Ăn xong bữa trưa, Lam Thiên Tình vọt đi tắm rửa, sảng khoái tinh thần đi từ bên trong ra, vừa lau tóc vừa oán trách Kiều Âu:
“Anh, ngày mai em phải về trường học, không về không được”.
Một người đàn ông mặc bộ quần áo ở nhà, lười biếng tựa vào cửa nhìn tạp chí NBA:
“Không phải em đã nói trực tiếp vào trường quân đội sao, có đi học hay không cũng chẳng sao cả, huống chi với thành tích của em, cho dù trễ mấy ngày cũng không có việc gì”.
“Anh, là anh đã nói, tự mình nắm giữ thì kiến thức sẽ là của mình, hơn nữa con người dừng lại sẽ có tính ỳ, em không muốn!”.
Thấy cô lau tóc, Kiều Âu để tạp chí trong tay xuống, đi về phía cô, mở ngăn kéo lấy máy sấy, bắt đầu giúp cô sấy tóc.
Đối với mỗi lần Kiều Âu chu đáo thân thiết, còn dịu dàng, Lam Thiên Tình dường như không có sức chống cự. Từ nhỏ cô đã là một đứa nhỏ thiếu tình yêu thương, nhưng mà trong thời gian ngắn, Kiều Âu cho cô tình yêu dường như muốn vượt qua sức chịu đựng của bản thân cô rồi.
Cô nhắm mặt lại, yên tĩnh hưởng thụ từng tiếng ông ông và những sóng nhiệt ấm áp, cảm nhận từng ngón tay thon dài dịu dàng của anh, từng lần xuyên qua những lọn tóc của mình, triền miên, triền miên.
Xong xuôi, Kiều Âu cất máy sấy, ôm cả người Lam Thiên Tình vào ngực, anh biết cô bé da mặt mỏng, rõ ràng là thích anh nhưng vẫn không nói ra miệng. Anh biết cô còn rất nhỏ, rất nhiều chuyện còn chưa chuẩn bị xong, ngay cả lần đầu tiên của bọn họ, cũng là anh hái trước vẻ đẹp của cô.
“Tình Tình, anh không muốn buông em ra, anh sẽ không buông em ra, cho nên đừng nghĩ nhiều, con đường sau này anh cũng sẽ giúp em trải tốt, cho dù là con đường nào, điểm cuối chỉ có một, đó chính là thẳng hướng hạnh phúc.”
Chỉ cần cô gật đầu, chỉ cần cô đồng ý ở lại thủ đô, ở lại bên cạnh anh, anh muốn nói, nếu như đoạn đường tình yêu này phải đi hết 100 bước là đẹp vậy thì cô chỉ cần đi một bước, còn lại 99 bước anh sẽ đi.
Lam Thiên Tình dựa vào lồng ngực kiên cố của Kiều Âu, đây là bến đỗ ấm áp nhất cuộc đời cô. Cô nhắm mắt lại, không cần suy nghĩ nhiều, dương như chỉ cần hít được mùi hương của anh, trước mắt cũng đã là xuân về hoa nở.
Cô cắn cắn môi, giãy giụa trong lòng một lúc, sau đó cô nói:
“Anh, tính của em hơi thanh lãnh, anh hãy cho em thêm một chút thời gian, xin anh, đừng buông em ra.”
“Cốc cốc cốc!”
Trong lúc Kiều Âu cảm động vì khó có được Lam Thiên Tình chủ động thổ lộ tiếng lòng thì có người gõ cửa.
“Kiều thiếu, ông chủ nói cậu đưa Lam tiểu thư về biệt thự nhà họ Kiều ăn bữa tối.”
Người đang đứng ngoài cửa nói chuyện là một dì giúp việc của nhà họ Kiều, lúc mọi người lầm tưởng Lam Thiên Tình thật sự giải phẫu nạo thai thì sáng ngày hôm sau, dì giúp việc này được Kiều Nhất Phàm phái tới chăm sóc cho chuyện ăn uống của Lam Thiên Tình.
Kiều Âu nghe vậy thì nhíu mày, không nói gì, khi ánh mắt anh nhìn vào cô bé trong ngực, đáy mắt xẹt qua một chút lo lắng.
“Kiều thiếu, ông chủ có nói bây giờ hai người trở về còn có thể uống một bữa trà chiều. Ông chủ cũng nói, mấy ngày nay bà chủ đang ở thành phố K, chưa trở về.”
Giọng nói cách cánh cửa truyền tới, cung kính mà mộc mạc, sau khi Kiều Âu nghe thấy câu nói cuối cùng, đôi mày nhíu chặt cũng giãn ra trong nháy mắt.
Dưới ánh đèn, Lam Thiên Tình tinh tường cảm nhận được cảm xúc của anh biến hóa trong nháy mắt, cô nhớ đến yến hội hôm sinh nhật Kiều Nhất Phàm, ánh mắt của Cung Bách Hợp nhìn mình, còn có hai vợ chồng bọn họ nổi lên tranh chấp hình như là vì cô. Trong lòng nhạy cảm, chẳng lẽ Cung Bách Hợp không thích cô?
“Tình Tình, ba muốn gặp chúng ta, chúng ta về nhà đi.”
Lam Thiên Tình chỉ cười nhẹ, trên mặt cũng không có quá nhiều nét vui mừng.
Trong nháy mắt Kiều Âu hiểu ra, anh cúi đầu hôn nhẹ lên trán cô.
“Đừng nghĩ linh tinh, Tình Tình của anh xinh đẹp như vậy, hiểu chuyện và thông minh như vậy, người nhà của anh nhất định sẽ rất thích em.”
Nhẹ nhàng và ấm áp, kịp thời xua đi những bất an trong lòng Lam Thiên Tình. Cô kinh ngạc mà mê mang nhìn Kiều Âu, không hiểu vì sao trong thời gian ngắn người đàn ông này lại có thể nhìn thấu được suy nghĩ nhỏ trong lòng cô, anh giống như người mà Thượng Đế ban ân cho cô, dường như chỉ cần đến gần anh, cho dù nhắm mắt lại đừng bên vách núi, cũng sẽ khiến cô cảm thấy an tâm.
Tủ treo quần áo của Lam Thiên Tình rất lớn, chi làm hai bên trái và phải. Kiều Âu cũng rất chu đáo, trong ngăn tủ bên trái anh chuẩn bị cho cô đều là đồ không có nhãn hiệu, mặc dù khiêm tốn nhưng được làm từ sợi tổng hợp dùng rất thích, kiểu dáng thích hợp với học sinh, mà trong ngăn tủ bên phải là vài bộ tây trang của các nhãn hiệu nổi tiếng, còn mười mấy đôi găng tay nhiều màu sắc, cho cô dùng trong những ngày đưa cô ra ngoài hoặc tham gia vài bữa tiệc cần thiết.
Phải đến biệt thự nhà họ Kiều, Lam Thiên Tình đứng ngây người trước tủ quần áo.
Tủ bên phải là quần áo xa xỉ, từ khi cô chuyển vào ở đến giờ chưa từng dùng qua.
Khóe miệng Kiều Âu khẽ cong lên, ánh mắt sâu thẳm khẽ lướt qua từng món nữ trang muôn nghìn màu sắc, cánh tay dài duỗi ra, lấy một bộ đồ Chanel.
Là một bộ áo cộc tay màu vàng xinh đẹp, thiết kế eo có thắt lưng, sau lưng có nơ con bướm, hai bên tay ngắn có tầng lá sen, phiêu dật linh động. Bên dưới là một cái quần trắng như tuyết, cắt gọn thon dài, rất hợp dáng.
“Mặc bộ này đi.”
Kiều Âu bỏ bộ quần áo lên giường, trước khi xoay người rời khỏi đó, lấy trong tủ của cô một cái túi da trắng.
Mới đầu Lam Thiên Tình không biết Kiều Âu lấy cái túi đó làm gì, cho đến khi cô ăn mặc chỉnh tề đi ra ngoài mới phát hiện Kiều Âu cũng đã đổi bộ quần áo ở nhà. Áo sơ mi tơ tằm trắng tinh khiết, quần dài vàng nhạt, hai cái tay lười biếng đút trong túi quần, trên cổ tay là cái túi màu trắng, cả người cao lớn khẽ dựa vào tường.
“Rất đẹp.”
Anh cười cười, từ từ đi về phía cô, sau đó nhét túi vào trong tay cô.
Lam Thiên Tình kinh ngạc, cái túi này tróng không, nhưng vì sao lại hơi nặng?
Một bàn tay to chợt phủ lên trán cô, cái kẹp tóc xinh đẹp của cô lại một lần nữa được kẹp lên trán cô.
Cô ngây ngốc, đưa tay lên sờ, ánh mắt tiết lộ đáy lòng không yên tĩnh.
Anh cười nhẹ, kéo bàn tay nhỏ bé của cô đi ra cửa, vừa đi vừa nói:
“Là của em thì sẽ là của em, người khác giành thế nào cũng vô ích.”