phải Hoàng Thượng của mình ta.
Đặc biệt là hiện tại còn ở trước mặt Hoàng Hậu.
Đế Cơ cũng không nói chuyện, chỉ cúi đầu ôm chặt hoa cầu. Diêu Phi ôm nó đứng dậy, khom người với Hoàng Hậu: "Nương nương, Ngọc Nhi nên thay thuốc rồi, tần thiếp cáo lui trước."
Hoàng Hậu mỉm cười: "Chuyện của Đế Cơ là đại sự, đi đi."
"Vâng." Diêu Phi gật đầu, lại nhìn ta, nói, "Muội muội cố gắng tĩnh dưỡng, bổn cung sẽ tới thăm muội."
Ta nói câu đa tạ, nàng mới nâng bước ra ngoài.
Đế Cơ quay đầu nhìn ta, gương mặt nhỏ nặng nề nhìn qua không hề vui vẻ. Ta nghĩ, có lẽ vì Hoàng Hậu tới.
Hoàng Hậu ở đây, ta có chút rụt rè, nàng lại không câu nệ, cười nói: "Vốn dĩ Thái Hoàng Thái Hậu cũng muốn tới thăm muội, không khéo đêm qua nhiễm phong hàn, nên mới không tới."
Ta vội đáp: "Tần thiếp làm sao dám phiền Thái Hoàng Thái Hậu nương nương tới thăm? Vậy tần thiếp sẽ tổn thọ mất."
Hoàng Hậu thở dài: "Hài tử của Hoàng Thượng, khó mà có được."
Ánh mắt xẹt qua nữ tử trước mặt, lưu quang trong đáy mắt nàng lúc ẩn lúc hiện. Thái Hoàng Thái Hậu muốn Hoàng Hậu sinh hạ hoàng trưởng tử, ta thật không rõ, vì sao nhiều năm như vậy, nàng lại không mang thai? Đương nhiên, việc này ta không thể hỏi.
Hoàng Hậu ngồi một lát, bên ngoài có người thông báo Nguyên Thừa Hạo tới. Sắc mặt nàng không hề thay đổi, chỉ trong nháy mắt, ý cười đã hiện lên. Thiển Ca đỡ nàng đứng dậy, vừa lúc gặp nam tử tiến vào, liền hành lễ: "Thần thiếp thỉnh an Hoàng Thượng."
Ta kinh ngạc, không ngờ lúc này hắn lại tới.
Duỗi tay đỡ Hoàng Hậu đứng dậy, hắn cười: "Thì ra Hoàng Hậu cũng ở đây, trẫm tới thật trùng hợp."
Hoàng Hậu ngẩn ra, nghe hắn nói tiếp: "Doanh Nhi vào cung, vốn muốn tìm nàng trò chuyện, lại nghe nói nàng không ở Quan Sư Cung. Hiện tại có lẽ muội ấy đã chạy tới Úc Ninh Cung."
"Vậy sao? Vậy... Thần thiếp liền qua Úc Ninh Cung, miễn cho muội ấy không tìm thấy thần thiếp." Hoàng Hậu hiền huệ hành lễ, sau đó cùng Thiển Ca rời đi.
Nguyên Thừa Hạo còn chưa gỡ đế quan xuống, xem ra là vừa hạ triều liền tới đây. Nhíu mày, ta nhịn không được mà hỏi: "Hôm nay Hoàng Thượng không cần qua Ngự Thư Phòng sao?"
Hắn ngồi xuống, thấp giọng: "Đương nhiên đi, có điều ái phi của trẫm vừa sinh non, trẫm đau xót hài tử đã mất, theo lý nên đến Thủy Yên Các hỏi thăm."
Ta bị hắn nói tới cảm thấy quẫn bách, nơi này chỉ có hai người ta và hắn, những lời này, hắn không nhất thiết phải nói.
"Đúng rồi, trẫm tới, còn để ban thưởng cho nàng. Thường Cừ." Hắn cao giọng gọi.
Thường công công vội tiến vào, trong tay cầm đạo thánh chỉ màu vàng chói lọi.
Ta kinh hãi, lại nghe hắn nói: "Không cần đứng dậy tiếp chỉ, nằm đi."
Hắn đưa mắt nhìn, Thường công công vội mở ra, bắt đầu đọc: "Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết. Tiệp Dư Cung thị, ôn nhu hiền thục, rất được lòng trẫm, nay tiến vị Chiêu Nghi, ban cư Hinh Hòa Cung, khâm thử!""
Thường công công dường như rất cao hứng, gã tới gần, cẩn thận đặt thánh chỉ bên cạnh ta, lại nói một câu "Chúc mừng nương nương" mới lui xuống.
Ta ngơ ngẩn nhìn đạo thánh chỉ kia, nhất thời không phản ứng kịp.
Đây, chính là luận công ban thưởng mà Nguyên Thừa Hạo đã nói.
Hắn ho một tiếng, hỏi: "Sao hả? Không vui? Cảm thấy trẫm ban thưởng còn ít? Vàng bạc châu báu, nàng hẳn cũng không thiếu."
Ta không khỏi cả kinh, vàng bạc châu báu, ta hẳn không thiếu, lời này sao lại khiến ta nhớ tới đống ngân phiếu An Kỳ Dương cho ta? Nhìn nam tử trước mặt, hắn vô cùng bình tĩnh, không thể nhìn ra cái gì. Có lẽ, chỉ là ta nghĩ nhiều.
Hắn đã đứng dậy: "Ngày mai dọn qua Hinh Hòa Cung đi. Trẫm còn phải qua Ngự Thư Phòng, trước hồi cung thay xiêm y đã."
"Hoàng Thượng..."
"Hả?" Hắn quay đầu.
Ta đột nhiên sửng sốt, vì sao lại gọi hắn, ta cũng không rõ, chỉ là buột miệng mà thôi. Thấy hắn xoay người nhìn mình, ta cư nhiên ma xui quỷ khiến mà nói: "Đế Cơ, rất tốt."
Cách ngọc châu, ta rõ ràng thấy hai mắt hắn hiện lên ý giận, qua một lát, thế nhưng lại nói: "Đa tạ."