“Đẹp mắt không?”.
“Vâng, đẹp”.
Đầu ngón tay anh còn xoa xoa chỗ nước miếng của cô, đáy mắt ôn nhu dần dần hóa thành ánh mắt trêu tức:
“Vậy nếu như đẹp mắt, vậy thì cùng anh được không?”.
Lam Thiên Tình nhíu mày, nghi ngờ hỏi:
“Không phải là em đã theo anh rồi sao?”.
Kiều Âu nghe vậy, đầu tiên là sửng sốt, sau đó ý cười trong mắt càng sâu, giống như vòng xoáy nhìn cô, khiến cô không nhìn được, cũng khiến cô dần dần hiểu được từ đôi mắt đó câu nói của anh có thâm ý khác, một câu hai nghĩa!
Trời ạ! Xấu hổ chết đi được!
Nghĩ đến ngày hôm nay Kiều Âu luôn thổ lộ với cô, đương nhiên “cùng” anh nói giờ phút này không phải là ý tứ đơn thuần mà cô hiểu lúc ban đầu, mà câu trả lời của cô càng như mập mờ một câu hai nghĩa, đón nhận tình yêu của anh!
Lam Thiên Tình ảo não cau mày, hai gò má đỏ như khỉ mông đỏ, không dám liếc nhìn anh.
Mà lúc này tâm tình Kiều Âu lại cực tốt, anh biết, cô nói không sai, cô đã “cùng” anh từ lâu, chẳng qua là cô còn chưa biết mà thôi.
Cơm no rượu say, Kiều Âu nắm tay cô rời khỏi đó, không hề nói chuyện với ai. Mà trên đường đi, Lam Thiên Tình cũng vặn xoắn đầu ngón tay, tự giằng co trong lòng: Có giải thích không? Không cần giải thích sao?
So với sự hoảng loạn của cô thì Kiều Âu lại tự nhiên thoải mái hơn rất nhiều. Trở về đến nhà, vừa mới đổi giày, Kiều Âu đã bày ra bộ dáng người giám hộ, nói cô phải nhanh tắm rửa đi ngủ, ngày mai còn phải đi học. Nói xong, bóng dáng cao to hào hoa của anh lười nhác tựa bên cạnh cửa, nhìn bộ dạng cô chạy trối chết, khóe miệng nhếch lên, trong lòng nhộn nhạo.
Anh nghĩ, việc một người tiến vào trong lòng người khác, là một chuyện hạnh phúc như thế nào? Tình cảm mập mờ nho nhỏ như dây tường vi lan tràn , cho dù không nói gì, vẫn im lặng làm bạn, yên tĩnh thích. Anh mong sớm có thể ngày ngày cùng cô hàng đêm bên nhau. Một cái cúi đầu dịu dàng cũng đã làm rối loạn tâm trí của anh.
Một giờ sau, cửa phòng Lam Thiên Tình bị anh gõ vang.
Cô đi dép lê chạy ra mở cửa, lọt vào trong tầm mắt, là ngón tay trắng nõn thon dài của anh đang vuốt quanh cốc thủy tinh, bên trong cốc là sữa anh pha cho cô.
“Sữa giúp cho giấc ngủ. Em đừng suy nghĩ miên man nữa, đi ngủ sớm một chút”.
Giọng nói lười biếng có chút đắc ý, Kiều Âu nói xong cũng không liếc nìn cô một cái, chờ cô nhận lấy cái cốc sau đó nhanh chóng xoay người trở về phòng mình, đóng cửa.
Còn cô, ngây ngốc đứng cầm cốc sữa đứng lặng thật lâu. Cô không hiểu, làm sao anh biết, cô còn đang suy nghĩ lung tung, ngủ không yên?
Đến khi cô buồn bực đóng cửa phòng thì Kiều Âu ở căn phòng đối diện, mới thôi dán tai lên cửa phòng, sau đó ba bước thành hai bước nhảy lên giường, vui vẻ lăn qua lộn lại trên giường, phải mãi sau anh mới ôm chăn, ngây ngô cười ra tiếng.
“Ha ha, cô ấy động lòng với mình rồi! Khà khà!”.
Anh rất muốn tuyên bố cho toàn thế giới biết anh yêu cô!
Nhưng mà, làm thế sợ là sẽ dọa cô sợ!
Tương tư quá nồng, đêm đẹp quá ngắn. Mơ, nỉ non mà xao xuyến; tình, chân thành mà đầy ắp, cho dù không nói gì nhưng từng mảnh thiếu đều đc bù đắp bằng tiếng lòng. Sau khi uống sữa, Lam Thiên Tình ngủ thẳng một giấc tới hừng đông, còn Kiều thiếu gia do hưng phấn quá độ, nên bị giày vò người mang đôi mắt gấu mèo.
--- --------
Văn phòng bộ trưởng Bộ quốc phòng.
Kiều Nhất Phàm ngồi ngay ngắn trước bàn làm việc, cẩn thận nhìn tài liệu có liên quan đến Lam Thiên Tình mà cấp dưới của ông đã thu thập cả đêm. Ông vừa xem vừa thấy đau lòng.
Đúng là cô ấy còn lừa ông!
Ngâm một khúc nhớ nhung khôn cùng không tên, mơ mấy giấc nhu tình sâu sắc, lập tức kết đêm tàn gió rét *, phóng hết tầm mắt chỉ có một mình dựa vào lan can, hoa tung bay, tình đầy trời.
(*) Ý thơ trong bài “Vũ Lâm Linh” của Liễu Vĩnh.
Khi sự tiếc nuối khắc cốt ghi tâm kết hợp với mục đích rõ ràng ở hiện thực, Kiều Nhất Phàm ngộ ra, cô bé đã mười sáu tuổi, cho dù bù đắp thế nào cũng đều không đủ!
“Cốc cốc cốc!”
Tiếng gõ cửa dồn dập không đợi Kiều Nhất Phàm mở miệng, cửa văn phòng đã bị mở ra.
Kiều Ân đứng thẳng, người mặc quân trang bộ binh, mang quân hàm thượng tá trực tiếp bước vào, vẻ mặt không biểu cảm ngồi xuống, đối diện với Kiều Nhất Phàm, sau đó đột nhiên chân chó nở nụ cười.
“Ba, có một việc, con muốn nhờ ba giúp một tay.”
Ánh mắt Kiều Nhất Phàm lóe lên, vươn tay cầm cái chén của mình gõ lên bàn vài cái.
Kiều Ân hiểu ý, lập tức cầm chén trà của ông mang tới trước phích nước ấm, thêm cho đầy, sau đó ân cần dùng tay dâng lên:
“Ba, ba uống trà!”
Con trai ông, từ nhỏ đến lớn luôn làm mặt lạnh, che giấu rất sâu, không dễ dàng tiếp cận. Bây giờ bỗng nhiên vui vẻ chạy tới, khiến Kiều Nhất Phàm không thích ứng được, phải sai vặt một phen!
Ông nhận cốc nước đặt lên bàn, cũng không nhìn anh:
“Là cô bé tối hôm qua?”
“Vâng, Ba, cô ấy sắp cuối cấp, chỉ một năm là đã tốt nghiệp, con muốn hỏi một chút, có thể giữ lại một vị trí trong trường quân đội thành phố không?”
Chỉ cần nghĩ đến cô bé ngây ngô sẽ rẽ sang đường mới, giương cánh bay cao ra ngoài tỉnh, trái tim Kiều Ân cảm thấy sợ hãi!
Kiều Nhất Phàm không trả lời Kiều Ân ngay lập tức, mà yên lặng nhìn anh:
“Thằng nhóc, con đùa hay là thật?”
Kiều Ân nghe lời này, vẻ mặt cũng thu lại vài phần, giọng nói cũng lạnh vài phần nhìn ba của mình:
“Ba, tối qua khi con đưa cô ấy đến tham gia tiệc sinh nhật của Ba, thì Ba cũng nên biết. Mấy năm qua, bên người con đừng nói là bạn gái tri kỷ, mà ngay cả một người nhìn thuận mắt cũng không có một ai! Vất vả lắm con mới có người thương trong lòng. Ba, nếu ba cảm thấy Tình Tình cũng tốt, vậy thì Ba giơ cao đánh khẽ giúp con, còn nếu ba cảm thấy chướng mắt với Tình Tình, như vậy thì con cũng chỉ có thể nói, cho dù ai phản đối cũng vô dụng!”
Người thương trong lòng!
Kiều Nhất Phàm nhìn bộ dạng thản nhiên kiên định của Kiều Ân, nhìn một lúc lâu, ông nâng chén trà lên uống một ngụm, sau đó hắng giọng nói:
“Năm nay con đã 25 tuổi, con bé mới chỉ 16 tuổi, con bé thật sự nguyện ý sao? Đến khi con bé tốt nghiệp đại học, tuổi con cũng đã lớn, dựa vào cái gì mà muốn người ta gả cho con? Chỉ nói việc con là con trai của Bộ trưởng Bộ quốc phòng?”
Kiều Ân sững sốt, những lời này của Kiều Nhất Phàm, ngược lại có vài phần như là suy xét trên góc độ của Lam Thiên Tình.
“Hơn nữa, bây giờ con bé còn nhỏ, học hành và bài tập là quan trọng, cả ngày con chỉ làm những việc lung tung phân tám lực chú ý của con bé đến bài tập, quấn quýt lấy con bé, làm nhiễu loạn lòng con bé, khác gì dụ dỗ vị thành niên? Con còn không biết đỏ mặt?”
Hai mắt Kiều Ân như đuốc, gắt gao nhìn chằm chằm đôi mắt thâm thúy xa xăm của Kiều Nhất Phàm, vô cùng nghiêm túc nói.
“Những điều đó không cần Ba nhắc nhở, cô gái của con chắc chắn con sẽ quý trọng cô ấy, bảo vệ cô ấy, không để cô ấy nhận một chút tổn thương nào!”
Nói xong, Kiều Ân vuốt vuốt bộ quân trang của mình, xoay người định rời đi.
Trước khi tới, Kiều Ân đã nghĩ tốt. Để cho Lam Thiên Tình học ở trường quân đội thành phố, kỳ thật với quan hệ của anh thì nhờ ai cũng được, cho dù là nhảy cóc cũng không có vấn đề. Nhưng mà anh không muốn sau này việc Lam Thiên Tình vào trường quân đội do mình đi cửa sau bị Kiều Nhất Phàm biết, sau đó sẽ có cái nhìn không tốt với Lam Thiên Tình. Cho nên anh nghĩ trước nghĩ sau, không bằng trực tiếp nói chuyện với Kiều Nhất Phàm, nếu như Kiều Nhất Phàm đồng ý hỗ trợ thì tất cả đều vui vẻ, còn nếu như ông không đồng ý hỗ trợ thì Kiều Ân cũng đã quyết định, cho dù Lam Thiên Tình đi học đại học ở nơi nào, anh cũng đều theo cô như hình với bóng!
Ở trong tiềm thức của Kiều Ân, anh tôn trọng cô, đồng thời hi vọng những người bên cạnh anh cũng tôn trọng cô!
“Đợi một chút!”
Kiều Nhất Phàm đột nhiên gọi Kiều Ân lại trong khoảnh khắc anh xoay người, ông nói:
“Con chọn cho con bé đi, nhìn xem vào binh chủng nào thì thích hợp, chuyên ngành nào thì thích hợp, sau đó lại đến nói với Ba, Ba sẽ tự mình chuẩn bị chu đáo cho các con.”
Kiều Ân lộ vẻ vui mừng, vừa muốn mở miệng thì Kiều Nhất Phàm lại nói:
“Chủ Nhật này đưa Tình Tình về dùng cơm đi.”
“Chủ Nhật? Cuối tuần này, trường của Tình Tình mở cuộc họp phụ huynh, cô ấy nói từ nhỏ đến lớn cô ấy sợ nhất là họp phụ huynh, bởi vì mỗi lần như vậy cả lớp chỉ mình cô ấy không có người nhà đến dự. Cho nên con đã đồng ý với cô ấy, cho dù thế nào thì nhất định Chủ Nhật con phải đến…”
Kiều Nhất Phàm nghe vậy thì ngẩn người, ngực như bị cái gì nắm chặt, lời nói bỗng nhiên trở nên mềm mại:
“Ừ, vậy thì con đi cho con bé đi.”