"Emkhôngmuốn trở về tiểu lầu các!"
Mất hứng cong miệng như đưa trẻ lên ba, Lam Thiên Tình quay mặtkhôngnhìn tới Kiều Âu.
Dưới ánh sáng dịu dàng, bộ dáng này của cii rất đángyêu, Kiều Âu sững sờ, mỉm cười nhìncô: "khôngphải tiểu lầu các, là chỗ khác."
Thon dài lông mi chớp chớp, nàng chợt há miệng: " Trường trung học Đức Nặc?"
"Đúng!"
Kiều Âu vừa trả lời , ánh sáng trong tròng mắt vừa thoáng qua từng tia tính toán.
Lam Thiên Tìnhkhônghỏi nhiều, trong lòngcôcũng hiểu, tại sao Kiều Âu chợt muốn đến trường trung học Đức Nặc, có thể có quan hệ với chuyện tối hôm qua Cung Ngọc Gia tìm bọn họ để gâysự, nhưng vừa có chútkhônghiểu, đến trung học Đức Nặc mà có thể khiêu chiến với Cung Ngọc Gia rồi sao?
Sau khi rửa mặt, Kiều Âu tự mình lái xe mang theo Lam Thiên Tình rời trường quân đội Thúy Bình Sơn. Trước mặt xe bọn họ, còn cómộtcỗ xe Land Rover màu bạc mở đường, bên trong tất cả đều là ám vệ đội tiện y sát thủ Nhà họ Kiều, dọc đường cận thân bảo vệ.
"Ông xã, có phải là có chuyện gì gạt emkhông?"
Lam Thiên Tình ngậm ống hút uống hết ly sữa xong vẫnkhôngbỏ ra mà cắn nát rồi vẫnkhôngvứt bỏ. Vừa hung hăng cắn, vừa suy đoán mục đích chuyến này của Kiều Âu, nhưng thế nào cũng nghĩkhôngthông.
Kiều Âu cười nhạtmộttiếng, nắm lấy bàn taynhỏbé của Lam Thiên Tìnhnói: "Em có biết tại sao Cung Ngọc Gia vẫn đốikhôngchút kiêng kỵ nào vớianhkhông?"
Lam Thiên Tình hai mắt sáng lên, bật thốt lên: "anhta là cậu củaanh, bất luận là tính mệnh hay tài sản củaanhta,anhđềukhôngđộng vào được."
Kiều Âu cười cười, nắm bàn taycôlại chặt thêm mấy phần: "Vậy em có biếtkhông, nếu nhưanhmuốn phản chế người đóthìphương pháp duy nhất là cái gì?"
Lam Thiên Tình nghe vậy cau mày, sửng sốtmộthồi lâu, lẩm bẩm nhưđangtự nhủ: "Trừ phianhcó biện pháp chứng minhanhtakhôngphải đứa bé nhà họ Cung,khôngphải là cậu củaanh. Chỉ cầnanhtakhôngphải là người thừa kế duy nhất của nhà họ Cung,thìanhtakhôngcó cái gì đáng sợ "
"Ha ha."
Giơ tay lên vuốt ve tóc củacô, trong tròng mắt Kiều Âu thoáng qua tia tán thưởng: "Emnóiđúng phân nửa. Chỉ là,hắnđúng là con cháu nhà họ Cung, chuyện máu mủ cùng người loại người này,anhkhôngphải thần tiên cũngkhôngphải là ma pháp sư để thay đổi được. Nhưng là muốn chohắnkhôngcòn là người thừa kế duy nhất của nhà họ Cungthìcũng quá dễ làm."
Nhìn ánh mắt nghi hoặc của Lam Thiên Tình, Kiều Âu săn sóc chỉ điểm:
"Cung Ngọc Gia đúng là con trai của ông ngoạianh, nhưngkhôngphảinhỏnhất, cũngkhôngphải là duy nhất. Ông ngoại còn cómộtngười con riêng, connhỏnhất, cũng bằng tuổi emđanghọc lớp mười hai ở trung học Đức Nặc."
Trung học Đức Nặc? Lớp mười hai?
Đó rất có thể ở là bạn học cùng lớp của Lam Thiên Tình? Nếu nhưkhôngphải vào trường Thượng Quân hiệuthìbây giờkhôngphải làcôđangtốt nghiệp lớp mười hai sao?
"Tên gọi là gì?"
Lam Thiên Tình lập tức hứng thú, phải biết con riêng nhà họ Cung, rất có thể là bạn cùng học vớicô, chuyện nàythậtlà quỷ dị, cũng làm chocôcó chút hưng phấn.
Kiều Âu cười cười, nhàn nhạtnóiqua: "Lí Diệp Lỗi!"
"À? !"
Nghe cái tên này, Lam Thiên Tình như đứng đống lửa! Bật thốt lên: "Ông cậu ấyhắnkhôngphải là thủ lĩnh ủy ban kiểm tra kỷ luật thủ đô sao?"
"Đấy hà ông ngoại cậu ấy, mẹ cậu ấy sau khi sinh hạ cậu ấy vẫn ở cùng ông ngoại, cho nên chỉ gọi ông.thậtrathì, cậu ấy là cháu ngoại nhà họ Lý mà cũngkhôngphải là cháu nội"
Nghe Kiều Âu giải thích, Lam Thiên Tình chỉ cảm thấymộthồi tê dại da đầu.
Lúc bắt đầu năm trung học đệ nhất hai người bọn họ chơi đặc biệt tốt, giống như huynh đệ tỷ muội, sau lại các bạn học đều đồnnóilà Lí Diệp Lỗi thích Lam Thiên Tình, sau đó chủ nhiệm lớp cũng tìm Lam Thiên Tìnhnóichuyện, Lam Thiên Tình bày tỏ,côchỉ nghĩ tới học tập cho giỏi, căn bảnsẽkhôngsuy nghĩ những thứ chuyện tình bát nháo kia, hơn nữa còn khẳng định với chủ nhiệmnói, nếu như chuyện này khiến Lí Diệp Lỗi sinh ra hiểu lầm,cônguyện ý chủ động giữ khoảng cách quan hệ nhất định với cậu ấy bảo đảmkhôngảnh hưởng đến thành tích của từng người.
Sau đó, Lam Thiên Tình cứ như vậykhôngthân thiết với Lí Diệp Lỗi nữa. Lí Diệp Lỗi vẫn cho làcôbị giáo viên mắng, có mấy lần cho viết thư chocôđềunói, chỉ cầncônguyện ý sau khi lên đại học sau làm bạngáicủa cậu ấy, cậu ấy cũng nguyện ý học tập tốt, chờcô. Nhưng từ đầu đến cuối Lam Thiên Tình đềukhôngcó trả lời.
Lần cuối cùng, chính là ngày sau khi tan học, chị Lam Thiên Vân và tên côn đồ cắc ké Trần Lượng muốn khi dễcô, Lí Diệp Lỗi bỗng nhiên xuấthiệnđánh nhau với Trần Lượng, còn hỏicô, có phải bị người có tiền bao nuôi rồi.
Lạinói, cậu ấyđãkhiến Lam Thiên Tình cảm động, nhưng khi đócôđãcó Kiều Âu rồi, cho nên liền trực tiếp cự tuyệt.
Nếu như, Kiều Âu chưa xuấthiện, nếu như lúc ấy Lí Diệp Lỗinóinguyện ý mang theocôcùngđingoài tỉnhđihọc, cung cấp học phí đại học chocô, có lẽmộtnăm saucôvà Lí Diệp Lỗi cùng nhau sóng vaiđiở trong sân trường đại học.
CũngkhôngphảinóiLam Thiên Tình có nhiều thíchhắn, mà là lúc ấy cha nuôiđãnóirồi,sẽkhôngchocôthêm học phí, màcôcũng muốn dựa vào kiến thức để thay đổi vận mệnh của mình. Nếu khi đó Kiều Âu chưa từng xuấthiệntại trong sinh mệnhcô, mà Lí Diệp Lỗi lại chủ độngnóinguyện ý trả học phí,cônghĩ,côtất nhiên làsẽđicùnghắn.
Nháy mắt mấy cái, mắt thấy càng ngày càng gần trung học Đức Nặc, Lam Thiên Tình chợt cómộtloại muốn trốn tránh.
Xe hơi dừng ở đường cái đối diện trung học Đức Nặc, Kiều Âu hướng về phía trong xe phía trước ngoắc ngoắc taymộtthủ hạ, phân phó mấy câu, sau đó cái đó thủ hạ liền vào cửa chính trường trung học Đức Nặc.
Lam Thiên Tình có chút băn khoăn lo lắng nhìn phong cảnh quen thuộc ngoài cửa xe, trái tim đập thình thịch dữ dội.
Tất cả băn khoăn lo lắng củacô, rơi vào trong mắt của Kiều Âu, nghiêng đầuđinhìncô, nắm lấy bàn taynhỏbé củacôdụ dỗ: “khôngsao, coi như hai người là bạn họchiệntại em ở trường quân đội, cậu ấyđangchuẩn bị tốt nghiệp, cũngsẽkhôngcười emkhônghọc hết trung học đệ nhị.”
Ngước mắt nhìn ánh mắt săn sóc của Kiều Âu, Lam Thiên Tình khẽ cau mày.
côthầm nghĩ, loại chuyện như vậy còn lànóitrướcnóirất hay, ngộ nhỡmộtlát gặp mặt, Lí Diệp Lỗi biểuhiệnvô cùng kích động,nóichút mập mờ khiến Kiều Âu hiểm lầm ngược lại sinh ra ảnh hưởngkhôngtốt đối với tình cảm bọn họ.
Nháy mắt mấy cái, Lam Thiên Tình thận trọngnói: “anhvà Lí Diệp Lỗi quen lắm sao? Thế nào trực tiếp như vậysẽtới tìm cậu ấy rồi hả?”
Kiều Âu thẳng thắn: “Ông ngoại vẫn nặng lòng đối với mẹ cậu ấy, bà ngoạianhrất hung hãn, ông ngoạikhôngthể cho mẹ Lí Diệp Lỗimộtdanh phận, cho nên nhờ vảanhchăm sóc cậu ấy. Mỗi thánganhcũngsẽdành thời gian hẹn cậu ấy ra ngoàimộtlần ăn cơm, thuận tiện quan tâm xem cậu ấy có cần gì hỗ trợ trong việc học tập và cuộc sống. Cũng coi là hoàn thành nhiệm vụ ông ngoại giao cho.”
“Hả.” Lam Thiên Tình e sợ, sau đó bứt tóc, nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ, nhàn nhạtnóiqua: “Cái đó, lần trước chị em đưa theo tên côn đồ ở trong ngõ hẻm khi dễ em, là Lí Diệp Lỗi cứu em, vì em cậu ấy còn đánh nhau cùng tên côn đồ cắc ké và bị thương. Nếu nhưkhôngphải được cậu ấy cứuthìngày đó em có thểđãbị người khi dễ.”
Lam Thiên Tìnhnóikhôngsai, nếu như ngày đó Lí Diệp Lỗikhôngxuấthiện,thìcôđãbị Trần Lượng cưỡng gian.
Khuôn mặt tuyệt mỹnhỏnhắn thoáng qua chút bối rối, sâu thẳm tròng mắt hình như nhớ lại có chútkhôngchịu nổi, Kiều Âu thấy vậy, vội vàng ômcôvào trong ngực, từng lầnmộttrấn an: “Chuyệnđãquakhôngcần suy nghĩ nữa, đều làanhkhôngđược,anhkhôngbảo vệ tốt em mới có thể xảy ra chuyện như vậy. Nếu như trong lòng em cảm kích đối với Lí Diệp Lỗi, hôm nào chúng ta rủ cậu ấyđiănmộtbữađi. Em có biết, cậu ấy thích ăn hải sản nhất rồi mỗi lầnanhdẫnđiăn hải sản, cậu ấy đều vui vẻ nhưmộtđứa bé.”
nóixong, Kiều Âu cười cười, bổ sung: “Cậu ấy vốn chính là đứa bé.”
Lam Thiên Tình cẩn thận từng li từng tí nắm áo Kiều Âu,nhẹgiọngnói: “thậtrathìgiữa em và Lí Diệp Lỗikhôngcó chuyện gì.”
nóixong, Kiều Âu chợt ngây ngẩn cả người, nheo lại tầm mắt tỉ mỉ nhìn chằm chằm sắc mặt ranh mãnh và ánh mắt né tránh củacô, chợt nghiêm túc hỏi: “khôngcó gì, là chỉ cái gì?”
Nuốtmộtngụm nước bọt, Lam Thiên Tình vừa định nhắm hai mắt liền kêu lớn: “Lí Diệp Lỗiyêuthích em! Từ khi bắt đầu cho đến khi e rời khỏi Đức Nặc, cậu ấy đềuyêuthích em. Mỗi ngày đều đưa bữa ăn sáng cho em, có lúc còn có thể chờ em tan giờ học, cậu ấy cònnóiqua, chờ tốt nghiệp,đingoài tỉnh lên đại học, muốn em làm bạngáicủa cậu ấy, cậu ấysẽnuôi em,sẽcung cấp học phí đại học và phí sinh hoạt! Sau lại giáo viênnóiyêusớmsẽảnh hưởng đến học tập nên em liền giữ khoảng cách nhất định với cậu ấy, nhưng cậu ấy vẫnkhônghề từ bỏ theo đuổi em, sau đó em gặpanh!”
Huyên thuyênnóimộtđống, trong xe chợtmộthồi quỷ dị tĩnh mật. Lam Thiên Tìnhkhônghiểu có chút khủng hoảng, khẽ mở tầm mắt vừa nhìn, sắc mặt Kiều Âuđãxanh mét! Nháy mắt mấy cái,khôngtimkhôngphổi dụ dỗ: “Ha ha, cái này kêu là người địnhkhôngbằng trời định nha. Ông xãkhôngphảianhdẫn em về nhà ư? Cho nênkhôngcần suy nghĩ chuyện trước kia nữa. Trong sinh mệnh em chỉ có ông xã. Về sau thế giới của em bắt đầu có ánh mặt trời rồi. Chuyện Lí Diệp Lỗi, em và cậu ấythậtrathìkhôngcó gì, chỉ có cậu ấy tương tư đơn phương, em chưa từng hứa hẹn cái gì.”
âmthanh càng ngày càng thấp, bởi vì sắc mặt Kiều Âu càng ngày càng kém.
Cuối cùng, Lam Thiên Tình dứt khoát buông lỏng, nắm tay Kiều Âu, ngượng ngùngnhỏgiọngnói: “Lạinói, có lẽ bây giờ cậu ấyđãquên em rồi,khôngthích em nữa. Ông xã cũngkhôngcần tức giận.”
Hồi lâu, Kiều Âu buồn bực, nhăn trán, thở dài, rốt cuộc thở dàimộtcái.
Ông trời là cố ý muốn trêu chọcanhsao?mộtngười cậuyêuthương vợ thỏ trắng củaanh,anhmuốn tìmmộtngười khác làm cậunhỏđể đối đầu nhưng ngay cả cậunhỏcư nhiên cũngyêuvợanh. Vậyanhcòn tìm Lí Diệp Lỗi giúpmộttay làm gì? Đâykhôngphải là tự làm cho mình ngột ngạt khó chịu sao?
Vừa nghĩ tới Lam Thiên Tình và Lí Diệp Lỗiđãbiết nhau nhiều năm như vậy, trong lòng Kiều Âukhôngbiết phải là tư vị gì.
Quá khứ,anhcảm giác mình cũngđãđủ chiêu đối phó với phụ nữ rồi, vẫn sợsẽvì vậysẽthương tổn Tiểu Bạch Thỏ, cho nên sau khi có Tiểu Bạch Thỏ, cơ hồanhđãdứt bỏ tất cả hoạt động giải trí cùngđira ngoài xã giao, thời gian rảnh rỗi đều ở cùngcô.
khôngngờ, nha đầu này cư nhiên so với mình còn có nhiều ngườiyêuthích hơn, con trai của Tổng Thống còn chưa tính,hiệntại ngay cả cậu lớn và cậunhỏđều cũng có tình ý vớicô.
Có chút nhục chí nhìn khuôn mặtnhỏbé của Lam Thiên Tìnhthậtđángyêu, thựcsựlàyêuquái!
Ngay cả bản thânanhcũng mê choáng váng nhìnkhôngrời mắt, khó trách người khác rồi.
“Tình Tình, trước kia thế nàokhôngcó nghe emnóivề chuyện Lí Diệp Lỗi?”
Lam Thiên Tình le lưỡi, lẽ thẳng khí hùng: “Trước kiaanhkhôngphải là cũngkhônghỏi ư,hiệntại em biết nên em liền chủ động khai báo a! Em cũngkhôngcó cố ý lừa gạtanhchuyện gì!”
Sâu thẳm ánh mắt lóe lóe, Kiều Âu nghĩ thầm,cônóicũngkhôngsai.
Buồn bực giơ tay lên lau mặtmộtcái,đãcó chút hối hận, hôm nay nên đem nha đầu này nhét vào trong quân hiệu. Vừa nghĩ tới Tư Đằngđangở cùng với Ngũ Họa Nhu, mình cũngđira ngoài, trong quân hiệu chỉ còn sótcôcùng Cung Ngọc Giathìanhcũngkhôngyên lòng.
Đầu ngón tay bóp khanh khách vang dội, Kiều Âu có chút nóng nảy, saođiđến chỗ nào cũng đều có người cạnh tranh đây?
đangkhổ sở rối rắm,mộtthủ hạđãđưa Lí Diệp Lỗiđira từ phía cổng trung học Đức Nặc.
Lí Diệp Lỗi vừa nhìn thấy xe Kiều Âu, vội chạy nhanh đến,trênmặt vui vẻ tươi cười, thế nhưng nụ cười này rơi vào trong lòng Kiều Âu đềukhônglà tư vị gì.
Lí Diệp Lỗi cũngkhôngkhách khí, vọt tớ bên lề đường liền vòng qua đầu xe trực tiếp kéo cửa vị trí kế bên tài xế, bởi vì men theo thói quen trước kia, cậu đều là ngồi ở chỗ cạnh tài xế.
Nhưng là, hôm nay kéo cửa xe, liếc thầy Lam Thiên Tình.
Có chút nằm mơ, ngẩn người tại đókhôngnhúc nhích, Lí Diệp Lỗi há to miệng quên mất tất cả phản ứng, cuối cùng dứt khoát vuốt vuốt hai mắt của mình, sau đó vừa mừng vừa sợ, nhảy tại chỗ kêu lên: “Tình Tình! Là ngươi!thậtsựlà người! Tình Tình!thậttốt quá!”
Lam Thiên Tình lại bị cậu nhìn có chútkhôngthoải mái, ngượng ngùng cười: “A Lỗi,đãlâukhônggặp!”
Kiều Âu hít sâumộthơi, nghekhôngra cảm xúcnóimộtcâu: “Ngồi ghế sauđi!”
“Ừ!” Lí Diệp Lỗi giờ phút này cái gì cũngkhôngso đo, đóng cửa xe chỗ ngồi cạnh tài xế, sau đó mở cửa phía sau lập tức liền chui vào.
Cái mông còn chưa có ngồi vững vàng, liền nhô đầu hướng lên phía trước thao thao: “Tình Tình, cái người này tự dung chạyđinơi nào? Làm sao còn cắt tócđi? Cậu có biết haykhông, tôi nhớ cậu rất nhiều, lo lắng nhiều cho cậu! Tình Tình, gần đây khỏekhông?”
Kiều Âu nhìn nhưkhôngchút để ý nhìn xe, sắc mặt tối đen.
Lam Thiên Tình ngoái đầu nhìn lại liếc mắt nhìn Lí Diệp Lỗi cười đến rực rỡ, lại liếc mắt nhìn Kiều Âu buồn bực giống như là bị nội thương, xấu hổ cười: “Ha ha, còn tốt.khôngphải lo lắng.”
Lí Diệp Lỗi chợt thu lại nụ cười, ngay cả mặt mũi sắc cũng biến thành có phần ưu thương: “Tình Tình, cậu đềukhôngbiết, lúc cậu biến mất tôiđãsống thế nào. Tôi đến nhà cha nuôi cậu tìm cậu nhưng bọn họđãdọn nhà. Khắp nơikhôngnghe được tung tích của cậu, hơnmộttháng, tôi đều cảm thấykhôngcó động lực rồi. Tình Tình, trước kia tôi vẫn muốn cố gắng đuổi theo thành tích của cậu, sau đó cùng nhau thi cùng trường đại học, nhưng cậu chợt biến mất.”
Lam Thiên Tình cẩn thận từng li từng tí liếc nhìn Kiều Âuđangnắm bàn tay có chút gân xanh nổi lên khiếncôsợ đếnkhôngdám thở mạnh.
Lí Diệp Lỗi nhìncôkhôngnóilời nào, lại huyên thuyênnóimộttràng, tất cả đều là thời kỳ thanh thiếu niên cảm thiên động địa, lờinóitràn đầy hồn nhiênthìgiờ mới có chân thành tha thiết tình cảm. So với người ta sáng tác phim thần tượng, còn cảm động hơn mấy phần.
Có lẽ, nếu thay làcôgáikhácthìđãsớm cảm động đến tuôn trào nước mắt nước mũi rồi, nhưng Lam Thiên Tình vẫn bình thảnh như núi Thái Sơn mà ngồi im, vừa mới bắt đầu còn quay đầu nhìnhắnmộthai cái,hiệntại theo lờinóisay mê của Lí Diệp Lỗi, khiếncôkhôngcả dám liếc mắt nhìn về khía cậu ấy.
“Tình Tình, xem bộ dạng cậu rất gầy, gần đây cũngkhôngcó nghỉ ngơi tốt sao? Tôi nghe người tanói, cậu bịmộtkẻ có tiền mangđi. Tình Tình, thành tích của cậu tốt như vậy,khôngtiếp tục học lênthìthậtlà đáng tiếc. Cậu về là tốt, trở lại cùng tôi cùng học tiến lên, tôi vẫn như trước kia,khôngphiền cậu, ở trường học tôi coi chừng cậu, tan học liềnđitheo đưa cậu về nhà.”
nóitới chỗ này, Lí Diệp Lỗi chợt dừngmộtchút, nhớ tới cái gì đó, bổ sung:
“A, đúng rồi, cậuđãkhôngcó nhà. Tình Tình, tôiđithuê cho cậumộtphòng, tôisẽnóivới mẹ tôi là tôi quyết định ở nội trú, vì tôi là con trai nên mẹ tôisẽyên tâm, sau đó chúng tasẽở cùng nhau, tôi tới chăm sóc cậu, có đượckhông?”
Lam Thiên Tình nghe lời của cậu tanóicàng sợ đến trái tim muốn ngừng lại.
Cùng lúc đó,rõràngđangở đường lớn, Kiều Âu lại đánh tay lái xe liên tục đến mấy lần.
“A Lỗi, ý tốt của cậu, tôi cảm ơn, hãy chăm sóc tốt chính mình là được. Tôiđãsớmnóiqua rồi, chúng takhôngthích hợp.”
Rốt cuộc, xe điêntrênđườngđibởi vì câunóicủa Lam Thiên Tình uyển chuyển cự tuyệt tâm ý Lí Diệp Lỗi mà giảm tốc độ. Trái timnhỏLam Thiên Tình rốt cuộc thoải máimộtchút.
Nhưng Lí Diệp Lỗi hình như trúng độc quá sâu,khôngmuốn buông tay: “Tình Tình, lá sợ tôikhôngcó năng lực bảo vệ và nuôi sống cậu sao? Tình Tình?”
nóixong, Lí Diệp Lỗi chợt mócmộttấm thẻ đưa cho Lam Thiên Tình: “Tình Tình! Xemđi, đây là khoản tiền mìnhđãđể dành từ rất lâu vì muốn cùng cậuđingoài tỉnh lên đại học. Cậu cầmđi!”
nóixong hướng lòng bàn tay Lam Thiên Tình đưa thẻ, hơn nửa thân thể cũng chen lên chỗ Kiều Âuđangngồi, Lam Thiên Tình vội vàng đẩy ra: “Tôikhôngmuốn! A Lỗi, tôikhôngmuốn thẻ cầm của cậu!”
“Tình Tình cầmđi! Cầmđi!”
“Tôikhôngmuốn!”
“Tình Tình! Tôi van cậu, coi như cậukhôngyêutôi, cứ cầmđi,côgáiở bên ngoài, có chút tiền phòng thân cũng là tốt. Về sau tôisẽnộp vào thêm, coi như cậukhôngtrở lạiđihọc,khôngcùngyêuthương tôi cũngkhôngsao! Tình Tình cứ cầmđi! Tôikhôngmuốn cậu sinh hoạt quá cực khổ!”
“……”
Có lẽ là Lí Diệp Lỗi quá thâm tình, đột nhiên cổ họng Lam Thiên Tình bị cái gì ngăn chận,khôngphản bác được.
“A!”
Chợt thắng gấp, đầu Lí Diệp Lỗi đụng cả vào cánh tay Kiều Âu.
Kiều Âu hàng năm ở bộ đội rèn luyện, thể trạng khỏe mạnh, Lí Diệp Lỗi đụng vào cũng có cảm giác là đụng vào vật cứng, vuốt đầu buồn bã, hướng về phía Kiều Âu oán trách: “Ngươi làm gì thế, mưu sát cậu à?!”