Vừa hỏi, trùng hợp Vân Mi tới gần, đỡ ta, nhỏ giọng: "Nhị tiểu thư."
Nguyên Phi Cẩm mở to hai mắt, thị vệ đứng cạnh nói với gã: "Tiểu vương gia xin nhường đường, Thanh đại nhân phân phó thuộc hạ thỉnh Cung tiểu thư qua lều trại bên kia."
Gã ngây ngẩn cả người, một câu cũng không thể nói.
Nụ cười vẫn còn trên mặt, không hề có sự thay đổi.
"Cung tiểu thư, mời bên này." Thị vệ nói với ta.
Vân Mi dìu ta đi theo thị vệ, ta bất giác thoáng nhìn Nguyên Phi Cẩm, xoay người rời đi.
Dọc đường, ta không thấy Thanh Tuyệt, lúc này mới phát hiện hắn cũng từng gặp ta.
Đúng rồi, còn có Nguyên Thừa Hạo.
Nghĩ tới, không khỏi muốn cười, bọn họ thấy ta, chắc chắn sẽ không thể bình tĩnh hơn Nguyên Phi Cẩm.
Lều trại đã được dựng xong, thị vệ dẫn ta vào, màn trướng vừa rồi xuống, đột nhiên bị ai đó hung hăng nhất lên. Vừa quay đầu liền thấy Nguyên Phi Cẩm nổi giận đùng xông vào, gã nghẹn tới mặt ửng đỏ mất tự nhiên, thở hổn hển mấy hơi, nụ cười có chút kỳ quái: "A Tụ, ta thấy ngươi thật điên rồi!"
Gã nói ta điên, không phải lần đầu.
"Cung tiểu thư." Gã nhìn ra, nghiến răng nghiến lợi, "Ngươi thật muốn khi quân sao?" Thời điểm hỏi, hắn nhìn ta chằm chằm.
Vân Mi tiến lên, nhẹ giọng: "Tiểu vương gia, đây là Cung Nhị tiểu thư của chúng ta."
Gã mở to hai mắt, cười lạnh: "Cung Nhị tiểu thư? A, thật buồn cười, sao ta lại không biết?"
Ta không hề sợ gã, tiến lên một bước: "Vậy hiện tại ngài biết rồi đấy." Kỳ thật gã nên có cảnh giác, ngày đó ở Cung phủ, trong lúc vô tình ta từng gọi Cung Khuynh Nguyệt "tỷ tỷ" cũng là ở trước mặt gã.
Quả nhiên, sắc mặt gã thoáng thay đổi, vẫn tiếp tục không tin, chỉ cắn răng nói: "Ngài ấy sẽ giết ngươi."
Ta không khỏi run rẩy, ngài ấy, là Nguyên Thừa Hạo sao?
Đúng vậy, ta tin hắn sẽ làm thế.
"A Tụ, ngươi không phải kẻ ngốc, chẳng lẽ ngươi không biết đạo lý cùng một tiết mục không thể diễn hai lần sao?" Gã hỏi đến có chút dọa người.
Ta biết chứ, từng một lần đánh cược tính mạng trước mặt Nguyên Thừa Hạo, tuyệt không thể có lần thứ hai. Mặc kệ ta có đủ lợi thế đánh cược với hắn hay không đều không thể đánh cược. Hắn là hoàng đế, không rảnh chơi đùa với ta.
Nguyên Phi Cẩm tiến lên, một tay bắt lấy tay ta, ta lắp bắp kinh hãi, Vân Mi cũng hoảng sợ la lên: "Tiểu vương gia, ngài muốn làm gì?"
Hắn không để ý, chỉ nói: "Hoàng Thượng không biết ngươi ở đây, hiện tại chi bằng tìm một thế thân cho ngươi." Gã liếc nhìn Vân Mi, lại nói, "An Kỳ Dương nói ngươi đặc biệt thật đúng là đặc biệt, loại chuyện này ngươi cũng dám làm!"
Ta dùng sức không muốn bị kéo ra ngoài, ý tốt của gã ta hiểu, nhưng ta không thể đi.
"A Tụ!" Gã bắt đầu hận sắt không thể thành thép.
Ta cắn môi, "Tiểu vương gia, nô tỳ là Cung Vũ Sinh, không phải A Tụ, nô tỳ chính là Nhị tiểu thư Cung gia, không phải thế thân, cũng không phải giả. Người Hoàng Thượng muốn là Cung tiểu thư, nô tỳ tuy là Nhị tiểu thư như thật sự là Cung tiểu thư!" Không khi quân, trước nay chưa từng khi quân.
Chỉ là không ai lại ngờ tới, Cung gia còn có một Nhị tiểu thư.
Nguyên Phi Cẩm kinh ngạc nhìn ta, Vân Mi tới gần, định mở miệng, lại không biết nên nói thế nào.
Ta rút tay về, gã vẫn ngơ ngẩn nhìn ta, dường như không thể tin được.
Ta cười cười, lại nói: "Đa tạ ngài." Mặc kệ gã xuất phát từ mục đích gì, chung quy vẫn là muốn giúp ta.
Đúng lúc này, thanh âm của Thường công công cách màn trướng truyền tới: "Cung tiểu thư, Hoàng Thượng đang chờ người."