Hắn thở hổn hển, môi mỏng lần nữa bao phủ, lại vào lúc này, Thường công công ở bên ngoài gõ cửa: "Hoàng Thượng, thuốc tới rồi."
Hắn nhíu mày, lạnh lùng hỏi: "Thuốc gì?"
"Cách săn thú mùa đông còn hai ngày, Tùy đại nhân dặn Hoàng Thượng nhất định phải uống thuốc, nếu không, không thể xuất cung." Thường công công giải thích rõ ràng, "Hoàng Thượng, nô tài vào được không?"
Nguyên Thừa Hạo lập tức đen mặt, mà ta như trông thấy cứu tinh. Thường công công đáng yêu, Thường công công lợi hại!
Trong lòng nghĩ, thế mà muốn cười ra tiếng.
Hắn trừng mắt nhìn ta, nghiến răng: "Không cho cười!"
Được, ta không cười.
"Hoàng Thượng..." Thường công công thật sự quan tâm hắn, hiện tại tay cầm chén thuốc chờ ở bên ngoài một bước cũng không động.
Nguyên Thừa Hạo không phải kẻ hồ đồ, hắn biết lần đi săn này vô cùng quan trọng, nếu không tham gia, sẽ rất mất mặt. Cuối cùng cũng buông tay ôm ta, hắn rầu rĩ nói: "Đỡ trẫm lên."
Ta cười: "Vừa rồi sức lực của Hoàng Thượng lớn thật." Lúc này còn cần ta dìu hắn sao? Tuy nghĩ vậy, ta vẫn duỗi tay dìu hắn.
Hắn đúng là không dùng chút sức lực mặc ta hỗ trợ, thật nặng, bây giờ trên người ta cũng chẳng còn bao nhiêu sức lực, phí sức của chín trâu hai hổ mới kéo được hắn lên. Xoay người, không muốn để Thường công công thấy bộ dáng của mình hiện tại, ta vừa nghĩ, vừa nhanh chóng thắt lại nút thắt.
Hắn vẫn truyền Thường công công vào, lúc này ta mới nhớ y phục trên người hắn vẫn còn chưa chỉnh tề.
Mới xoay người, đã thấy Thường công công, nhìn hắn ngồi ở mép giường, gã kinh hãi, nhưng cũng rất thức thời, cúi đầu đến gần, trình chén thuốc trong tay lên: "Hoàng Thượng, Tùy đại nhân nói hai ngày tới vẫn phải uống bốn chén thuốc."
Hắn nhận lấy, uống một ngụm: "Uống bốn chén thuốc này vết thương của trẫm sẽ khỏi sao?"
"Vấn đề này... Nô tài không biết." Thường công công gác khay trong tay xuống, tiến lên thắt lại nút thắt cho hắn.
Hắn khẽ cười, đưa chén thuốc đã uống xong cho Thường công công: "Truyền Tùy Hoa Nguyên cho trẫm."
Tùy thái y tới, hắn đã không còn bộ dáng không thể kiềm chế lúc trước, mà ngay ngắn thẳng người ngồi cạnh bàn. Tùy thái y tới gần bắt mạch cho hắn, hắn lại lên tiếng trước: "Tùy Hoa Nguyên, chẳng lẽ trẫm nên trông chừng ngươi một chút, nếu không ngươi cũng sẽ bị Thái Hoàng Thái Hậu mua chuộc đúng không?"
Tùy thái y vội quỳ xuống: "Thần sợ hãi, không biết Hoàng Thượng ám chỉ việc gì."
Hắn cười rộ: "Hôm trước Thái Hoàng Thái Hậu gọi trẫm qua Úc Ninh Cung, nói sẽ tặng mấy bộ cung tiễn cho nhóm vương công dùng trong cuộc đi săn mùa đông lần này. Thái Hoàng Thái Hậu muốn trẫm chọn trước một bộ trẫm thích, sao ngươi biết ta không thử cung?"
Chuyện Thái Hoàng Thái Hậu gọi hắn qua Úc Ninh Cung ta biết, lại không ngờ, ngoại trừ cảnh cáo hắn chuyên sủng ta, còn có một đoạn nhạc đệm như vậy.
Tùy thái y thở phào nhẹ nhõm, đáp: "Thần cũng không biết, chỉ là lo lắng thương tích trên người Hoàng Thượng."
Hắn "Ừ" một tiếng, nói "Đa tạ".
Tùy thái y đứng dậy, Nguyên Thừa Hạo lại nói: "Ngươi theo trẫm mười sáu năm, lần trước trẫm tới Du Châu, cho người về nhà một chuyến. Nghe nói nhà ngươi còn một huynh đệ?"
"Hoàng Thượng nhìn rõ mọi việc."
Hắn cười: "Lần trước trẫm muốn ban hôn cho ngươi, sao ngươi không đồng ý?"
Theo bản năng nhìn Tùy thái y, nghe Nguyên Thừa Hạo nói, ta biết Tùy thái y là người của hắn. Nếu không phải, hắn sẽ đối đãi giống Dương tướng quân và Thanh đại nhân, mặc kệ bọn họ có muốn hay không, hắn sẽ trực tiếp chỉ hôn.
Tùy thái y thong dong đáp: "Thần có thê tử, khi còn sống, nếu không nhìn thấy thi thể của nàng, thần sẽ không cưới nữa."
Tùy thái y như vậy thật khiến ta kinh ngạc.
Nguyên Thừa Hạo lại không cho là đúng: "Có lẽ, bà ấy đã tái giá?"
Ta trừng mắt nhìn hắn, mà hắn căn bản chưa từng nhìn ta.
Tùy thái y khẽ cười: "Nếu là vậy, thần sẽ rất vui mừng."
"Trẫm không hiểu." Hắn nhìn ông ta.
Tùy thái y vẫn không ngước mắt, chỉ nói: "Hoàng Thượng còn nhỏ, sau này, ngài sẽ hiểu." Ông ta hành lễ với hắn, "Nếu Hoàng Thượng không còn việc gì nữa, sớm nghỉ ngơi đi."
Ông ấy lại nhìn ta, sắc mặt lộ vẻ xấu hổ: "Hai ngày này, Hoàng Thượng đừng quá mệt nhọc."
Nhìn Tùy thái y lui xuống, ta nhấp môi, rõ ràng không có gì, Nguyên Phi Cẩm, Thái Hoàng Thái Hậu, còn cả Tùy thái y đều cho rằng ta và Nguyên Thừa Hạo ở bên nhau phải mệt tới trời đất u ám sao?
Nguyên Thừa Hạo nhìn ta, ta xấu hổ, vội hỏi: "Thê tử của Tùy đại nhân đi đâu?"
Hắn đã đứng lên, xoay người vào nội thất: "Mười sáu năm trước, Vân Điền Quận chiến loạn, ông ấy và thê tử của mình thất lạc nhau."
Thất lạc...
Người thất lạc trong chiến loạn, hơn phân nửa là mất mạng. Ta bỗng nhiên hâm mộ thê tử của ông ấy, mười sáu năm qua, ông ấy vẫn cô độc một mình, đơn giản là vì chưa tìm được bà, hoặc cũng là thi thể.
Nhưng, dù tìm được thi thể rồi, ông ấy sẽ cưới lần nữa sao?
Tình cảm sâu đậm như vậy, cho dù là thời gian cũng không thể tàn phá.
"Ngây ra làm gì?"
Ta hoàn hồn, thấy hắn đã ngồi vào mép giường, nhớ lại những gì hắn vừa làm với ta, gương mặt lại nóng lên.
Hắn giống như không thấy, chỉ nói: "Nhóm vương gia đều đã trên đường đến."
Ta kinh hãi, vội hỏi: "Các vương gia cũng tới sao?"
Hắn "Ừ" một tiếng, khẽ cười: "Phi Cẩm cũng tới."
"Ý của Thái Hoàng Thái Hậu sao?"
Hắn lắc đầu: "Là ý của trẫm."
Ta kinh ngạc, sau một lúc lâu, mới hỏi: "Hoàng Thượng muốn thử các vương gia?" Vì chuyện bị ám sát ở An phủ.
Hắn nhìn ta, đáy mắt xẹt qua tia khen ngợi, cười nói: "Không tồi, còn biết trẫm đang nghĩ gì. Lại đây." Hắn duỗi tay về phía ta.
Ta theo bản năng lui nửa bước, cắn môi: "Tùy đại nhân bảo ngài không được quá mệt mỏi."
Hắn ngẩn ra, ngay sau đó bật cười thành tiếng: "Lão thất phu Tùy Hoa Nguyên kia, lời ông ta nói nàng nghe, vậy sao không chịu nghe lời trẫm?"
Bởi vì ngài giảo hoạt hơn ông ấy gấp trăm lần!
Hắn không ép buộc ta, tự mình nằm xuống: "Ngày mai trẫm sẽ không qua Úc Ninh Cung, còn phải chuẩn bị cho lần đi săn. Nàng an phận một chút cho trẫm, đừng gây chuyện khắp nơi."
Ta lúc này mới tới gần cởi áo giúp hắn. Hắn cũng thành thật, không động tay động chân với ta. Ta nhịn không được mà hỏi: "Các phi tần có đi không?"
Hắn không trả lời, chỉ hỏi lại: "Muốn đi sao?"
Ta gật đầu.
"Đài xem thú của hoàng gia cũng ở đó, hung cầm mãnh thú có đủ, đến lúc đó hù chết nàng!"
Bật cười, ta không phải kẻ nhát gan, có gì có thể hù chết ta chứ?
Đêm nay, không biết có phải vì lời Tùy thái y nói hay không, Nguyên Thừa Hạo rất ngoan ngoãn. Hôm sau, sáng sớm hắn đã xuống giường đi thượng triều.
Thời điểm cùng A Man ra ngoài, thấy Tùy thái y đang thu dọn hòm thuốc, ta mỉm cười: "Vết thương trên trán của bổn cung cũng đã ổn, xem ra sau này Tùy đại nhân không cần tới Hinh Hòa Cung hầu hạ."
Ông ấy đương nhiên biết ta ám chỉ điều gì, cũng cười nói: "Đây đúng là hi vọng của thần."
Ta nhìn ông ấy, bày tỏ sự kính nể: "Tùy đại nhân là người trọng tình nghĩa."
Đáy mắt ông ấy hiện lên chút khói mù, ngay sau đó là áy náy.
"Nếu bà ấy biết, nhất định sẽ rất vui." Cho dù, bà ấy còn sống hay đã chết."
Tùy thái y lại chua xót lắc đầu: "Là thần có lỗi với nàng." Nói rồi, ông ấy hành lễ, "Nếu nương nương không còn việc gì khác, thần cáo lui."
A Man nhìn ta, nhỏ giọng hỏi: "Nương nương, sau này Hoàng Thượng sẽ không tới Hinh Hòa Cung nữa sao?"
Sửng sờ, chỉ khẽ cười một tiếng, hắn tới hay không, ta nào quản được.
Qua Úc Ninh Cung, vẫn còn sớm, không dùng kiệu, ta và A Man chậm rãi đi về phía trước. Ta bỗng nhiên hỏi nàng: "Biết cưỡi ngựa bắn cung không?"
Nàng kinh ngạc nhìn ta, sau một lúc lâu, mới lắc đầu: "Sao nương nương lại hỏi việc này?"
"Không có gì, ta nghĩ Kỳ Dương cái gì cũng dạy ngươi."
A Man cúi đầu: "Những gì thiếu gia có thể dạy, đều dạy nô tỳ. Chỉ là bản thân ngài ấy không học thứ này, nô tỳ cũng không."
Ta không hỏi nữa, muốn ở lúc đi săn bắn chết Hoàng Hậu căn bản là điều không thể. Ta không biết cưỡi ngựa bắn cung, A Man cũng vậy, mà ta lại không có khả năng tìm người thứ ba. Hơn nữa, ta và A Man đều chưa từng giết người, đến lúc đó, cũng không biết ra tay thế nào.
Bỗng nhiên nghĩ tới đài xem thú Nguyên Thừa Hạo nhắc.
"Nghe Hoàng Thượng nói ở đó còn có một đài xem thú."
A Man gật đầu: "Việc này nô tỳ biết, nghe nói bên trong kỳ trân dị thú gì cũng có, nhóm chủ tử các cung không cưỡi ngựa bắn cung thường đến đó xem. Sao nương nương lại nhắc việc này?"
Ta lắc đầu: "Không có gì, chỉ là thuận miệng hỏi thôi."
Nghe vậy, A Man không nói gì thêm.
Ở Úc Ninh Cung, gặp Hoàng Hậu, nàng ta dường như tiều tụy đi không ít, hẳn tối qua là một đêm mất ngủ.
Thái Hoàng Thái Hậu và chúng phi tần vui vẻ bàn chuyện đi săn, Hoàng Hậu chỉ im lặng ngồi bên nghe, thỉnh thoảng miễn cưỡng cười cười, một câu cũng không nói.
Đường Tiệp Dư hưng phấn trò chuyện: "Thái Hoàng Thái Hậu, nghe nói trong cốc có rất nhiều kỳ trân dị thú, lần này bọn thần thiếp nhất định phải đi xem thử."
Phùng Tiệp Dư ngồi cạnh tiếp lời: "Đài xem thú kia thần thiếp chưa từng đến."
Thái Hoàng Thái Hậu cười nói: "Năm nay kỳ đi săn tổ chức lớn, ai gia cũng muốn theo các ngươi đi xem náo nhiệt."
"Nghe Thái Hoàng Thái Hậu nói kìa, người đi, mới càng náo nhiệt." Hiền Phi hùa theo.
Xem ra mọi người đều hưng phấn, mất công Nguyên Thừa Hạo gạt ta bảo mấy con mãnh thú kia sẽ hù chết người.
Lúc rời đi, mọi người vẫn còn nghị luận kỳ đi săn, ta thấy Trịnh Quý Tần dìu Hoàng Hậu ra ngoài, cùng lên phượng giá. Nguyên Thừa Hạo bảo Hoàng Hậu da mặt mỏng, không biết nàng ta có kể việc đó với Trịnh Quý Tần không.
"A Man, ngươi nói xem đài xem thú kia thật sự có dã thú hung mãnh sao?" Ta thuận miệng hỏi.
A Man thoáng trầm tư, gật đầu: "Nô tỳ nghĩ, chắc là có, nếu không đã không thủ vệ nghiêm ngặt."
Nắm chặt hai tay, như vậy, ngã xuống, sẽ như thế nào?
Đang nghĩ, nghe gần đó có tiếng người nói chuyện. Ta theo bản năng nghiêng người, nghe, hình như là tiếng một nam một nữ.
A Man cũng nghe thấy, giật mình nhìn ta. Nữ nhân trong cung này đều là nữ nhân của Hoàng Thượng, cung nữ và thị vệ tư thông là tội lớn. Chuyện này vốn không liên quan tới ta, muốn xen vào, cũng là trung cung Hoàng Hậu, chỉ là hôm nay không biết thế nào, ta lại tò mò.
Đi qua, nhìn A Man, nàng hiểu ý, cao giọng: "Chiêu Nghi nương nương của chúng ta tới, còn không bước ra hành lễ?"
Bên kia lập tức im bặt, ta đang tò mò rốt cuộc là cung nữ nào, đã nghe tiếng bước chân đi ra. Nhìn phía trước, là y phục của nam tử, nhưng không phải thị vệ. Góc áo màu xanh đen, rõ ràng là...
Tô thái y?
A Man cũng giật mình.
Hắn đi tới hành lễ với ta: "Vi thần thỉnh an Chiêu Nghi nương nương."
Ánh mắt dời ra phía sau hắn, ta càng tò mò muốn biết người đó rốt cuộc là ai. Đi lên trước một bước, Tô thái y vội cản ta lại: "Nương nương xin dừng bước."
Nhướng mày, ta cười hỏi: "Để bổn cung xem thì như thế nào? Có lẽ, bổn cung còn có thể xin Hoàng Thượng làm chủ cho Tô đại nhân, như vậy không tốt sao?"
Hắn rất bình tĩnh, cúi đầu, đáp: "Việc này, không nhọc nương nương lo lắng."
"Vậy sao? Tô đại nhân cảm thấy bổn cung đang xen vào việc của người khác?"
"Vi thần không dám." Hắn vẫn thong dong, "Vi thần ở trong lòng của nương nương cũng không phải lần đầu tư thông với cung nữ."
Ta ngẩn ra, lập tức ra hiệu cho A Man. A Man vội đi tới nhìn, xoay người đáp: "Nương nương, không có ai."
Nhìn người trước mặt, ta khẽ cười: "Xem ra lần này, đúng là người trong lòng của Tô đại nhân." Hắn thà để ta uy hiếp cũng không muốn ta gặp mặt người kia.
Hắn không sợ: "Nương nương, ai cũng có người mình thích, tuy rằng nương nương sẽ không khó xử vi thần."
Phất khăn trong tay, ta cười nói: "Việc này, nếu để sư phụ ngươi biết, ông ấy chắc sẽ rất đau lòng. Ông ấy từng nói, ngươi tuổi trẻ đầy hứa hẹn, là nhân tài. Tư thông với cung nữ, tội đáng chết."
Ta đột nhiên nhắc đến Tùy Hoa Nguyên, sắc mặt hắn liền thay đổi, qua một lát mới khôi phục thái độ bình thường: "Vi thần không giống ông ấy."
Ta cười, hỏi lại hắn: "Sao lại không giống? Đều là người si tình."
Hắn chỉ cười không đáp.
"Nương nương." A Man tới gần nhỏ giọng gọi. Nàng là đang nhắc nhở ta, tuy đang ở bên ngoài, nhưng ta vẫn không nên quá thân thiết với Tô thái y.
Đỡ tay nàng, ta nói với Tô thái y: "Bổn cung cũng không phải kẻ không màng nhân tình, Tô đại nhân không cần như thế."
Tại hoàng cung này, người có quan hệ lợi ích dễ lợi dụng nhất. Hắn là thái y, không biết chừng tương lai còn cần hắn giúp đỡ, vì thế không nhất thiết đối đầu với hắn.
Phía sau, Tô thái y cung kính nói: "Vi thần, cảm tạ nương nương."
Đi xa rồi, A Man mới nhỏ giọng: "Tô đại nhân thật trầm ổn."
Ta cười, hắn không phải trầm ổn, hắn chỉ là hiểu ta, biết ta sẽ không đi nói chuyện của hắn ra ngoài.
Về Hinh Hòa Cung, vừa lúc thấy hai cung nữ của Hoán Y Cục tới đưa xiêm y, các nàng vội quỳ xuống hành đại lễ. Ta không nhìn họ, lập tức vào trong. Có cung nữ đi tới kiểm tra, đột nhiên lớn tiếng: "A, ai làm hư áo choàng của Hoàng Thượng rồi!"
Dừng bước, quay đầu nhìn áo choàng trong tay cung nữ. Ta nhớ ra rồi, lần đó vì để hắn mặc áo choàng của Hiền Phi ra ngoài, ta đã hất cháo lên áo choàng của hắn. Áo choàng nặng như vậy, cũng khó trách Hoán Y Cục giặt nhiều ngày như vậy mới đưa tới.
Hai cung nữ Hoán Y Cục bị dọa trắng mặt, vội cúi người, run rẩy đáp: "Nô tỳ... Nô tỳ không biết..."
A Man nhìn thoáng qua, nhíu mày: "Nương nương, hình như do nhiệt độ làm hỏng một góc xiêm y."
Ta đi tới nhìn kỹ, đúng là vậy. Giặt hỏng áo choàng của Hoàng Thượng, việc này rất phiền toái, nhưng dù sao cũng phải có người đứng gánh vác.
"Ai làm hư, đứng ra nhận tội, bổn cung sẽ thay người đó cầu tình." Trong cung có quy củ của trong cung, không cẩn thận, sẽ gặp họa diệt thân. Điểm tay, tâm ta sáng như gương.
Cung nữ bên dưới càng run rẩy, có một người đã bật khóc. Nhíu mày nhìn, thấy cung nữ còn lại sợ sệt lên tiếng: "Nương nương, là nô tỳ." Tay nàng cũng run rẩy, ta thật không ngờ, nàng lại nhận nhanh như vậy.
"Ngẩng đầu lên!"
Cung nữ ngẩng đầu, hai mắt nàng đã hồng hồng, mà ta, không khỏi kinh hãi. Hành Nhi!
Đúng rồi, nàng chắc là theo tỷ tỷ vào cung. Tỷ tỷ xảy ra chuyện, ta đúng là đã quên mất nàng.
Bảo nàng cùng ta vào trong, nàng vẫn theo quy củ mà quỳ xuống, nức nở: "Nương nương sẽ cầu tình cho nô tỳ, đúng không?"
Ta ngồi xuống, chỉ hỏi: "Thật là do ngươi làm hư?"
Hành Nhi ậm ừ, sau một lúc lâu, mới lắc đầu: "Không phải, là ma ma muốn nô tỳ và Cúc Nhi đưa áo choàng của Hoàng Thượng đến."
Xem ra, ma ma ở Hoán Y Cục biết ai làm hư, bà ta như thế, chẳng qua là tùy tiện kéo hai cung nữ ra gánh tội thay.
"Nô tỳ thấy là nương nương, không bằng thừa nhận, cũng đỡ sau này phải chịu khổ da thịt." Nàng khóc lóc, "Đại tiểu thư không được sủng ái, ma ma ở Hoán Y Cục không chút khách khí với nô tỳ. Nhị tiểu thư, cầu xin ngài cứu lấy nô tỳ!""
Trong lòng lại chua xót, tỷ tỷ gặp nạn, nha hoàn bên cạnh tỷ ấy cũng phải chịu khổ.
Gọi Thập Đắc công công tới, bảo gã qua Nội Vụ Phủ, kêu tổng quản Nội Vụ Phủ điều Hành Nhi đến Hinh Hòa Cung. Nguyên Thừa Hạo nói thân phận của ta không cần dùng đến hai đại cung nữ, vậy ta để Hành Nhi làm việc bên ngoài, cũng không tính là làm hỏng quy củ.
Hành Nhi dập đầu cảm tạ, trong khóe có nước mắt.
Gọi cung nữ vào, lệnh đưa áo choàng của Nguyên Thừa Hạo qua Càn Nguyên Cung: "Cứ nói với Thường công công, bổn cung vô ý làm hỏng áo choàng của Hoàng Thượng."
"Nương nương..." A Man kéo ống tay áo của ta.
Ta khẽ cười. Nguyên Thừa Hạo đang bận chuyện đi săn mùa đông, nào có sức lực đi quản chút việc nhỏ này.
Buổi chiều, ta đi tìm tỷ tỷ.
Nghe ta nhắc về Hành Nhi, hai mắt nàng ửng đỏ, ta kéo tay nàng: "Việc này sao không nói muội biết?"
Nàng cúi đầu: "Ta sao có thể chuyện gì cũng nói với muội? Chuyện của ta và Hành Nhi, muội vốn không nên nhúng tay vào."
Ta thở dài, tỷ ấy cái gì cũng không nói, cái gì cũng giấu trong lòng, chỉ vì muốn ta cách xa phiền phức. Nhưng, Hành Nhi từ nhỏ đã đi theo nàng, lúc Vân Mi rời đi ta còn luyến tiếc, huống chi là Hành Nhi với nàng?
"Việc này tỷ đừng lo lắng, sau này Hành Nhi ở Hinh Hòa Cung của muội, sẽ rất tốt." Ta lo lắng nhìn nàng, "Nhưng thật ra là tỷ, Hoàng Hậu luôn gây khó dễ cho tỷ, bởi vì... Muội đắc tội nàng ta."
Nàng khẽ cười: "Tối qua Hoàng Thượng qua Quan Sư Cung rồi vội vàng rời đi, ta còn nghe Hoàng Hậu ở tẩm cung nói chuyện với Thiển Ca. Vũ Sinh, muội cũng quá... Quá..."
Nhìn cổ tay nàng dời đi, ta biết, nơi đó lại có vết thương mới, nàng chỉ là không muốn để ta nhìn thấy. Như vậy, ta sẽ làm bộ không biết.
"Mấy lời đó muội chỉ nói lung tung, tỷ tỷ đừng coi là thật."
Nàng lắc đầu: "Tỷ tỷ nghe nói Hoàng Thượng đối tốt với muội, cao hứng còn không kịp."
Chúng ta đang nói chuyện, thấy cỗ kiệu của Trịnh Quý Tần đi về phía này.
Tỷ tỷ vội xoay người vào trong.
Ta nhìn thêm mấy lần, mới trở về. Ngày tỷ tỷ rời khỏi Quan Sư Cung, sẽ không còn xa.
Hai ngày tiếp theo, Nguyên Thừa Hạo đều không đến Hinh Hòa Cung, tới gần buổi đi săn, hắn ở Ngự Thư Phòng bận đến đêm khuya, sau đó sẽ ở Càn Nguyên Cung nghỉ ngơi một mình.
Buổi sáng ngày bắt đầu cuộc đi săn, phi tần từ ngũ phẩm trở lên đều ăn mặc chỉnh tề, cùng Thái Hoàng Thái Hậu đến cửa cung. Nguyên Thừa Hạo nắm tay Hoàng Hậu cùng hành lễ với Thái Hoàng Thái Hậu, xem ra thuốc của Tùy thái y rất hữu dụng, hôm nay sắc mặt hắn đã không còn tiều tụy.
Đợi đế hậu lên ngự giá, mọi người mới lên xe.
Cụ Tì sơn cốc nằm ở Tây Nam hoàng cung, hiện tại tuy đã cuối tháng mười một nhưng ở đó vẫn khá ấm áp, cho dù là động vật cần ngủ đông cũng còn hoạt động.
Hơn nữa, nghe nói bích động của đài xem thú quanh năm ấm áp, giống như luôn có lò sưởi ở bên trong. Hàng năm ở đó luôn có một con trăn khổng lồ trấn thủ, cho dù là sói hổ hung ác cũng không thể sống sót ra ngoài.
Có điều ta có chút tò mò, muốn xem con trăn kia ghê rợn như thế nào.
Ngồi cùng xe ngựa với Diêu Phi, Đế Cơ cũng ở đây, đứa nhỏ bĩu môi dựa vào lòng nàng, từ lúc lên xe một câu cũng không nói. Ta cười hỏi: "Đế Cơ sao vậy?"
Nàng nhìn ta, lúc này mới lên tiếng: "Ngọc Nhi cũng muốn nuôi chó con, mẫu phi không cho."
Diêu Phi bất lực nhìn ta, hôm đó Thái Hoàng Thái Hậu đã nói rõ, nàng đương nhiên không dám cho Đế Cơ nuôi. Ta an ủi: "Chó con không thú vị bằng hoa cầu của Đế Cơ, phụ hoàng con chỉ chơi hoa cầu với con, không chơi với cún."
Hài tử nghe vậy, mắt sáng rực lên: "Thật sao?"
Ta gật đầu.
Đứa nhỏ lại nói: "Phụ hoàng ở cùng mẫu hậu, Ngọc Nhi không thích."
"Ngọc Nhi!" Diêu Phi mắng.
Hài tử bẹp miệng, nhưng không khóc, chỉ ủy khuất dựa vào lòng nàng, không nói một câu.
Diêu Phi lắc đầu, nói nhỏ: "Tiểu hài tử, bổn cung sợ nó không giữ được miệng."
Ta nắm tay Đế Cơ, Đế Cơ là đứa nhỏ thông minh, ở trước mặt người ngoài, nó đã học được cách không lắm miệng.
Các đại thần đã chờ sẵn ở bãi săn, nhóm vương gia cũng tới.
Các phi tần không xuống xe, chỉ có Nguyên Thừa Hạo và Hoàng Hậu xuống ngự giá nhận triều bái của mọi người.
Thái Hoàng Thái Hậu bảo không muốn xem náo nhiệt, liền cùng chúng phi tần qua biệt viện trước.
Đứng dưới hành lang, A Man nhận lấy áo choàng trên người ta, về phòng cất rồi quay lại: "Nương nương, nơi này ấm hơn trong cung rất nhiều."
Ta gật đầu, nhìn mấy phi tần đi qua đi lại, một đám đều vô cùng hưng phấn. Đứng một lát, từ xa, nhìn thấy kiệu màu vàng đi về phía này, sau đó, thấy Nguyên Thừa Hạo và Hoàng Hậu tới biệt viện.
Hắn nói với Hoàng Hậu mấy câu, thấy Hoàng Hậu gật đầu, cùng Thiển Ca rời đi.
Thời điểm ngước mắt, thấy ta ở phía này, hắn hình như ngẩn ra, sau đó đi tới. Ta hành lễ với hắn, hắn duỗi tay đỡ ta, cười nói: "Ở trong cung thấy nàng ăn mặc nhiều như vậy, bây giờ cởi ra, trẫm thiếu chút đã không nhận ra nàng."
Không lý do, thế mà lại nói một câu như vậy.
Hắn nâng bước đi về phía trước: "Nếu ở đây đã không có việc gì làm, vào trong hầu hạ trẫm thay y phục đi."
Theo hắn về phòng, y phục của hắn đã đặt chỉnh tề trên giường, áo giáp uy vũ, thoạt nhìn rất nặng. Giúp hắn cởi đế quan, long bào ra, Thường công công cầm áo giáp lên, ta nhận lấy, đang định mặc vào cho hắn, lại nghe Thường công công nói: "Nương nương, mặc cái này cho Hoàng Thượng trước."
Quay đầu nhìn, là nhuyễn giáp tơ vàng hôm đó Nguyên Phi Cẩm để lại cho hắn.
Quả nhiên, hắn phất tay, lạnh giọng: "Trẫm không cần thứ này."
"Hoàng Thượng... Lát nữa trong bãi săn cung tiễn không có mắt, vẫn là cẩn thận một chút thì hơn." Thường công công khuyên.
Ta mặc kệ Nguyên Thừa Hạo, gác áo giáp xuống bàn, nhận lấy nhuyễn giáp tơ vàng trong tay Thường công công, trực tiếp mặc vào cho hắn.
Hắn trừng mắt, nắm lấy tay ta: "Trẫm nói không mặc."
Ta không để ý, tiếp tục công việc của mình: "Hoàng Thượng giở tính tình gì vậy, hôm nay vẫn muốn thử bọn họ sao? Coi chừng chính ngài lại dính một mũi tên!" Mặc nhiều mới an toàn, Nguyên Phi Cẩm cũng đã nói thứ này đao thương bất nhập.
Nguyên Thừa Hạo nhíu mày, cười hỏi: "Trù trẫm chết, Thường Cừ, ngươi nói xem đây là tội gì?"
Thường công công sợ hãi tới sắc mặt trắng bệch, vội quỳ xuống: "Hoàng Thượng... Nô tài... Nô tài không dám nói."
"Vô dụng!" Hắn mắng.
Rốt cuộc vẫn mặc vào, ta xoay người lấy áo giáp kia, lại nghe tiếng có người ở bên ngoài vội vàng chạy tới: "Hoàng Thượng!"
Ngước mắt, nhìn thấy là tiểu vương gia Nguyên Phi Cẩm.
Nguyên Thừa Hạo xấu hổ, Nguyên Phi Cẩm đã chạy tới gần, tấm tắc: "Nhìn xem, đúng là rất vừa với Hoàng Thượng. Nương nương người nói xem đúng không?"
Ta nhịn cười, vội tròng áo giáp cho hắn.
Hắn ho một tiếng: "Không lo đi chuẩn bị, tới chỗ trẫm làm gì? Nếu không thể hiện được chút bản lĩnh, trẫm sẽ phạt đệ!"
Phạt gã cái gì? Chép kinh văn sao?
Nguyên Phi Cẩm tỏ vẻ không vui, rầu rĩ nói: "Thần đệ vất vả lắm mới mượn được chuyến đi săn mùa đông này mà hồi kinh, còn chưa cùng Hoàng Thượng ôn chuyện, qua lần này, cũng không biết đến khi nào mới có thể trở về."
"Xì!" Cuối cùng vẫn nhịn không được mà bật cười. Nguyên Phi Cẩm nói chuyện với hắn, mỗi lần đều chọc hắn tức giận, khiến hắn phạt mình chép kinh văn.
Không màng bộ dáng nghẹn khuất của Nguyên Phi Cẩm, Nguyên Thừa Hạo đã ra ngoài, đồng thời nói: "Nàng về trước đi, lát nữa cùng Thái Hoàng Thái Hậu tới đài xem thú."
Nguyên Phi Cẩm nhìn ta, sau đó vội đuổi theo hắn.
Hít sâu một hơi, ra ngoài, A Man tới gần nhỏ giọng: "Tiểu vương gia chạy nhanh quá, nô tỳ vốn định báo với ngài ấy Hoàng Thượng đang ở bên trong thay y phục, nhưng vẫn không kịp." Hiện tại Nguyên Phi Cẩm đã là hầu gia, A Man vẫn giữ thói quen trước gọi gã "Tiểu vương gia".
Ở cửa biệt viện, Dương tướng quân từ trên lưng ngựa leo xuống, thấy Nguyên Thừa Hạo tới, ông ấy sai người dắt một con ngựa màu mận chín cho hắn. Thường công công muốn dìu hắn đi lên, lại bị hắn khiển trách. Trường hợp này, nếu còn cần người đỡ, hắn sẽ rất mất mặt.
Giấu đi nụ cười trên gương mặt, hắn khôi phục dáng vẻ bình tĩnh như lần đầu tiên ta gặp hắn. Cả người mặc áo giáp, từ góc độ của ta nhìn qua, thật sự rất uy vũ.
Thời điểm về phòng, thấy Hoàng Hậu và Thiển Ca ra ngoài, nàng đã thay y phục, dáng người càng thon thả, yểu điệu động lòng người.
Chỉ tiếc, dưới vẻ ngoài hiền huệ dịu dàng kia lại che giấu một tâm tư ngoan độc.
Khẽ cười, lấy tua rua nàng tặng cho Nguyên Thừa Hạo ra, dùng nó thay vào ngọc bội. A Man giật mình nhìn ta: "Nương nương, đây là..."
Từ cửa sổ, thấy nữ tử kia, nắm chặt hai tay, ta lạnh lùng hỏi: "A Man ngươi nói xem, nếu Hoàng Hậu nương nương thấy đồ của mình tặng cho Hoàng Thượng ở chỗ bổn cung, nàng ta sẽ như thế nào?"
A Man giật mình, có chút căng thẳng: "Nương nương muốn lấy thân mạo hiểm?"
Ta cười, đây cũng không tính là chuyện gì hung hiểm.
Không bao lâu, có công công tới truyền lời, nói là Thái Hoàng Thái Hậu muốn cùng mọi người qua đài xem thú.
Ra khỏi cửa, Diêu Phi đã tới, nhưng không thấy Đế Cơ đi cùng. Hỏi mới biết, là sợ Đế Cơ bị mấy mãnh thú đó dọa sợ, đứa nhỏ đang ở trong phòng chơi với cung nữ. Đường Tiệp Dư tươi cười đi lướt qua chúng ta, tiếng chuông dễ nghe lướt ngang bên tai.
Lăng Hương đỡ Hiền Phi đi bên cạnh Thái Hoàng Thái Hậu, Thái Hoàng Thái Hậu nghiêng đầu nói chuyện với nàng ta, ta thấy tâm tình bà rất tốt, dọc đường đi vẫn luôn tươi cười.
Đột nhiên, tiếng hổ kêu từ bãi săn truyền đến, mọi người hoảng sợ. Tiền công công vội trấn an: "Các vị chủ tử không cần lo lắng, đều đã bị ngăn cản, sẽ không xông tới đây."
Ta nhìn bốn phía, tường vây nơi này ước chừng cao hai trượng, căn bản không thể nhìn thấy bên kia có gì. Nhưng chỉ nghe tiếng động, ta cũng có thể tưởng tượng tình cảnh bên trong.
A Man dựa gần ta, nhìn ra được, nàng cũng hoảng sợ. Ta vỗ tay nàng, ý bảo nàng đừng sợ.
Mọi người dọc theo bậc thang đi xuống, đó là bãi săn. Nơi này, bình thường có lẽ không có người tới, thấy chúng ta, đàn thú bên dưới đều trợn tròn hai mắt nhìn chằm chằm. Mấy phi tần nhát gan rụt về sau, sắc mặt trắng bệch.
Con hổ kia lại rống lên vài tiếng, giống như chờ đợi con mồi nhày xuống.
Ta nhịn không được mà tiến lên, nhìn quanh, quả nhiên thấy bích động trong lời đồn. Dò đầu ra, lại sâu không thấy đáy, nơi này nào thấy được con trăn khổng lồ chiếm đóng bên dưới?
Nơi xa, truyền đến tiếng vó ngựa. Theo bản năng nhìn lại, thấy đoàn ngựa thoáng qua trước mắt, rất nhiều người, ta thậm chí còn không tìm được bóng dáng của Nguyên Thừa Hạo.
Có thị vệ đưa đồ tới, trong mấy lòng sắt, tất cả đều là động vật còn sống.
"Thái Hoàng Thái Hậu, đây là làm gì vậy?" Phùng Tiệp Dư nhỏ giọng hỏi, thoạt nhìn, nàng cũng bị dọa sợ.
"Mấy thứ này để đút cho đàn thú bên dưới, tránh cho chúng vượt qua rào chắn chạy vào bãi săn."
Bọn thị vệ mở lồng sắt, ném gà còn sống xuống.
Chỉ cái chớp mắt, đàn thú vây lại, mấy con gà bị dọa vỗ cánh vùng vẫy muốn trốn.
"Lá gan của Chiêu Nghi thật lớn." Phía sau truyền đến giọng của một nữ tử, ta quay đầu, thấy Hoàng Hậu đứng sau ta, thấy ta xoay người, ánh mắt nàng cố ý lướt qua tua rua trên ngọc bội. Ánh mắt đúng là nhạy bén, sớm như vậy đã chú ý tới.
Khẽ cười, ta nói nhỏ: "Chẳng qua là đám súc sinh vồ mồi mà thôi, không có gì phải sợ, nhìn nương nương cũng không giống như đang sợ hãi."
Nàng buông tay Thiển Ca, tới gần, khẽ cười: "Bổn cung là vì lúc trước đã từng thấy, ba năm trước, bổn cung may mắn được tới đài xem thú một lần. Lần đầu thấy, có thể trấn định như muội thì không nhiều lắm."
Xoay người, nhìn xuống bên dưới: "Ngày An phủ xảy ra chuyện, nương nương không thấy, cảnh tượng còn tàn nhẫn hơn thú vồ mồi rồi nhất."
Sắc mặt Hoàng Hậu thay đổi: "Hoàng Thượng bảo vệ muội thật khá, đêm đó trở về, Hoàng Thượng chịu kinh hách, còn muội một sợi tóc cũng không thiếu."
"Nương nương người thấy sao?"
Nàng ho một tiếng: "Bổn cung sao có thể nhìn thấy? Bổn cung chỉ biết, Hoàng Thượng càng ngày càng thích muội."
Ta vội cuối đầu, khiêm tốn đáp: "Nương nương như thế khiến tần thiếp sợ hãi."
"Sợ cái gì?" Nàng duỗi tay chậm rãi lướt qua tua rua trên ngọc bội của ta, mỉm cười, "Tua rua này..."
Ta tiếp lời nàng: "Nương nương cũng thấy đẹp sao? Tần thiếp thấy Hoàng Thượng đeo trên người đẹp, nên hôm nay mang theo."
Rõ ràng thấy ánh mắt nàng lộ vẻ tức giận, có điều nàng ta vẫn có thể kiềm chế, cười lạnh: "Hoàng Thượng cũng thật sủng ái muội!"
"Chỉ là một tua rua mà thôi, sao nương nương lại nói Hoàng Thượng sủng ái tần thiếp?" Càng nói ta càng lộ liễu, ngoài mặt Hoàng Hậu không tỏ thái độ gì, nhưng trong lòng lại tức giận không thôi.
Đây là tua rua nàng ta tự tay làm cho Nguyên Thừa Hạo, lòng nàng ta rõ ràng, ta cũng vậy, nhưng ta cố tình làm bộ không biết mà chọc giận nàng ta, chẳng qua chỉ là chọc giận mà thôi, so với mạng của An Kỳ Dương, vẫn còn quá nhẹ!
Thiển Ca đứng sau nàng ta, sắc mặt ngày càng khó coi, giờ phút này lại không tiện mở miệng.
Lúc này, có người báo "Hoàng Thượng tới", mọi người nghe vậy, vội theo tiếng nhìn lại, thấy Nguyên Thừa Hạo giục ngựa chạy tới. Có thị vệ giúp hắn kéo cương ngựa, hắn nhảy xuống, đi về phía đài xem thú.
Ta xoay người, lại không ngờ Hoàng Hậu còn kéo tua tua trên ngọc bội của ta, cả người lảo đảo, nàng đột nhiên đưa chân, ta kinh hãi, không đứng vững, theo bản năng lui về sau vài bước, sống lưng tựa vào lan can.
"Nương nương!" A Man gọi.